Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 744: Q.5 - Chương 744: Thiếu






Edit: Mavis Clay

Khúc Lam Y trở lại Nạp Khê tộc, trong lòng không ngừng bày ra đủ các suy đoán, có vài thứ hắn phải xác nhận. Nạp Khê Tộc trưởng còn đang bất ngờ vì con trai mình không hiểu sao lại tức tốc chạy về như thế, vừa gặp còn chưa kịp chào thì hắn đã vào luôn vấn đề chính.

“Lão đầu, đưa ta tới chỗ Mộ Cốc!”

Nạp Khê tộc trưởng sửng sốt, “Tiểu tử con tính làm gì? Mộ Cốc? Tới đó làm cái gì?”

“Tạm thời đừng hỏi nhiều.” Khúc Lam Y cau mày, Nạp Khê Tộc trưởng cũng thế, “Đó là nơi chôn cất của tộc ta, đâu thể tùy tiện quấy nhiễu được.”

“Lão đầu, ông biết ta sẽ không quấy nhiễu bừa bãi gì mà?”

“Nếu con không nói rõ ràng ta sẽ không đưa con tới đó đâu.” Nạp Khê tộc trưởng cũng cứng rắn, tên nhóc này coi người làm cha này là vật trang trí à?”

Khúc Lam Y mím môi, hai phụ tử cứ thế im lặng, cuối cùng Khúc Lam Y chịu thua, “Được rồi, ta sẽ nói rõ.” Khúc Lam Y nói sơ lược lại mọi chuyện một lần, cũng nói phỏng đoán của mình và Vân Phong ra, Nạp Khê tộc trưởng càng nghe sắc mặt càng tối, cuối cùng như có nguyên đám mây đen trên đầu.

“Lão đầu, mặc dù đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng mà…” Khúc Lam Y nói, nhìn thẳng về phía Nạp Khê tộc trưởng, “… nếu không bị khống chế thì tốt, nhưng nếu bị khống chế…. Lão đầu, chúng ta có phần thắng không?”

Nạp Khê tộc trưởng ngẩng lên nhìn con trai mình, “Những thứ này phải tận mắt nhìn thấy thì mới rõ được.”

Trong Mộ Cốc, Nạp Khê tộc trưởng dẫn theo Khúc Lam Y vào sâu bên trong, nơi này yên tĩnh bình lặng, có một quầng năng lượng cổ thần kỳ lưu động trên không, đây là nơi an nghỉ của những anh linh đã khuất của Nạp Khê tộc, Khúc Lam Y ôm lòng kính trọng đi theo sau Nạp Khê tộc trưởng, hai phụ tử đi về phía trước cho tới khi tới một sơn động kín đáo. Nạp Khê tộc trưởng dừng lại, Khúc Lam Y đi theo sau cũng dừng lại. Nạp Khê tộc trưởng đứng trước sơn động, nhìn sơn động một hồi lâu cuối cùng thở nhẹ ra.

“Con trai, ta hy vọng những gì mà con đoán là sai.”

Khúc Lam Y thấp giọng, “Ta cũng hy vọng là sai.”

“Đi thôi.” Nạp Khê tộc trưởng đi vào sơn động, Khúc Lam Y bước vào theo, cỗ khí âm lãnh phả vào mặt, mang theo sự giá lạnh thấu xương xâm nhập thẳng vào cơ thể, tựa như đang đi trên băng tuyết vậy, ngay cả linh hồn cũng bị tác động.

Tiếng bước chân hai phụ tử vang vọng trong sơn động, không biết đã đi bao lâu, cũng chưa tới cuối sơn động, nhưng vách tường trong động khiến Khúc Lam Y mở to mắt, “Lão đầu, đây là…”

Bên trong vách tường, cứ cách một đoạn sẽ bị khoét một khối, tạo thành không gian rỗng ở trong, mà bên trong đó là từng người Nạp Khê tộc. Chính xác hơn là tộc nhân đã chết.

Nạp Khê tộc trưởng không quay đầu lại tiếp tục tiến về phía trước, “Từ lúc người sáng lập ra Nạp Khê tộc chết đi, trong tộc có vài vị tình nguyện đi theo, tổ tiên sáng lập được an nghỉ ở đây, họ cũng không ngoại lệ.”

Trái tim Khúc Lam Y run lên, nhìn những gương mặt con người còn sống động trên tường, không biết nên nói gì… Bọn họ là tộc nhân tự nguyên hy sinh, là một phần của những quá khứ cổ xưa, có thể thấy tổ tiên sáng lập quan trọng với Nạp Khê tộc cỡ nào, có địa vị như thế nào trong lòng tộc nhân.

Lại thêm một đoạn thời gian dài, cuối cùng Nạp Khê tộc trưởng dừng lại, Khúc Lam Y cũng dừng lại, trước mặt là ngõ cụt, không hề có thứ gì. Tộc trưởng Nạp khê vung tay lên cắt một đường vào tay còn lại, một dòng máu đỏ chảy ra, ông đẩy dòng máu vào hư không, “Ầm ầm” vài tiếng vang lên như có cơ quan nào đó được mở ra.

“Cùng theo vào đi.” Giọng Nạp Khê tộc trưởng trầm thấp, bên trong sơn động này có làn không khí kỳ cả, như có gì đó vậy, làm Khúc Lam Y không hiểu sao trở nên dè dặt hơn, cẩn thận gật đầu theo sau lưng, cửa vào giữa hư không được mở ra, vừa bước vào, một luồng khí lạnh đánh tới, Khúc Lam Y quét mắt, ngay vách tường phía trước có một cái hõm khoét hình người, nhưng bên trong hoàn toàn không có gì cả.

Khúc Lam Y kinh ngạc. Khiếp sợ quay đầu lại nhìn gương mặt âm u của phụ thân mình, toàn thân ông bốc lên khí lạnh, “Rốt cuộc là vào lúc nào…” Nạp Khê tộc trưởng lầm bầm, Khúc Lam Y nói, “Lão đầu, chẳng lẽ…”

Nạp Khê tộc trưởng cười lạnh, “Huyết Hồn sao? Nếu thật là bọn chúng, thì thật đúng là đã khinh thường rồi.”

“Có thể lẻn vào tận đây, mang đi thi thể người này, rất có thể là người trong tộc ta.” Khúc Lam Y nói, ánh mắt thâm trầm, “Lão đầu, dù là Huyết Hồn cũng không thể đi qua tấm lá chắn kia được, trừ phi là người của chúng ta.”

“Ta hiểu con muốn nói gì.” Nạp Khê tộc trưởng nhìn như muốn xoáy sâu vào cái hõm rỗng tuếch, “Bây giờ muốn truy cứu thì cũng đã quá xa rồi, có khi còn ở lúc ta chưa có trên cõi đời này.”

“Nói như vậy là không thể nào truy xét?” Khúc Lam Y nhíu mày, Nạp Khê tộc trưởng nhăn mày, “Chuyện này cần phải tới hỏi các vị trưởng giả một chút, nếu Huyết Hồn cho rằng làm thế là có thể lừa gạt được Nạp Khê tộc thì suy nghĩ đã quá đơn giản rồi.”

Khúc Lam Y nhìn sát ý rõ rệt trong mắt phụ thân mình, mặc dù là đang nhịn nhưng biết ông đang tức giận.

“Con về nói vụ này cho Vân Phong trước đi, tiếp theo có tin gì ta sẽ dùng ngọc bội truyền âm báo lại, bắt đầu từ hôm nay, kế hoạch buộc phải thay đổi rồi.”

Khúc Lam Y còn muốn nói gì thêm nhưng Nạp Khê tộc trưởng cắt phăng, để hắn đi trước. Đây không phải lần đầu Khúc Lam Y thấy cha ruột mình nghiêm túc như thế, cũng không phải là lần đầu không tuân theo lệnh của ông, nhưng lần này hắn ngoan ngoãn nghe lời, dưới sự cường thế của ông, nói gì chính là cái đó, lập tức lên đường trở lại Vân gia.

Cả ngày lẫn đêm chạy về Vân gia, Khúc Lam Y muốn thấy Vân Phong đầu tiên, chuyện họ lo lắng nhất vẫn xảy ra. Lúc hắn tới nơi, Vân Phong đang nhắm mắt tu luyện, nắm chắc thời gian đề cao sức mạnh của mình, cấp bậc Thần Tôn không phải một sớm một chiều, cần phải tích lũy cố gắng qua ngày qua tháng mới được.

“Tiểu Phong Phong.” Khúc Lam Y đẩy cửa bước vào, nếu không phải biết là hắn, Vân Phong đã đánh thẳng tay rồi,



Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.