Edit: Mavis Clay
Vân Phong chỉ lượn một vòng trong trấn rồi quay lại, cách buổi đấu giá vẫn còn một đoạn thời gian, người nàng đợi sẽ không xuất hiện sớm vào ngay lúc này, có đi nhiều hơn nữa cũng chỉ là những dòng người náo nhiệt. Buổi chiều oi nóng Vân Phong lặng lẽ về tới nhà, trong lòng lại đang băng khoăn về việc của Tiểu Hỏa và Hạ Thanh, nàng muốn biết rõ Tiểu Hỏa có cái nhìn thế nào với Hạ Thanh, nếu mà thú và con người có thể ở cùng với nhau, có thể hạnh phúc, nàng sẽ không có bất kỳ ý kiến gì.
Tiểu Hỏa là đồng đội đồng sinh cộng tử với nàng, Thanh Thanh là đồ đệ quý giá nhất của nàng, mấy mươi năm nay không phải không có người tỏ vẻ kính trọng Vân Phong, nhưng nàng vẫn chỉ có mỗi Hạ Thanh là đồ đệ, tư chất của Hạ Thanh vốn không phải là tốt nhất, tính tình cũng không tốt nhất, nhưng Vân Phong rất thích, Thanh Thanh giống như nàng, đều từng bước cố gắng thực sự, chưa bao giờ lùi bước, chưa bao giờ chịu thua.
Đêm tối hiu quanh, Xuân Phong Trấn vẫn đèn đóm sáng trưng, tiếng người nói chuyện huyên náo, đây là điều mà mười mấy năm qua chưa từng có, tới tận nửa đêm vẫn chưa yên tĩnh lại được, đã kéo dài mấy ngày nay rồi. Nơi ở Vân gia trước đây vẫn yên tĩnh, mọi sự huyên náo như bị chặn lại ở ngoài, chính xác hơn thì chẳng có ai tùy tiện quấy nhiễu được nơi đây, vì đây là Vân gia.
Bóng Vân Phong xẹt qua Vân gia tiến về Mê Vụ Sâm Lâm, trại lính đánh thuê ở đây đã sớm đi, dưới tình thế hiện nay, sự tồn tại của Liên Minh Đôgn Tây đã khiến phần lớn dong binh mất đi ý định săn bắt, săn giết ma thú chứa tính nguy hiểm tương đối cao, chi bằng tới làm việc cho Liên Minh Đông Tây còn hơn.
Mê Vụ Sâm Lâm lặng lẽ yên tĩnh, Vân Phong ngồi vắt vẻo trên cành cây cao, lưng dựa vào thân cây khô ráp, ánh mắt nhìn xuyên qua tán lá về Xuân Phong Trấn vẫn đang sáng đèn đằng xa, lẳng lặng chờ đợi.
“Vèo!” Một bóng đen đạp gió mà tới, trong đêm tối rải bay vài tia lửa, tạo thành vệt đỏ nhàn nhạt trên không, đầu đã cao hơn trước, nhưng gương mặt vẫn còn rất thiếu niên, Tiểu Hỏa đứng trước mặt Vân Phong, “Chủ nhân!”
Vân Phong ngẩng lên, nhìn Tiểu Hỏa có hơi lạ lẫm trước mặt, tính tình của hắn đã thay đổi, nàng vốn cho rằng là do sự ảnh hưởng của Ám Nguyên Tố, nhưng nàng lại quên tính tới một khả năng là chính bản thân của hắn đã thay đổi.
“Trước đây ta đã gọi ngươi rất nhiều lần, tại sao không trả lời ta?” Vân Phong nghiêm nghị nhíu mày, giọng nói thậm chí kèm theo chút lành lạnh, điều này khiến Tiểu Hỏa sửng sốt, chủ nhân không khỏi về chuyện của Hạ Thanh sao?
“Trả lời ta!” Vẻ mặt Vân Phong lạnh hơn, “Có phải bình thường ta đối xử với ngươi tốt quá nên ngươi cho rằng đến lời gọi của chủ nhân cũng có thể không đáp lại không?”
Sắc mặt Tiểu Hỏa thay đổi, “Không phải là thế! Là lỗi của ta!”
Sắc mặt Vân Phong chìm xuống, “Từ sau khi ngươi tỉnh lại, có vài thứ đã không còn như trước nữa, là vì sao?”
Tiểu Hỏa nhíu mày im lặng, Vân Phong không nhịn được thở dài, “Tiểu Hỏa, nếu ngươi không muốn theo ta tiếp nữa, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi.”
Tiểu Hỏa căng người, trông như có nỗi khổ khó nói, bàn tay hắn siết chặt lại, “Không phải là thế, chỉ là sau khi tỉnh lại, trong lòng ta đã có một mối lo dần trỗi dậy, càng lo lắng ta lại càng khó không chế nguyên tố của bản thân mình hơn, ta rất sợ.”
“Không thể khống chế?” Vân Phong khó hiểu, Tiểu Hỏa hít thật sâu một hơi, một đám lửa cháy lên từ trong cơ thể, Hỏa Vân Lang xuất hiện, đôi cánh đen cũng mở ra, ngọn lửa mang theo nhiệt độ cháy rực khuếch tán, “Chủ nhân, trong cơ thể ta vốn là có Ám Nguyên Tố, nhưng chỉ có chút xíu, sau khi hồi sinh, Ám Nguyên Tố trong cơ thể ta đang dần muốn nuốt lấy Hỏa Nguyên Tố.”
Đầu Vân Phong tê lên. Ánh mắt quét lên người Hỏa Vân Lang, màu đen đã lan từ trên cánh tới phần lưng của nó. Mặc dù chỉ là một phần nhỏ nhưng tốc độ lan thật quá mau.
“Không phải là ta không đáp lại lời gọi của chủ nhân, mà ta… vốn không hề nghe thấy.” Đôi mắt Hỏa Vân Lang hiện lên sự khổ sở, Vân Phong càng ngạc nhiên hơn, không nghe thấy? Sao tâm niệm truyền âm của nàng mà Tiểu Hỏa lại không nghe thấy? Điều này có nghĩa là liên kết khế ước giữa họ đang bị suy yếu sao?
“Nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ có một ngày khế ước giữa ta và chủ nhân sẽ hoàn toàn biến mất mất. Ta không hề muốn như thế.” Tiểu Hỏa hét lên, “Ta không muổn rời khỏi chủ nhân đâu, nhưng mà ta lại không hề biết phải làm như thế nào. Rời khỏi chủ nhân trong thời gian này càng chứng tỏ suy đoán của ta hơ, khế ước giữa ta và chủ nhân trong lúc vô hình đã bị yếu đi.”
Cổ tay lộn vòng, Vân Phong lấy nhận khế ước ra, “Tiểu Hỏa, khế ước giữa ngươi và ta bị suy yếu có liên quan tới chiếc nhẫn khế ước này không? Trong lúc ngươi ngủ say, nhẫn khế ước đột nhiên lại bị nứt, ngươi có biết không?”
“Nứt?” Tiểu Hỏa ngạc nhiên, “Không rõ lắm, trong lúc ngủ say ta không cảm nhận được gì cả, sao lại bị nứt? Tại sao lại như thế?”
Vân Phong nhíu mày, “Xem ra nhẫn khế ước bị tổn thương sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới liên kết giữa Triệu Hồi Sư và khế ước, hai vết nứt đã làm thành hiệu quả như thế, nếu nhiều hơn nữa, liên kết giữa ta và ngươi bị đứt chỉ là chuyện sớm muộn.” Vân Phong và Tiểu Hỏa và khế ước chủ tớ, nếu bị cưỡng chế cắt đứt sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ tới Triệu Hồi Sư, với Vân Phong hiện giờ thực sự là một bất lợi cực kỳ lón.
“Không biết có cách chữa lành vết nứt trên nhẫn khế ước không…” Vân Phong lẩm bẩm, nàng cũng không muốn mất đi Tiểu Hỏa, mặc dù trong hỏa hệ có ma thú tốt hơn, nhưng nàng phải đi đâu mới tìm được thêm một con Hỏa Vân Lang độc nhất vô nhị như thế này đây? Huống hồ những tình nghĩa trên con đường đi tới đây không phải ai cũng có thể thay thế được.
“Ngươi không thể khống chế được Hỏa Nguyên Tố trong cơ thể rất có thể có liên quan tới vết nứt trên chiếc nhẫn, liên kết giữa ta và ngươi bị suy yếu cũng sẽ ảnh hưởng tới bản thân, việc cấp bách nhất là giải quyết vết nứt này đã.”
“Có cách giải quyết sao?” Tiểu Hỏa vui vẻ trở lại, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn rất áp lực, phiền não, nóng nảy, bây giờ nghe Vân Phong nói như thế không khỏi cảm thấy sáng láng hơn nhiều.
“Ta sẽ không để mất ngươi.” Vân Phong nói, ánh mắt Hỏa Vân Lang hơi rụt lại, lỗ tai giật giật vài cái, Vân Phong đứng lên vuốt ve cái đầu mượt mà của nó, Tiểu Hỏa cọ thuận theo, “Mấy ngày nay ngươi không nói gì với ta cả, nôn nóng như thế, có phải đã quá không tin tưởng ta rồi không?”
“Không phải như thế.” Tiểu Hỏa nhỏ giọng nói, “Ta không thể nào khống chế tốt Hỏa Nguyên Tố được, Ám Nguyên Tố xâm chiếm e là sẽ làm nhiễu lý trí của ta, nếu làm hại tới chủ nhân…”
“Nên mới trốn đi xa? Chẳng lẽ không muốn gặp ta nữa?” Vân Phong nhíu mày, tai Hỏa Vân Lang giật giật, “Nếu thật sự có ngày để mất lý trí, ta thà ở một góc không có ai, một mình chết đi.”
Vân Phong ngạc nhiên, cuối cùng hiểu trong đầu con Hỏa Vân Lang này đang nghĩ gì, không thể không nói, nàng đã quên mất cảm nhận của Tiểu Hỏa, hắn vẫn đang chật vật một mình, nếu không phải hôm nay vô tình gặp nhau ở đây, rất có thể bọn họ sẽ chủ tớ cách xa.
“Cũng vì lý do này nên mới ở cùng với Thanh Thanh sao? Quyết định muốn một mình chết đi, mới cho phép mình và nàng ở chung với nhau một thời gian?”. Ngôn Tình Sủng
Tiểu Hỏa cười khổ, “Bị chủ nhân đoán trúng rồi, nha đầu kia… thật sự ta đã nghĩ như thế, nếu được trải qua thời gian như thế này, dù có tiêu không ta cũng không hối tiếc.”
“Hỏa huynh, huynh thật ngốc.” Tiếng Lam Dực vang lên, sau đó là tiếng của những con khác.
“Cậu bé con, không phải ty tỷ ta muốn ý kiến gì ngươi, nhưng mà ngươi như thế thật hơi ích kỷ rồi, tiểu Vân Phong sao có thể để mặc không quan tâm tới ngươi được?”
“Tiểu Hỏa ca ca, có chuyện gì thì cũng đừng nản chí thất vọng, nhất định phải tỉnh táo. Tiểu Phong sẽ giúp huynh. Chúng ta cũng sẽ giúp huynh.”
“Mẹ nó, không ngờ ngươi cũn yếu đuối ghê đấy, cái gì mà trốn ở góc không có ai tìm thấy, ngươi không thấy ngại sao? Nếu thật là thế, lão tử không cười nhạo chết ngươi mới lạ.”
Vân Phong im lặng, nhưng trong lòng thì cảm thấy vui vẻ, gõ lên đầu Tiểu Hỏa một cái, đây là cái suy nghĩ kiểu gì đây, thật đúng là không ổn tý nào. Hỏa Vân Lang lúc đầu còn im lặng nghe, một hồi thì không chịu được nữa, rống lên, “Các ngươi đủ chưa? Đừng tưởng là bản đại gia không nói lời nào là các ngươi có thể được nước làm tới nói miết!”
Vân Phong bật cười, đúng rồi, đây mới là Tiểu Hỏa, cậu thiếu niên vừa đánh yêu lại nóng tính dữ dằn, đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn.
“Uây dà dà, tiểu nhóc con nổi giận rồi.” Hoa tỷ cười phá lên, hơn nữa tiếng cười vui vẻ hơn thường ngày, Hỏa Vân Lang lúng lúng, nếu mấy người này mà ở ngoài chắc chắn sẽ phun một đám lửa tới.
“Mẹ nó, ngươi còn dám nổi giận? Lão tử còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục giả bộ như thế nữa chứ.” Nhị Lôi cực kỳ khinh thường, sắc mặt Tiểu Hỏa càng kém hơn, vẫn là Lam Dực và Yêu Yêu làm đỡ hơn, “Hỏa huynh, huynh đã bình ổn trở lại rồi.”
“Tiểu Hỏa ca ca bình tĩnh là được rồi, nếu không thì Tiểu Phong sẽ lo lắng lắm.”
Tiểu Hỏa lúng túng, “Đủ rồi! Bản đại gia lần này biết sai rồi, các ngươi đừng có lải nhải nữa.”
“Được rồi, đừng nói nữa… Tiểu Hỏa biết các ngươi đều tốt bụng mà.” Vân Phong nói, lúc này mới làm ngưng lại được đám ồn ào lộn xộn của lũ ma thú, Tiểu Hỏa ngầng đầu lên nhìn nàng, “Chủ nhân, ta…”
“Ta hiểu, ngươi thà chọn bị hủy diệt một mình cũng không muốn làm tổn thương tới ta. Chỉ là suy nghĩ này từ nay về sau bỏ ngay cho ta, cho dù khế ước giữa ta và ngươi biến mất, ta vẫ có thể khế ước lại được. Đương nhiên cũng đừng lừa bịp với ta như thế một lần nữa, ta sẽ không khách khí đâu.”
Đầu Tiểu Hỏa rung lên, miệng mở ra cười lên, “Đúng thế, cho dù khế ước biến mất vẫn có thể lập khế ước mới mà. Chủ nhân! Lên lưng của ta đi.
Nghe được tiếng của Tiểu Hỏa đã tươi vui trở lại, nàng cười tung người nhảy lên lưng nó, hai cánh Hỏa Vân Lang mở ra, bốn chân hơi điểm nhảy lên bầu trời, tạo thành một vệt đỏ.
“Ta sẽ chắc chắn lại cho chủ nhân giữa ta và Thanh Thanh, ta sẽ không làm tổn thương nàng ấy.” Tiểu Hỏa nhỏ giọng, Vân Phong gật đầu, “Tình cảm của ngươi với nàng sao ta có thể không rõ được chứ, nếu giữa ma thú và nhân loại thực sự có thể đến được với nhau, ta sẽ không phản đối các ngươi, chỉ muốn các ngươi được hạnh phúc.”
Tiểu Hỏa cười khổ, dừng lại giữa bầu trời, ánh mắt nhìn về một hướng, “Nếu giữa ma thú và con người có khả năng thì sao còn giới hạn rõ ràng như thế? Ma thú khác rất lớn với con người, chưa kể hai bên còn thù địch lẫn nhau từ xưa, cho dù không có những thứ đó, đặt chân lên một tộc khác cũng khó, cuối cùng bị đuổi đi hoàn toàn.”
“Ý của ngươi là…” Vân Phong nhíu mày, hơi không hiểu suy nghĩ trong đầu Tiểu Hỏa, hắn đang suy tính cho Thanh Thanh làm thế nào thì con người có thể đặt chân ở ma thú?
Tiểu Hỏa hít sâu một hơi, đang tính đáp thì một giọng nói vang lên, “Huynh có suy nghĩ gì với muội thì cũng nên nói rõ ràng đi.”
Ánh mắt Vân Phong sững lại, một bóng người xuất hiện trước mặt, là Hạ Thanh với vẻ mặt phức tạp.
“Thanh Thanh!” Vân Phong nhảy khỏi lưng Tiểu Hỏa, Hạ Thanh ngượng cười, “Gặp được sư phụ con rất vui, nhưng dù thế nào con cũng không thể nào cười nổi.”
Vân Phong im lặng, Tiểu Hỏa thì không hề kiêng dè chút nào, dường như muốn nói rõ tất cả vào ngay lúc này, “Ngươi đã tới cũng tốt, có vài lời đúng thực là nên nói rõ với ngươi.”
Hạ Thanh cười khổ, “Muội biết mà, huynh dịu dàng với muội như thế, tốt như thế, cuối cùng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàng, là hư ảo chứ không phải là thật.”
“Trước đây ta luôn tránh ngươi, cũng như tránh chính bản thân ta, nhưng bây giờ ta muốn nói cho ngươi biết, ta thích ngươi Hạ Thanh, từ lâu trước đây đã có một nha đầu đi vào lòng của ta, trong lúc ta vẫn chưa rõ tình cảm với con người là gì,nhưng sau này ta rất rõ, chính là nha đầu này đã chỉ cho ta thế nào là yêu thích, để ý, những thứ này là những điều mà trong huyết mạch ma thú không thể lãnh hội được.”
“Tiểu Hỏa ca ca…” Đôi mắt Hạ Thanh đầy nước, nàng hy vọng nghe được lời khẳng định của hắn tới dường nào, luôn muốn nghe được lời thích kia. Nhưng tạo sao hôm nay nghe được trái tim lại đau đớn như thế?
“Ta thích ngươi Hạ Thanh, ta sẽ không trốn tránh tình cảm của mình với ngươi nữa, nhưng cũng vì thế, từ lúc này ta sẽ để ngươi rời khỏi thế giới của ta mãi mãi, ta sẽ không thích ngươi nữa, một chút cũng không.”
Sắc mặt Hạ Thanh tái đi, tay siết chặt lại, Vân Phong bên cạnh mím môi, không biết phải nói thế nào.
“Tại sao? Khoảng cách giữa ma thú và con người thật sự không thể vượt qua sao? Muội không tin.” Hạ Thanh thét lên, tiếng thét như thể dùng hết sức bình sinh của mình mà bật ra khỏi cuống họng, tràn đầy sự tức giận và không cam lòng, kèm theo đó là sự đau khổ từ tận trong tâm can.
“Ngươi không tin? Đó chính là sự chênh lệch giữa ma thú và nhân loại. Hỏa Vân Lang xưa giờ không phải là loài sinh hoạt một mình, ngươi chỉ là một con người sao có thể sinh sống được trong đàn Hỏa Vân Lang, Hạ Thanh ngươi nói cho ta nghe xem?”
Âm thanh của Hạ Thanh biến mất, ánh mắt sững sờ, đầu óc không ngừng vang vọng câu nói vừa rồi của Tiaaur Hỏa… nàng cắn môi, “Như thế thì sao, muội vẫn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Huynh cưa cho ta thử thì sao huynh biết không thể được được?”
“Thanh Thanh!” Vân Phong không nhịn được thốt lên, nhưng Tiểu Hỏa cười phá lên, ánh mắt sáng rực, “Con người chính là tự đại quên mình như thế, Hạ Thanh, ngươi cũng không ngoại lệ.”
Nghe Tiểu Hỏa nói, con ngươi Hạ Thanh co lại, nàng biết hắn chắc chắn sẽ nói lời vô tình như thế, đây cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy lời nói như vậy. Tiểu Hỏa cười một cách tàn nhẫn, đây là nụ cười đặc trưng của ma thú. “Hạ Thanh, ta tuyệt đối sẽ không sinh sống ở thế giới con người, đây là điều không phù hợp với thiên tính của ma thú, thiên tính ma thú ích kỷ, dù ngươi có chịu đựng, tộc của ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi.”
Hạ Thanh trầm mặc, Tiểu Hỏa nói tiếp, “Hạ Thanh, ngươi chỉ là con người thì làm sao có thể sống trong bầy ma thú đây, đứa con sinh ra giữa ma thú và con người chính là sự sỉ nhục trong mắt ma thú. Điều này ngươi có thể chịu được sao, đời sau sẽ như thế nào?”
Tay Hạ Thanh siết chặt hơn, Hỏa Vân Lang ngẩng đầu hơn, “Huống hồ với thực lực của bản đại gia, trở thành kẻ đứng đầu trong tộc quần không phải là việc khó, tới lúc đó nếu ngươi theo cạnh bản đại gia, ngươi chính là điểm nhơ duy nhất của bản đại gia.”
“Tiểu Hỏa!” Vân Phong không nhịn được trách cứ, mắt sói lóe lên không lên tiếng nữa, Hạ Thanh chợt cười, ngẩng mặt lên, ánh mắt thâm trầm, “Đừng vũ nhục tình cảm của muội, cũng đừng nói những lời dè bỉu muội như thế nữa… muội hiểu ý của huynh rồi, từ hôm nay, từ giây phút này, muội sẽ không quấn lấy huynh nữa, càng sẽ không lãng phí một xu tình cảm nào với huynh nữa.” Hạ Thanh nói xong nhìn sang Vân Phong, “Sư phụ, thứ cho con rời đi trước.” Nói xong nàng dứt khoát xoay người rời đi.
Vân Phong muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời như thế nào, chỉ đành trơ mắt nhìn Hạ Thanh bỏ đi, Hỏa Vân Lang im lặng đứng đó không nói lời nào, “Cần gì phải buông lời cay đắng như thế, sao Thanh Thanh có thể không hiểu sự chênh lệch giữa các ngươi, nàng đã có tâm muốn ở bên ngươi, tại sao vẫn tàn nhẫn cự tuyệt như thế.”
“Những lời này nếu có thể ta nên nói sớm mới nàng từ lâu, hôm nay không nhất thiết sẽ trở nên như thế, tất cả trách nhiệm là tại ta.” Tiểu Hỏa nói nhỏ, ngẩng đầu lên khép mắt lại, “Với nàng hay với ta, đây là kết cục tốt nhất, giữa ma thú và con người không nên tồn tại tình yêu, cho dù tồn tại cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.”
“Tiểu Hỏa…” Vân Phong nói, Hỏa Vân Lang lắc đầu, “Nàng hiểu những lời ta nói khi nãy là được rồi, một con người cơ bản không thể sinh tồn trong đàn ma thú được, cho dù có thể sống sót thì cũng sẽ chịu phải chịu đựng nhiều khuất nhục.”
Vân Phong nghe vậy im lặng, nếu thật là thế, nàng cũng không đành lòng để Thanh Thanh ăn khổ như thế, đổi là là Tiểu Hỏa lại càng không nhẫn tâm. Nếu để nha đầu kia hy vọng, nàng ấy nhất định sẽ dốc toàn lực, cho dù có chịu đầy khuất nhục vẫn sẽ tiến lên, cho dù kết quả đạt được chưa chắc là tốt.
“Ta hiểu rồi, đây chính là kết quả tốt nhất.” Vân Phong đáp, Tiểu Hỏa nhỏ giọng cười, “Bản đại gia cho tới bây gời chưa bao giờ nói lời thích với nàng… Bây giờ cuối cùng cũng nói ra được rồi, nhưng mà… nói ra cũng đồng nghĩa với việc vĩnh viễn kết thúc.”
Tình cảm đôi lúc mâu thuẫn ở chính chỗ này, rõ ràng là yêu thương lẫn nhau nhưng lại không cách nào ở bên cạnh nhau, có thể ở chung nhưng chưa chắc lại có thể bên nhau cả đời, có thể cùng người mình yêu bên nhau cả đời là một điều vừa may mắn lại hạnh phúc biết bao.