Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 753: Q.5 - Chương 753: Thiếu






Edit: Mavis Clay

Vân Phong nhếch môi, “Chết thì có gì đáng sợ? Ta cũng chưa phải chưa từng trải qua cái chết, ta cũng không phải là chưa từng trùng sinh. Ta muốn bảo vệ người yêu thương trong lòng của ta, tới cái thế giời này ta cũng không muốn trơ mắt nhìn thế giới này đi tới bờ hủy diệt. Sức một mình thì sao, ta không hề chiến đấu một mình, mọi người đều đang cố gắng, ta không phải đang đơn độc tiến lên.”

Thạch Mẫu lại im lặng, sau đó thở dài, “Con người trong mắt ta vốn yếu ớt, cơ thể như thế, tâm trí càng thế, nhưng ở ngươi lại hoàn toàn phá vỡ quan điểm này của ta, Na Tà bị ngươi hấp dẫn có lẽ cũng là có nguyên nhân.” Vẻ mặt Thạch Mẫu biến đổi, giọng nói trở nên nghiêm túc, “Nguyên tố lực bị nhiễu loạn cũng là điều mà ta không muốn thấy, ngươi đã có lòng tin như thế thì ta sẽ giúp ngươi một lần. Thánh Giả vốn là người duy trì thế giới này, là người điều hành, nếu hắn đi vào con đường nghịch đồ thì bất luận là ai cũng có thể bị hủy diệt.”

“Nếu là tiền bối chịu giúp một tay, vãn bối vô cùng cảm kích!”

“Cho dù trong cơ thể ngươi có năng lượng của Na Tà thì cơ thể ngươi vẫn rất yếu ớt so với sức mạnh cường đại của cội nguồn nguyên tố, nếu thật sự muốn thao túng sức mạnh của cội nguồn, ngươi rất có thể sẽ phải gặp bờ vực tử vong, ngươi có nhận thức rõ điều đó chứ?”

Lòng bàn tay Vân Phong nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, cái chết… như nàng đã nói, nàng đã từng trải qua, sớm không sợ hãi nữa rồi.

Khúc Lam Y đang tu luyện ở bên ngoài đột nhiên mở choàng mắt, nhịp tim vừa rồi đột nhiên gia tốc khiến hắn hoảng hốt. Khúc Lam Y không thể vô tâm tu hành nữa, nhìn cánh cửa căn nhà nhỏ khép chặt trước mắt, vẫn thấy có chút lo lắng.

Tính toán ngày tháng, Tiểu Phong Phong vào trong đã qua lâu lắm rồi, bên trong không hề có chút tin tức nào truyền tới, tuy nói rằng Tiểu Phong Phong không có gì nguy hiểm, nhưng sự nôn nao như thế này là sao? Khúc Lam Y nhíu mày, dạo bước ở tại chỗ, nhịp tim càng ngày đập càng nhanh, cảm giác lo lắng càng ngày càng mãnh liệt.

“Ưm!” Đột nhiên ngực truyền tới sự đau đớn, Khúc Lam Y lập tức kéo vạt áo ra, bánh răng màu máu nơi buông tim đã xuất hiện, từ từ chuyển động.

Ta không hề thao túng, sao nó lại tự khởi động? Khúc Lam Y kinh ngạc điều tra, lại phát hiện trong cơ thể năng lượng của mắt đỏ còn sót lại đang âm thầm quấy phá.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khúc Lam Y chịu đựng cảm giác đau đớn nơi lồng ngực, vô lực ngăn cản bánh răng chuyển động, sức mạnh của mắt đỏ sao tự nhiên lại phát động, lúc trước chẳng phải vẫn yên ổn ở trong cơ thể mình sao? Chẳng lẽ… là Tiểu Phong Phong xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Phong Phong… đừng gặp chuyện xấu.” Cảm giác đau đớn đánh tới, đôi môi hắn trắng bệch, trên trán túa mồ hôi, từ hoa văn màu đỏ từ trung tâm bánh răng bắt đầu lan ra khắp nơi, thậm chí còn lan lên tren mặt.

“Mắt đỏ, sao ta có thể thua thứ tàn như của ngươi được?” Tuấn nhan cười khẩy, đôi mắt dần nhuộm màu đỏ.

Hồng vân vẫn lan lên trên mặt. trông có vẻ ghê rợn, đôi mắt đỏ chậm rãi nhắm lại, năng lượng quang ám trong cơ thể lại bắt đầu giằng co tranh đấu, hai loại nguyên tố từ trong cơ thể Khúc Lam Y lan ra, như hai con mãnh thú giằng co với nhau, chực chờ khoảnh khắc nuốt chửng đối phương.

“Sư phụ, họ có thể thành công không?” Tiểu nam hài tò mò hỏi, Thạch Mẫu bên cạnh sắc mặt nghiêm túc, nhìn Vân Phong và Khúc Lam Y, lông mày nhíu lại, “Bọn họ có thể thành công hay không ta cũng không chắc, có lẽ chính họ cũng không biết được, nhưng… ta tin tưởng sự lựa chọn của nguyên tố lực.

“Sư phụ, đây là ý gì?”

Thạch Mẫu thấy hai người đều ngồi lại nhắm mắt giống nhau, chậm rãi nói, “Họ được chọn sẽ không phải là trùng hợp, bản thân nguyên tố cũng có sinh mệnh, người nó lựa chọn sẽ không sai.”

***

“Vẫn chưa liên lạc được với Phong nhi sao?” Trong Vân gia, Vân Khải đen mặt hét lên về phía ngọc bội truyền âm, mặt mày nhăn nhó, sức lực bàn tay lớn tới mức gần như muốn bóp nát ngọc bội truyền âm.

“Nhị đệ, trước tiên khoan vội đã, ta và phụ thân mặc dù vẫn chưa liên lạc được với Phong nhi, nhưng Phong nhi không sao.” Tiếng của Vân Thăng từ ngọc bội vọng ra, mặc dù từ ngữ an ủi nhưng giọng điệu không hề như thế, chân mày Vân Khải lại nhíu lại với nhau, “Đại ca, Nạp Khê Lam Y cũng không liên lạc được sao?”

“Ta và phụ thân đã liên lạc với tộc trưởng Nạp Khê tộc, cũng thế… vẫn không liên lạc được.”

“Rắc!” Ngọc bội truyền âm nháy mắt bị bóp vỡ.

“Nhị đệ… nhị đệ…” Tiếng của Vân Thăng ngắt quãng rồi vỡ tan, sau đó hoàn toàn biến mất.

“Vân Khải, Vân Phong không sao đâu.” Cung Thiên Tình bên cạnh thấy thế không nhịn được lên tiếng, cơ bắp toàn thân của Vân Khải căng lên, gương mặt tuấn tú vốn tươi sáng như ánh mặt trời giờ râu ria mọc đầy, trông còn hơi tiều tụy.

“Đã qua ba năm rồi. Phong nhi chỉ đi bán đấu giá chất thuốc mà thôi, buổi đấu giá đã sớm kết thúc, sao có thể một đi không trở lại được? Trong ba năm nay cho dù ta có cố dùng ngọc bội truyền âm liên lạc cỡ nào cũng không trả lời. Tiểu tử Nạp Khê tộc kia cũng thế.”

Cung Thiên Tình cắn môi không nói gì, ba năm trôi qua, Vân Phong và Khúc Lam Y như biến mất khỏi thế gian rồi vậy, Liên Minh Đông Tây phái nhân lực gần như lật tung khắp đại lục lên rồi nhưng vẫn không có kết quả. Trên ba đại lục không có, Vô Tận Hải cũng không có. Dù là địa phương khác thì ngọc bội truyền âm cũng phải có thể kết nối được chứ?

Vân Phong và Khúc Lam Y biến mất khiến đủ loại giả thuyết dựng lên, ba năm nay Liên Minh Đông Tây vẫn giao chiến với Huyết Hồn, mà Vân Phong và Khúc Lam Y biến mất khiến Liên Minh xôn xao không ít. Ngày trước Vân Phong tuy cũng có thời gian dài không thấy, nhưng tình hình bây giờ khác trước, đó là linh hồn của Liên Minh Đông Tây, Vân Phong biến mất có thể nói là một đả kích.

Đủ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.