Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 737: Q.5 - Chương 737: Thiếu






Edit: Mavis Clay

Ngày hôm sau, Vân Phong từ sớm đã tới chỗ gian phòng của đôi cẩu nam nữ, hôm nay bọn chúng sẽ gặp đại diện phía bên kia, rốt cuộc có phải là người của Huyết Hồn hay không lần theo là biết được. Hai người kia cẩn thận hơn Vân Phong nghĩ, trước tiên là chắc chắn Vân Phong có ở trong viện hay không mới hành động, Vân Phong ẩn trong tối cười lạnh, nàng đã sớm tính tới việc này.

“Vân Phong còn ở đó không? Chúng ta ngàn vạn lần không thể bị Vân Phong phát hiện được, nếu không ta và ngươi chết càng thảm hơn.” Vẻ mặt nam nhân khẩn trương, nữ nhân vô tâm nhếch môi, “Nàng ta vừa vào phòng Triển Ly rồi, không ra liền đâu, chúng ta thừa cơ bây giờ làm luôn đi.”

“Được, vậy chúng ta đi ngay.” Nam nhân gật đầu, hai người lập tức lên đường, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi tổng bộ, Vân Phong đạp không, lạnh lùng nhìn hai kẻ vội vàng rời đi, đáy mắt phiếm lạnh, để nàng coi thử xem kẻ bọn chúng sắp gặp là ai.

Đôi cẩu nam nữ vừa đi vừa thì thầm bàn tán, âm thanh truyền vào tai Vân Phong.

“Ngươi đã nghĩ được cách xử lý nữ nhân chết tiệt kia chưa?” Nữ nhân nói, nam nhân nhíu mày, “Giải quyết Triển Ly trước đi đã, giết một nữ nhân thì có khó gì đâu chứ?”

Nữ nhân nhíu mày, hàm răng nghiến vào nhau ken két, “Cùng lắm thì tự ta xuống tay. Nhất định phải kiến tiểu tiện nhân kia sống không bằng chết.”

Anh mắt nam nhân hơi lóe lên, nữ nhân thật đúng là ngoan độc, vì đạt được mục đích của mình mà không chừa thủ đoạn nào, hơn nữa còn đa đáu đủ thứ. Ánh mắt hắn láu liên, nữ nhân như thế… e rằng giữ lại bên người cũng là mầm họa, lần này nếu có thể diệt trừ được Triển Ly, ả ta cũng không thể giữ lại được.

Vân Phong đứng trên đầu hai người, cả hai đều không hề hay biết mà tiến về một hướng, quẹo đông quẹo tây một hồi cuối cùng tới một địa điểm khá khuất, hai người quan sát xung quanh một chút, nữ nhân thấy nam nhân vẫn chưa làm gì tiếp thì không khỏi nôn nóng.

“Ngươi nhanh lên coi. Lỡ mà bị người khác phát hiện lúc này ta không có mặt thì cũng không tốt đâu.”

“Ngươi vội cái gì? Nam nhân cũng vội vã, sau đó móc ra một cái ống đồng, sau đó giật mặt một đầu, chỉ thấy từ trong ống bắn ra thứ gì đó lóe lên trên không trung. Vân Phong nhíu mày, đây là tín hiệu?

“Sao vẫn chưa có động tĩnh gì cả?” Một lúc sau nữ nhân không nhịn được thốt lên, nam nhân nhíu mày, “Ngươi kiên nhẫn chút. Đối phương là nhân vật lớn đấy.”

Nữ nhân còn muốn nói gì đó, đúng lúc này không gian lực thay đổi, một khư nứt không gian xuất hiện giữa không gian, mắt Vân Phong hơi lóe lên, xem ra người liên lạc đã xuất hiện rồi. Trong khe nứt không gian có một người từ từ bước ra ngoài, mặt trắng tái, toàn thân phủ kín bởi áo choàng đen, phía trên có hoa văn màu đỏ, bàn tay Vân Phong siết chặt, quả đúng là Huyết Hồn.

“Đại nhân!” Nam nhân lập tức cung kính gọi, ánh mắt người Huyết Hồn nâng lên, hướng về phía chỗ Vân Phong đang đứng. Đôi mắt đột nhiên nheo lại. Vân Phong nín thở, thực lực của người Huyết Hồn kia thấp hơn nào, không thể nào phát hiện ra nàng, hẳn là hắn dò ra được sự dao động nhỏ quanh mình nên mới sinh ra cảnh giác như thế.

“Đại nhân, sao thế?” Nam nhân thấy đối phương nhìn chằm chằm vào một hướng thì cũng đưa mắt nhìn theo, ở đó chẳng có gì cả, gã ta đang nhìn cái gì?

Cường giả Huyết Hồn nheo mắt, áo choàng đột nhiên vung lên, Ám Nguyên Tố nồng nặc tuôn ra đánh về phía Vân Phong. Thân mình di chuyển, Vân Phong nhẹ nhàng tránh thoát, không hề để lộ bất kỳ cái gì. Cường giả Huyết Hồn nhíu mày, “Lúc ngươi tới không bị đuổi theo đấy chứ?”

“Chắc… chắc chắn rồi.” Nam nhân nghi hoặc nhìn quanh, vẻ mặt cường giả Huyết Hồn lạnh lẽo, đứng trên hư không nói, “Chuyện đã xong chưa?”

Nam nhân cười lúng túng, muốn nói gì đó nhưng nữ nhân bên cạnh đã lao lên trước, “Triển Ly vốn là phải chết rồi, nhưng mà… Vân Phong lại xuất hiện.”

“Ngươi nói cái gì? Vân Phong?” Sắc mặt của tên Huyết Hồn biến đổi. Nữ nhân nói tiếp, “Nếu không phải ả trở lại, Triển Ly chắc chắn là phải chết rồi. Ai lại ngờ rằng nàng ta lại đúng lúc này xuất hiện được cơ chứ, thật đúng là xúi quẩy.”

Vẻ mặt cường giả Huyết Hồn không ngừng thay đổi, sau đó choàng hiêu, lại nhìn về chỗ khi nãy, nhanh chóng hiểu ra điều gì.

Vân Phong thấy nét mặt của gã liền hiểu ra người Huyết Hồn đã đoán được mình ở đây, cường giả Huyết Hồn không nói hai lời xoay người bỏ chạy vào khe nứt không gian, Vân Phong thấy thế, Tinh Thần Lực nhanh chóng hóa thành roi vút về phía người Huyết Hồn, hắc bào gã vung lên chắn Tinh Thần Lực lại ở ngoài, cấp tốc lách mình nhảy vào khe nứt không gian.

Muốn chạy à? Vân Phong cười lạnh, bàn tay siết chặt vào chỗ khe nứt không gian. Xung quanh khe nứt lập tức uốn éo, năng lượng truyền tống cũng hoàn toàn bị đánh loạn. Không tiếp tục ẩn hình nữa, Vân Phong vung tay lên kéo tên Huyết Hồn từ không khe nứt không gian ra.

Kẻ chấp hành lần này là Thần Quân, theo lý thực lực đạt tới cấp độ này đã là rất cao rồi, nhưng trước mặt Vân Phong đã là Thần Hoàng, gã cơ bản không thể chống lại được. Cơ thể hóa thành vạch đen từ khe nứt bay thẳng về phía Vân Phong, bị tay của nàng kẹp lại ngay họng.

“Vân… Vân… Vân…” Mắt tên Huyết Hồn long sọc đầy máu, Vân Phong lạnh lùng nhìn hắn, nhếch môi, “Ta chỉ cần linh hồn của ngươi, để tiện hành hạ hơn.” Vân Phong cười âm lãnh, tà khí tới mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Con ngươi Huyết Hồn co rụt lại. Nhưng gã là Thần Quân, trong tay nàng không có chút khả năng phản kháng nào, thực lực của Vân Phong đã vượt qua khỏi dự đoán.

Bàn tay nháy mắt hóa thú, đôi mắt hải tộc yêu dị xuất hiện, năng lượng cường đại tỏa quanh bàn tay của Vân Phong, siết chặt lấy cơ thể Huyết Hồn, tay còn lại đã chuẩn bị xong xuôi, mang theo lực kinh khủng đánh xuyên qua cơ thể tên Huyết Hồn.

“Phập!” Tiếng nhục thể bị xuyên qua. Con người Huyết Hồn co rụt lại, cơ thể run lên bần bật. Bàn tay Vân Phong thu lại, không mang theo chút máu nào.

Cơ thể bị nắm trên thay đã xụi lơ, bàn tay Vân Phong buông ra khiến nó rơi tự do đập xuống đất, mà linh hồn nhanh chống thoát ra muốn trốn cũng không thể nào thoát được khỏi tay nàng.

“Ngươi trốn không thoát đâu.” Vân Phong vung chưởng, nhanh chóng, gọn gàng.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng từ linh hồn, linh hồn đục ngầu bị Tinh Thần Lực của Vân Phong bao lấy, chớp mắt đã bị Vân Phong bắt vào tay, linh hồn một lần nữa gào lên thảm thiết. Vân Phong nhanh chóng thu lại linh hồn, mang về từ từ mà tra tấn.

“Phịch.” Đôi nam nữ gần như đã bị quên lãng dưới đất, nữ nhân không nhịn được nữa, hai chân mềm oặt khuỵu xuống đất. Nam nhân bất giác run hàm răng, đôi chân cũng đang phát run lên.

“Nàng… nàng không thể ở đây được… làm sao lại…” Nữ nhân sợ tới không thốt thành câu hoàn chỉnh, hai người cho dù có tâm muốn trốn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.