Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 743: Q.5 - Chương 743: Thiếu






Edit: Mavis Clay

Vân Phong nhanh chóng tới nơi mà Hiên Dật đã nói, đây là một thành trấn nhỏ cực kỳ tầm thường, cảnh sắc xung quanh cũng rất hiu quạnh, trong thành cả có bao nhiêu dân ở, trông cực kỳ tiêu điều quạnh quẽ, mặc dù Khúc Lam Y cũng muốn theo cùng Vân Phong, nhưng Hiên Dật chắc chắn sẽ đề phòng cả Không Gian Phong Tỏa, để đảm bảo, Khúc Lam Y vào trong Long Điện để phòng ngừa bất trắc.

Vào trong thành, Vân Phong chỉ cần nhìn sơ qua là đã thấy địa điểm mà Hiên Dật nói, là một quán trọ cực kỳ bình thường, đẩy cửa vào, một luồng hơi nóng phà vào mặt, một nam nhân xa lạ lười biếng ngồi đó nhìn Vân Phong, “Hôm nay không bán.”

“Đến tìm người.” Vân Phong nói, người đang lười biếng kia hơi ngạc nhiên, trong mắt hơi lóe lên một tia sáng nhọn, “Tới tìm ai?”

Vân Phong nhíu mày, “Hiên Dật.”

Nam nhân ngồi kia lập tức đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ cung kính, “Vân tiểu thư?”

Vân Phong gật đầu, người đàn ông kia nhìn xung quanh, “Vân tiểu thư đi một mình?”

“Ngươi có nhìn ra được có người khác không?”

Hắn thấp giọng cười, “Dù sao thì đây cũng là căn dặn của thiếu gia, đắc tội với Vân tiểu thư.” Hắn lật tay, một vật xuất hiện, ánh sáng từ nó tỏa ra, không gian lực cuồng mãnh quét tới làm kích động không gian quanh thân Vân Phong. Vẻ mặt Vân Phong lạnh đạm, quả nhiên Hiên Dật vẫn giữ lại chiêu này, để phòng như thế, xem ra tin tức của y không hẳn là giả.

Không phát hiện ra có gì bất thường, người đàn ông kia lại cười lên, “Mời Vân tiểu thư lên lầu, thiếu gia đang chờ ở bên trên.”

Vân Phong xoay người, không nói hai lời leo lên lầu, đi một đoạn thì thấy có một cánh cửa ở trước mặt, đẩy cửa vào trong, có một người đã sớm chờ ở đó, thấy Vân Phong đi vào thì mỉm cười nhàn nhạt, “Vân tiểu thư đã tới rồi.” Hiên Dật chậm rãi đứng lên, gọng kính gọn gàng nằm trên sống mũi lóe lên tia sáng, che đi sắc thái trong mắt y, nhưng từ vẻ mặt của y có thể thấy, ý định của Vân Phong nằm trong dự liệu của y.

“Vân tiểu thư, mời ngồi.” Hiên Dật lên tiếng mời, Vân Phong ngồi xuống, y ngồi phía đối diện nàng, “Vân tiểu thư có khát nước không? Hay là để ta sai người đưa chút đồ uống vào nhé?”

“Không cần, nói những gì mà ngươi biết cho ta nghe đi.” Trực giác Vân Phong muốn từ chối, Hiên Dật nhếch môi, dựa người ra sau, đôi chân dài bắt chéo nhau cực kỳ ưu nhã, ngón tay mảnh cũng đang lại với nhau, hơi rũ mắt xuống, “Vân tiểu thư muốn biết gì?”

“Dĩ nhiên là những chuyện ngươi nên nói với ta.” Vân Phong nói, “Ta không thích quanh co lòng vòng với người khác, nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”

Hiên Dật bật cười, hơi nâng tròng mắt lên, “Sao Vân tiểu thư lại nói như thế?”

Vân Phong cười lạnh, “Nếu không nói điều kiện ngươi làm gì chịu khai, cần gì mồi chài ta như thế?”

Hiên Dật đưa tay đẩy mắt kính, “Ta ở bên cạnh Vân tiểu thư như thế này chỉ vì người kia thôi sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Vân Phong hỏi ngược lại, Hiên Dật trầm mặc thêm vài giây rồi lại cười khẽ, “Nếu Vân tiểu thư cho tại hạ là người như thế, nếu tại hạ không phải sẽ cô phụ Vân tiểu thư sao? Nói về điều kiện… tại hạ vẫn chưa nghĩ tới, cho tại hạ thêm chút thời gian được không?”

Ánh mắt Hiên Dật trở nên hơi mờ dưới mắt kính, Vân Phong sửng sốt, y thật sự tính nói vô điều kiện với mình? Nhưng sau đó nàng lập tức gạt phăng suy nghĩ này đi, y chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, mỗi hành động lời nói của mình có khi đã bị y nắm rõ trong lòng.

Nàng sẽ nói gì y sớm đã ngờ tới.

Vân Phong cúi đầu lẳng lặng chờ đợi, Hiên Dật cũng chỉ ngồi đó, hai người chìm vào im lặng, Khúc Lam Y bên trong Long Điện cũng rối bời, trong lòng hắn cứ nghĩ mãi câu nói vừa rồi của Hiên Dật.

“Vân tiểu thư.” Hiên Dật ngẩng lên, con ngươi hơi mờ đã biến mất, nở nụ cười nhún nhường và cung kính, Vân Phong giương mắt, “Nghĩ xong rồi?”

Hiên Dật cười khẽ, “Điều kiện chính là Vân tiểu thư thì thế nào?”

Vân Phong nhếch môi, “Ngươi cho là ta sẽ đáp ứng?”

Hiên Dật cười khẽ lắc đầu, “Tại hạ không có tự tin đó, với cái nhìn của Vân tiểu thư hiện giờ với tại hạ, chỉ e là sợ tránh còn không kịp.”

Vân Phong nhíu mày, Hiên Dật nói tiếp, “Ta có thể tính toán bất kỳ ai, cũng sẽ không tính toán Vân tiểu thư, để Vân tiểu thư tới đây chẳng qua là muốn không bị ai quấy rầy mà thôi, chỉ muốn cùng ở một không gian với Vân tiểu thư, gặp mặt, nói chuyện, không hơn.”

Vân Phong im lặng, Hiên Dật cười, “Ta biết Vân tiểu thư sẽ không tin, nhưng mà cũng được.” Ngón tay đan chéo của Hiên Dật hơi giật giật, chỉnh tư thế ngồi, “Thông tin này là ta cam tâm tình nguyện nói cho Vân tiểu thư biết, cũng không cần Vân tiểu thư phải đáp lại bằng thứ gì.”

Vân Phong nhíu mày, cho dù Hiên Dật nói như thế, nàng vẫn sẽ không tin y, mặc dù người đàn ông này chẳng làm gì nàng cả, nhưng với Vân gia, với Khúc Lam Y, với những người quan tâm nàng thì đã mưu hại rất nhiều.

“Trước khi ta kể điều này, ta có thể hỏi Vân tiểu thư một vấn đề không?”

Vân Phong nhướng mày, Hiên Dật nhìn Vân Phong, “Nàng cũng đâu phải là Vân Phong, suy cho cùng nàng và thế giới này đều chẳng có chút quan hệ gì cả, tại sao… phải cố gắng bảo vệ người Vân gia tới như thế, tại sao phải nhảy vào làm tất cả vì cái họ này?”

Vân Phong sửng sốt, nàng không ngờ Hiên Dật sẽ hỏi như thế.

“Linh hồn của nàng đặc biệt như thế, là thứ tinh khiết nhất thế gian này, nàng vốn không nên gánh chịu thứ gì, tại sao… muốn làm vậy chỉ vì cơ thể mà nàng tiến vào sao?” Hiên Dật nhướng mày, “Mục đích nàng tới thế giới này hẳn không phải như thế.”

“Tiểu Phong Phong?” Khúc Lam Y trong Long Điện sửng sốt, ánh mắt chớp lóe, lời nói Hiên Dật tựa như quả mìn nổ tạc trong đầu hắn, khiến hắn mơ hồ thậm chí bối rối.

Nàng không phải là Vân Phong? Vậy thì nàng là ai? Cái gì là không liên quan gì tới thế giới này, những lời này rốt cuộc là sao?

Hơi nhếch khóe môi, nàng biết Khúc Lam Y nghe thấy được những lời này, cho tới này nàng chưa từng có ý định nói chuyện này ra, cứ như thế bị một người khác nói ra ngay cạnh, Khúc Lam Y sẽ nghĩ gì, đối xử với mình thế nào đây?

“Chuyện của ta không liên quan tới ngươi.” Trong lòng đột nhiên cảm thấy tức giận khiến Vân Phong tái mặt, nàng vốn định không nói, cho dù có gì thì cũng là chính nàng nói, chứ không phải là với hình thức này.

Hiên Dật ngạc nhiên, không ngờ rằng Vân Phong sẽ nổi giận, “Vân tiểu thư…”

“Ngươi muốn thì nói, không thì khỏi cũng được.” Vân Phong đứng dậy, sự tức giận đột ngột khiến nàng không thể chịu đựng được, Hiên Dật thấy vậy thì càng ngạc nhiên, thấy nàng nổi giận thật thì lên tiếng, “Tại hạ lấy được tin này cũng là vì muốn báo lại với Vân tiểu thư.”

Vẻ mặt Vân Phong u ám, ánh nhìn như muốn xoáy vào Hiên Dật, y chậm rãi lên tiếng, “Vào lúc đó Vân gia thực sự có người còn sống, lúc đầu ta cũng không tin, cho tới khi ta tận mắt nhìn thấy, ta mới chắc chắn được, linh hồn kia đúng thực là thuộc về Vân gia.”

“Linh hồn?” Vân Phong ngờ vực, chẳng lẽ…

Hiên Dật gật đầu, “Như Vân tiểu thư nghĩ, linh hồn kia thuộc về Vân gia, nhưng cơ thể thì không phải, có người cố tình đẩy linh hồn kia vào trong cơ thể đó.”

“Người mang linh hồn của Vân gia ở đâu?” Vân Phong gằng giọng, Hiên Dật nhìn nàng, “Người này, hiện này là trợ thủ đắc lực của Huyết Hồn, là một trong Tứ Trưởng giả, tên là Nham Tâm.”

“Cái gì?” Vân Phong trợn tròn mắt, “Không thể nào! Nàng ta không thể nào là người Vân gia được.”

Hiên Dật nói, “Đôi mắt này chưa bao giờ nhận nhầm linh hồn cả, từng linh hồn đều có chỗ đặc biệt, người Vân gia cũng thế, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.”

“Không thể nào… Sao ngươi có thể gặp được nàng ấy được…” Vân gia lầm bầm, nàng vẫn còn thù hận với việc Nham Tâm mất tích, linh hồn trong cơ thể nàng là của Vân gia, nhưng hiện này nàng lại là một trong Tứ trưởng giả của Huyết Hồn.

“Tại hạ thấy nàng cũng là do tình cờ, về phần chi tiết thì tại hạ không muốn nói, có điều Vân tiểu thư yên tâm, dù là lúc nào tại hạ cũng đều đứng về phía Vân tiểu thư, tuyệt đối sẽ không phản bội.”

Lúc này đầu của Vân Phong đã trở nên rối loạn, người này chính là Nham Tâm… nàng khó mà tiếp nhận nổi. Nàng bắt đi linh hồn nghĩa phụ mình chẳng lẽ cũng là để dùng cách này, đẩy linh hồn nghĩa phụ vào cơ thể của một người khác rồi để Huyết Hồn lợi dụng sao?

Huyết Hồn! Huyết Hồn! Ngươi dám lừa gạt Vân gia, lợi dụng Vân gia tới như thế, tới linh hồn cũng không chịu bỏ qua.

Vân Phong siết chặt bàn tay, sự đau đớn lan ra từ lòng bàn tay.

“Vân tiểu thư tính toán thế nào?”

Cơ thể Vân Phong đang cứng ngắc đột nhiên thả lỏng ra, xoay mặt, “Ta chắc chắn sẽ phải cảm ơn ngươi vì tin này, cho dù mục đích của ngươi có là gì.”

Hiên Dật nhíu mày, Vân Phong xoay người không nói lời nào đẩy cửa ra ngoài, Hiên Dật đứng đó nhìn bóng lưng nàng bỏ đi. Vân Phong lao ra ngoài thị trấn nhỏ bé này, chính nàng cũng không biết mình đang đi đâu, hay nên đi về đâu…

“Thả ta ra ngoài đi.” Giọng nói của Khúc Lam Y đột nhiên vang lên trong đầu Vân Phong, nàng dừng khựng lại, cứ thế đứng như trời trồng, âm thanh trong Long Điện lại vang lên, “Thả ta ra ngoài!”

Bàn tay siết chặt, Vân Phong hít sâu một hơi, một tia sáng bay ra ngoài, Khúc Lam Y với ánh mắt phức tạp đứng trước mặt Vân Phong, hắn vươn tay nhưng nàng lùi vội lại về sau, hắn nhíu mày, “Đây là ý gì? Nàng đang xa lánh ta?”

Vân Phong ngước lên, “Chàng nghe rồi đấy, Hiên Dật nói không sai, ta vốn không phải là Vân Phong.”

Lông mày Khúc Lam Y càng xoắn lại chặt hơn, nhìn sâu thẳm vào đôi mắt của Vân Phong, chậm rãi nói, “Vậy thì sao, người ta thích là nàng, là cô gái này, chứ không phải là cái tên Vân Phong.”

Trái tim trở nên ấm áp hơn, khóe mắt Vân Phong chợt trở nên cay nồng, Khúc Lam Y tiến lên, “Nàng không phải là Vân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.