Edit: Mavis Clay
“Người bán chất thuốc, lời nói của đứa con nít này mà ngươi cũng tin, không khỏi quá coi thường chất thuốc rồi.” Nam nhân ba mươi tuổi lên tiếng, sắc mặt âm trầm, đại hán khôi ngô bên cạnh cũng thế, ánh mắt hai người lo lắng nhìn nam hài, nếu như bị trẻ con cứ thế lấy được, mặt mũi của họ để ở đâu đây?
“Chất thuốc này cho ai không phải là điều mà các ngươi định đoạt được.” Cậu bé không phục nói, hai người kia nghe thấy càng tức giận hơn, nhưng lại không tiện nổi giận ở đây. Cậu bé nhướng mày, “Chỗ được vẽ trên bản đồ các ngươi biết sao?”
Hai người kia nhíu mày, bé nam thấy vậy cười phá lên, “Hai người các ngươi không biết, nhưng sư phụ ta biết, chai thuốc này chắc chắn là về tay sư phụ ta rồi.”
Diêm Minh đứng một bên không nói gì, nhưng lông mày cũng hơi nhíu lại, đứa trẻ này thực sự là một đứa trẻ, nói chuyện không chút khách khí như thế không sợ rước phiền phức vào người sao? Cho dù nó lấy được chất thuốc thì sao, một khi rời khỏi Xuân Phong Trần, có lẽ cậu bé sẽ bị người khác thủ tiêu.
Vân Phong ngồi xuống, trong ba người này, hai người kia thì không biết địa điểm cụ thể trên bản đồ, chỉ có sư phụ trong miệng bé trai này biết được, xem ra nàng chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
“Khi nãy ta cũng đã nói rồi, nếu người nào biết được địa thế trên bản đồ này chỉ nơi nào, chất thuốc sẽ thuộc về người đó, bây giờ đáp án đã có rồi.”
Lời nói của Vân Phong khiến hai người khác tối tăm mặt mũi, “Người bán có tính tới việc lấy vật đổi vật không?” Nam nhân ba mươi tuổi kia nói, “Nếu người bán chịu, ta thà bị thua thiệt một chút, dùng cây Lưu Lam này để đổi, thế nào?”
“Rõ ràng chỉ là cọng cỏ…” Tiểu nam hài lại muốn nói, Vân Phong lại khoát tay để nó không nói tiếp nữa, cứ tiếp tục như thế thì cậu nhóc này chỉ cần vừa ra khỏi phòng đấu giá sẽ bị người vây chặn đánh.
“Cây Lưu Lam thực sự hiếm thấy, cho dù bụi cây trên tay ngươi không phải là giả, nhưng so với tin tức của bản đồ, ta vẫn thiên về bản đồ hơn.” Lời nói của Vân Phong khẳng định lại đáp án của mình, hai người kia thấy giao dịch thất bại thì đứng phắt dậy, trong lòng khó tránh tức giận.
“Hai vị người mua, tất cả giao dịch đều là do người bán đề ra, có thể lấy được hay không còn phải coi suy nghĩ của người bán, điều kiện của người bán là tin tức của bản đồ, hai vị người mua mặc dù vuột mất chất thuốc, nhưng mà vẫn còn nhiều thứ tốt hơn, hoan ngênh hai vị lại lần nữa quang lâm.”
“Hừ!” Nam nhân khôi ngô hừ lạnh, sải bước đi ra ngoài, nam nhân ba mươi tuổi cười lạnh, vẻ mặt âm lãnh nhìn tiểu nam hài, cất cây Lưu Lam vào, “Nếu người bán đổi ý thì phái người tới tìm ta, gần đây ta vẫn ở lại Xuân Phong Trấn.”
“Biết rồi.” Vân Phong đáp, nam nhân ba mươi tuổi ra tới bên ngoài dừng bước lại, “Báo cho người bán một câu, lời nói của con nít tám chín phần là không tin được, cẩn thận mà suy xét lại, cáo từ.”
Nam nhân kia bước nhanh ra ngoài, Diêm Minh đứng đó suy tư, đưa mắt nhìn tiểu nam hài, sau đó nhìn về phía Vân Phong, “Kết quả của ngươi thế nào?”
Vân Phong cười khẽ, “Không biết sư phụ của cậu bé có thật hay không, nhưng dù sao cũng tốt hơn hai người kia hoàn toàn không biết gì cả, tuy rằng ta cũng rất cần cây Lưu Lam… Nhưng mà tin tức của bản đồ càng cần hơn.”
“Ta đã nói rồi, thứ trong tay người kia chỉ là cọng cỏ thôi.” Cậu bé khinh thường, giọng không phục, “Đó đâu phải là cây Lưu Lam, cây Lưu Lam còn lấy mới trưởng thành với cái dáng vẻ như quỷ đó.”
Diêm Minh bước tới mỉm cười, “Từ trong lời nói của ngươi, vị sư phụ kia hình như có rất nhiều loại thảo dược thần kỳ? Nào là cây Lưu Lam, rồi Mật Kim Vô Căn Thảo, những thứ mà ngươi nói bình thường rất hiếm thấy.”
“Hiển nhiên rồi, trong sân của sư phụ có rất nhiều thảo dược cổ quái đa dạng, Mật Kim Vô Căn Thảo này là ta lấy ra từ đó đấy.” Tiểu nam hài tự hào nói, đôi mắt chớp chớp, “Nói như vậy, ta thắng được chai thuốc này?”
Diêm Minh đáp, “Chưa hẳn là thế, sau khi biết được tin tức của bản đồ, chất thuốc mới có thể về tay của ngươi.”
“Vậy à… Vậy thì đơn giản thôi, cùng về với ta tìm sư phụ là tốt rồi, sư phụ cũng giao phó như thế.” Tiểu nam hài tươi cười, Vân Phong nhíu mày, “Ngươi đã có sư phụ sở hữu nhiều dược liệu như thế, bản thân người ấy lại không phải Dược Tề Sư? Cấp bậc hẳn cũng không thấp mới đúng chứ nhỉ, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư với ông ấy có lẽ không phải là việc khó.”
Diêm Minh nhíu mày, thực sự là thế, có nhiều dược liệu quý giá như thế thì chắc thành tựu ở phương diện chế dược cũng phải không kém tới nỗi nào chứ?
“Sư phụ không phải Dược Tề Sư, ông ấy chỉ rảnh rỏi ở mặt thảo dược mà thôi, câu mà sư phụ thường hay nói nhất là nếu sinh thời không được thấy chất thuốc cấp bậc Thiền Sư thực sự là một tiếc nuối.” Tiểu nam hài làm bộ bắt chước lối nói chuyện, trông cực kỳ buồn cười.
Không phải Dược Tề Sưm nhưng lại rất tinh thông về thảo dược, đây là một người như thế nào?
“Sư phụ ngươi suy nghĩ thật chu toàn, biết đợt bán đấu giá lần này ngươi sẽ khó tìm được lối ra ở Xuân Phong Trấn, nên mới để người bán cùng về với ngươi, trên đường tiện thể làm một người bảo hộ. Không có ngươi, cũng chẳng biết được nơi sư phụ ngươi ở đâu, chẳng ta tò mò, sư phụ ngươi đã khát vọng nhìn thấy chai thuốc này như thế, tại sao không đích thân ra mặt?” Diêm Minh nói.
Tiểu nam hài nhíu mày, “Sư phụ rất lợi hại, sở dĩ ông không tới là vì bận chăm sóc thảo dược bảo bối của ông ấy, sư phụ từ lâu đã coi thảo dược như sinh mạng của mình rồi.”
“Vị sư phụ này thật kỳ lạ.” Vân Phong nói, “Hiện giờ ta chỉ có manh mỗi ở mỗi chỗ sư phụ ngươi, nếu sư phụ ngươi gạt ta, ông ấy phải chuẩn bị đầy đủ tâm lý.”
“Sư phụ sẽ không gạt người khác.” Tiểu nam hài lớn tiếng phản bác, “Hơn nữa ta đã từng thấy loáng thoáng tấm bản đồ, sư phụ chắc chắn biết đó là vẽ cái gì.”
“Hy vọng là thế.” Diêm Minh đứng dậy, “Ta đi xử lý chút công việc bán đấu giá sau này, tiếp theo ngươi và cậu bé cứ từ từ nói chuyện.” Nói xong hắn xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Vân Phong và tiểu nam hài, Vân Phong nói, “Khi nào thì đi tìm sư phụ của ngươi?”
Tiểu nam hài ngồi đó, đôi chân đung đưa, “Không vội, sư phụ còn giao mua vài thứ, ta vẫn chưa mua xong hết.”
Vân Phong nhíu mày, “Được, ta chỉ đợi ngươi ba ngày, nếu khi đó chưa còn chưa chuẩn bị đi thì ta sẽ tặng cơ hội này cho người khác.” Vân Phong thu lại chất thuốc trên bàn, đứng dậy chuẩn bị đi, tiểu nam hài vội vàng nhảy xuống, “Đợi chút đã!”
“Còn có việc gì sao?”
Con ngươi tiểu nam hài đảo một vòng, “Sư phụ có nói, nếu người bán muốn lấy được thứ cần tìm thì nhất định phải giúp ta được an toàn.”
Vân Phong nhếch môi, “Ngươi yên tâm, ở trong Xuan Phong Trần độ an toàn của ngươi là tuyệt đối, ra khỏi Xuân Phong Trấn này ta cũng đi cùng ngươi.”
Tiểu nam hài gật đầu, bàn tay nhỏ bé duỗi ra đưa Mật Kim Vô Căn Thảo cho Vân Phong, nàng nhướng mày, “Cho ta sao?”
Tiểu nam hài gật đầu, “Sư phụ bảo ta làm thế, nói là… lễ ra mắt.”
Vân Phong ngạc nhiên, Mặt Kim Vô Căn Thảo không phải là vật tầm thường, tùy tiện đưa cho người khác như thế, vị “sư phụ” này thật hào phóng, đã là lễ ra mắt vậy thì nàng cũng không ngại thu vào, đây chính là nguyên liệu thiết yếu cho cấp thuốc cấp bậc Thiền Sư, nhớ ngày đó trong tay sư tôn cũng chẳng có bao nhiêu cọng, vì lọ chất thuốc kia mà giờ cũng chẳng còn thừa.
Nhận lấy Mật Kim Vô Căn Thảo, tiểu nam hài cười khanh khách, bước chân nhanh nhẹn đẩy cửa ra ngoài, trông cực kỳ vui vẻ, Vân Phong nhìn Mật Kim Vô Căn Thảo trong tay, mỉm cười, tới lúc đó nàng có hứng thú phải đi thăm một phen mới được, vị “sư phụ” tinh thông dược liệu nhưng lại không biết gì về chế dược.
Buổi đấu giá kết thúc, chất thuốc cấp bậc Thiền Sư cuối cùng bị một đứa con nít chiếm được, thông tin đó như măng mọc sau mưa lan khắp Xuân Phong Trần, thật khiến nhiều người phải mở rộng tầm mắt. Một đứa con nít lại thắng được chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, tin tức này có phải là sai ở chỗ nào rồi không?
Đây chính là chất thuốc cấp bậc Thiền Sư đó. Một đứa con nít lấy được thì có ích lợi gì?
Buổi đấu giá kết thúc với kết quả ngoài dự đoán của mọi người, tiếng nghị luận như làn sóng, ai nấy đều tò mò, rốt cuộc người bán này nghĩ gì trong lòng, hơn nữa tiểu hài tử thắng được cuối cùng là ai?
“Tiệm bán thuốc… tiệm bán thuốc…” Một bóng dáng nhỏ nhắn lanh lợi đáng yêu rảo bước trên đường, đôi mắt sáng ngời linh động, ngón trỏ khều khều trên gương mặt nộn nộn của mình, ánh mắt tìm kiếm khắp phố, “A! Tìm thấy rồi!” Tiểu nam hài vui sướng bước chân vào tiệm thuốc, không hề chú ý tới sau lưng mình có người theo đuôi, hơn nữa không phải chỉ có một tốp.
“Đại nhân, chỉ là một đứa trẻ cơ bản không xứng có được chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, sao chúng ta không tìm cơ hội chấm dứt rồi cướp đoạt?” Trong góc hẻm hẻo lánh, nam nhân ba mươi tuổi sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào tiệm thuốc mà tiểu nam hài đã đi vào, nghe thấy thuộc hạ bên cạnh mình nói, lạnh giọng cười, “Ngươi cho rằng đây là Thí Sát Minh? Ngươi nghĩ gì là được đó?”
“Chẳng phải chỉ là Xuân Phong Trấn, Vân gia thôi sao? Dù là Liên Minh Đông Tây cũng chắc gì là đối thủ của Thí Sát Minh chúng ta?”
Nam nhân ba mươi tuổi tối mặt, “Trước đây không biết Liên Minh Đông Tây là gì, mấy ngày này tìm hiểu cũng được khá rõ ràng, Liên Minh Đông Tây này không thể coi thường đươc, nhất là Vân Phong Vân gia kia. Ba người kia bị dạy dỗ còn chưa đủ sao?”
“Đại nhân, người đi theo không chỉ có một, nếu lúc này để người khác tranh trước….”
Tiếng cười lạnh vang lên, “Chiếm trước cũng không vội, bọ ngựa bắt ve.”
Một lát sau, tiểu nam hài từ trong tiệm thuốc bước ra ngoài, dường như không được hài lòng với dược liệu mình mua được, nhăn mặt lắc đầu, “Cái gì đây… Chỉ là mấy dược liệu tầm thường, sư phụ muốn mấy thứ này để làm gì?”
Tiểu nam hài nhíu mày đi về phía trước, không hề để ý tới phía sau mình ra sao, đi băng qua một cái góc, tiểu nam hài tự nhiên đi về trước, càng đi vào sâu trong ngõ hẻm, mấy bóng người cũng lần lượt xuất hiện.
“Đứa trẻ kia, ngoan ngoãn giao chất thuốc cấp bậc Thiền Sư ngươi lấy được ra đây.” Ba bóng người chặn lại đường đi của tiểu nam hài, cậu bé ngẩng đầu lên, “Chất thuốc? Ta đâu có chất thuốc gì.”
Ba người kia cười lên đầy ác độc, “Chưa? Người thắng chất thuốc cuối cùng chẳng phải là ngươi sao? Giả ngu cũng vô dụng thôi! Chúng ta khinh thường việc ra tay với một đứa trẻ, nếu như ngươi chịu ngoan ngoãn giao ra, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng nhỏ. Nếu không… Đừng trách chúng ta xuống tay không lưu tình.”
Tiểu nam hài chớp mắt vài cái, “Các ngươi là ăn cướp?”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, không hề kiên nhẫn với việc nói chuyện với một đứa trẻ, “Tiểu tử! Có giao ra đây hay không? Bớt nói lời nhảm nhí đi!”
“Ta làm gì có chất thuốc nào như các ngươi nói, lấy ra kiểu gì giờ?” Tiểu nam hài vẫn không ngừng lùi về sau, bàn tay nhỏ bé nắm chặt túi dược liệu trong tay, “Thuốc kia vẫn còn nằm trong tay người bán.”
“Ai tin chứ? Người thắng cuối cùng là ngươi mà! Người bán sao có thể còn giữ được, tiểu tử, xem ra ngươi không chịu ngoan ngoãn giao ra.”
Tiểu nam hài nhăn mặt, “Ta đã nói rồi, ta thật sự không có…”
“Đừng nói nhảm với nó nữa. Cứ việc giết chết nó rồi đoạt chất thuốc đi. Một đứa con nít chết không có ai phát hiện ra đâu.” Tiếng quát khẽ vang lên, tiểu nam hài đột nhiên xoay người nhanh chân chạy như điên, ba người thấy thế lập tức cười lớn, trong mắt họ đó chỉ là một đứa trẻ, có thể chạy được đi đâu? Nó còn chưa kịp chạy mấy bước thì bọn họ đã lấy mạng hắn rồi.
Ba người kia cười xong, gồng người lên lao nhanh tới, tiểu nam hài thở hồng hộc, nghe phía sau có tiếng gào thét, hơi nghiêng đầu thì thấy đã có người đuổi theo ngay sau lưng. Tiểu nam hài mở to mắt. Tốc độ dưới chân càng trở nên nhanh hơn, cắn răng chạy về hướng đầu ngõ. Sau lưng vang lên tiếng cười dữ tợn của ba người kia, “Tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu.”
“Vèo vèo vèo!” Ba luồng Chiến Khí mạnh mẽ từ phía sau đánh tới, như ba thanh kiếm muốn chém xuyên qua người tiểu nam hài. Ba người kia thực sự đã nổi sát tâm.
“Không được!” Tiểu nam hài thấy thế lập tức không dám quay đầu lại nhìn, một đường phóng thẳng về phía trước, hắn sắp chết rồi.
“Ầm!” Tiếng