Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 736: Q.5 - Chương 736: Thiếu






Edit: Mavis Clay

Toàn bộ người trong đình viện vừa bước ra căn phòng vừa rồi nghe hai chữ Vân Phong sau liền run lên, ánh mắt dồn về phía nàng. Kinh ngạc, nghi ngờ, kích động, khiếp sợ.

“Các ngươi có nhầm không? Mặc dù nàng trông không hề tầm thường, nhưng mà sẽ không thể là Vân Phong chứ?” Vẻ mặt nữ nhân ngạc nhiên, vẫn còn hoài nghi không tin, mấy thị vệ ngay lập tức ném ra những biểu hiện của Vân Phong, “Phu nhân, người xem này.”

Nữ nhân cầm trong tay, sắc mặt biến đổi. Đây chẳng phải là…

Ánh mắt ngẩng lên nhìn thẳng vào Vân Phong, miệng mở tới khong khép được, “Ngươi… ngươi là Vân Phong?”

Vân Phong nhíu mày không trả lời, ánh mắt quét một vòng, “Không có lệnh của ta, ai cũng không được phép vào trong phòng của nghĩa phụ, không có ngoại lệ.”

Mọi người trong viện sững sờ, đây là yêu cầu gì? Nữ nhân nghe thấy thế vội vàng lên tiếng, “Chờ đã, mặc dù Vân Phong ngươi là nghĩa nữ của ngài ấy, nhưng ngươi có ý gì? Không để người khác vào, ngộ nhỡ ngài ấy gặp chuyện không may thì phải làm sao?”

Mấy thị vệ bên cạnh vội vàng kéo lại, “Phu nhân! Nhưng mà nàng ấy là Vân Phong.”

Nữ nhân hất văng cánh tay thị vệ ra, “Vậy thì sao?”

“Ta tự có cách bảo vệ nghĩa vụ không làm sao, người khác không cần phải quan tâm.” Vân Phong thấp giọng nói, sau đó tiến về phía bàn đá kế đình viện ngồi xuống, “Cũng không cần người nào phục vụ cả, các ngươi có thể đi.” Vân Phong lạnh nhạt nói, người trong viện nhìn nhau vài lần rồi lặng lẽ lui đi, nữ nhân thấy thế không khỏi nổi đóa, trước giờ luôn là ả phát lệnh, là ả quyết định, cho dù Vân Phong lợi hại thế nào cũng chỉ là nghĩa nữ của Triển Ly mà thôi.

“Ai cũng không được đi.” Nữ nhân gầm lên, Vân Phong nhíu mày, nữ nhân tiến tới trước mặt Vân Phong, “Ngươi là Vân Phong cũng không có nghĩa mọi người ở đây phải nghe theo lời ngươi.”

Vân Phong ngẩng lên, Lam Y đang ở trong phòng chữa thương cho nghĩa phụ, nữ nhân này ở ngoài hô to gọi nhỏ, biết rõ tình huống của nghĩa phụ mà vẫn rỗi lòng quan tâm tới những chuyện này sao? Xem ra nàng ta cũng chưa chắc thật sự quan tâm tới nghĩa phụ… nghĩ tới nữ nhân thiếu não lần trước bị mình chỉnh, Vân Phong không khỏi thấy xấu hổ, nói nghĩa phụ tại sao bên cạnh còn chưa có ai chứ không hề nghĩ là còn có thể có thể loại này.

“Ngươi là ai?” Vân Phong hỏi, nữ nhân kia nhướng lông mày, tạo thành một đường cong khoa trương, “Triển Ly chưa từng nhắc tới ta với ngươi sao?”

“Chưa từng.” Sự dứt khoát khiến nữ nhân xấu hổ, “Triển Ly vốn như thế đấy, ngài ấy rất xấu hổ. Ta là thê tử ngài ấy cưới vào cửa chưa được bao lâu, ngươi nên gọi ta tiếng nghĩa mẫu mới đúng.”

Sắc mặt mọi người trong đình viện thay đổi. Ngươi muốn Vân Phong gọi ngươi là nghĩa mẫu? Không cảm thấy mình ngông cuồng sao?

Vân Phong cười lạnh, ánh mắt nâng lên, nữ nhân này chẳng qua chỉ có chút thùy mị, nàng không ngờ nghĩa phụ lại có thể thích nữ nhân kiểu này đất, còn cưới vào cửa nữa? Chẳng trách mấy người kia gọi ả là phu nhân, xem ra là sự thật.

Mặc dù chưa hiểu rõ lắm, nhưng nếu Triển Ly đã cưới vào cửa thì nàng cũng không tiện nói gì, dù sao đây cũng là chuyện của nghĩa phụ, nhưng nữ nhân này nếu muốn mượn Triển Ly để yêu cầu nàng gì đó thì nàng không nể tình đâu. Nàng chỉ nhận Triển Ly là nghĩa phụ, những người khác không dính dáng gì tới nàng.

“Nếu ngươi là thê tử của nghĩa phụ thì phải hiểu được thương thế hiện tại của ông, không được để người khác quấy đầy, ngươi có thời gian đứng đây nói chuyện chi bằng lo cho mấy chuyện khác đi thì hơn.”

Vị Vân Phong trách móc, vẻ mặt nữ nhân bất mãn nén giận, cắn môi muống nói nhưng cuối cùng thấy dáng vẻ Vân Phong bộ dáng ta không thèm nói lý với ngươi thì chỉ có thể giận dữ xoay người, chỉ vào mấy thị vệ. “Các ngươi ở lại đây, nơi này có bất kỳ động tĩnh nào phải báo lại cho ta biết.”

“Vâng, phu nhân.” Mấy thị vệ run rẩy trả lời, nữ nhân xoay người hếch đầu bước ra khỏi đình viện, những người trong viện hai mặt nhìn nhau, Vân Phong phất tay, toàn bộ đều lui ra ngoài không chừa một ai, các thị vệ chỉ dám đứng ở ngoài, không dám mò vào trong chút nào.

“Gu của nghĩa phụ thật… kỳ quái.” Vân Phong nhíu mày, trong lòng mặc dù thấy tiếc nhưng nàng không thể can thiệp, trong viện chỉ còn lại một mình nàng, Lam Y đã nói có chuyện gì thì cứ giao cho hắn, chứng tỏ nghĩa phụ không sai, ít nhất sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng.

“A!” Một tiếng kêu vang lên, Vân Phong đảo mắt qua, chợt thấy có một bóng dáng lao ra từ hậu viện, trên tay còn bưng thứ gì đó khói nghi ngút, nữ nhân chạy tới mặt dù trên mặt có vết hun nhưng vẫn không che được ngũ quan thành thục phong vận, tư thái cũng rất tốt, có thể thấy được đây là một nữ nhân nội ngoại kiêm tu.

“Sao không thấy ai hết vậy? Sao ngươi lại ở đây/ Lão gia có chuyện gì thfi phải làm sao?” Nữ nhân mặc dù nôn nóng nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng, bước chân nàng rảo nhanh tính


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.