Edit: Mavis Clay
“Ha ha.” Tiếng cười phát ra từ miệng Thạch Mẫu, mang theo sự vui mừng và tán thưởng không hề che giấu, tiểu nam hài vẫn đang không khép được miệng, mở to mắt nhìn hai người, “Hai người họ trông đâu có thay đổi gì, nhìn như chẳng có thành quả gì cả.”
“Có vài thay đổi không thể nhìn được bằng mắt thường mà phải dụng tâm để xem.” Thạch Mẫu vỗ đầu nam hài, “Nói những gì ta biết cho Vân Phong, sau đó để hai người kia đi đi.”
“Sư phụ, người cứ thế để họ đi sao ạ? Chẳng phải người rất thích Vân Phong kia hay sao? Sao không giữ nàng lại?”
Thạch Mẫu lắc đầu, “Có một số việc, nhất định chỉ có nàng mới có thể hoàn thành được, dù ta có buộc nàng ở lại nàng cũng sẽ nghĩ cách rời đi, chi bằng cứ để nàng tự do đi đi, có nhiều khả năng mới có thể làm người mong đợi hơn.”
“Sư phụ, người càng nói càng mơ hồ, con nghe mà chả hiểu gì cả.” Tiểu nam hài nhíu mày, lời sư phụ nói khó hiểu quá, ông không thể giải thích tại sao sao?
“Nếu như con mà hiểu thì mới lạ đấy, mau đi đi.” Thạch Mẫu nói, khẽ đẩy tiểu nam hài xuống, tiểu nam hài lắc lắc cái đầu đẩy cửa chạy ra ngoài, bóng người nhỏ bé nhanh chóng mất dạng.
Vân Phong mở mắt ra ngồi đó, không hề có bất kỳ hành động nào, quá trình thu nạp cội nguồn nguyên tố rất kỳ diệu, quá trình đó gian tân nặng nề, nhưng cuối cùng vẫn thành công, nàng cảm nhận được một cảm giác siêu nhiên ảo diệu, năng lượng của cội nguồn nguyên tố hiển nhiên là cường đại, nó cũng chính là ý nghĩa tồn tại của thế giới này, bất kỳ một sinh mạng nào đều bắt nguồn từ nguyên tố lực, khi sinh mạng đó kết thúc, nó sẽ trở lại dạng năng lượng nguyên tố.
Như là một vòng luân hồi vô tận, nguyên tố lực không thể nắm giữ trong tay một cách hoàn toàn, chỉ có thể mượn lực của nó để cường hóa cho bản thân, làm cho bản thân mạnh lên, sức mạnh này vốn không thuộc vè ngươi, cho dù một ngày nào đó hoàn toàn mất đi cũng khoogn hề có chút tiếc nuối nào.
“Được hay mất… đơn giản như thế thôi sao?” Vân Phong lẩm bẩm, cái mà nàng học được không phải là tiếp thu năng lượng của cội nguồn nguyên tố, mà là cộng hưởng với cội nguồn nguyên tố, mượn sức mạnh của nó, cứ như vậy gần như không cần hoàn trả trở lại.
“Vân Phong, ngươi có thể lĩnh ngộ được tới mức này, thật kính ta kinh ngạc.” Tiếng Na Tà vang lên trong đầu, mấy ngày nay Vân Phong vẫn không ngừng mượn lực của Na Tà, Na Tà cũng tiếp xúc trực tiếp với cội nguồn nguyên tố, sâu bên trong ẩn chứa rất nhiều năng lượng, với Na Tà mà nói cực kỳ có lợi.
Vân Phong nhếch môi, hiện giờ cội nguồn thủy hệ mà nàng tìm được đã tồn tại trong cơ thể, hạt châu trong suốt màu lam biển đang trôi lơ lửng trong không gian tinh thần của nàng, năng lượng của Na Tà chậm rãi bao lấy hạt châu, hoàn toàn ngăn lại với nguyên tố lực của chính Vân Phong ở bên ngoài, hai bên đạt tới trạng thái cân bằng hoàn hảo.
“Ta chiếm được lợi ích không nhỏ từ đó, Thạch Mẫu… giúp ta rất nhiều.” Vân Phong nói nhỏ, Na Tà cười khẽ, “Nhờ công của ngươi, có cội nguồn nguyên tố hỗ trợ, bây giờ thời khắc ta xuất hiện trở lại dưới ánh mặt trời sẽ gần hơn rất nhiều.”
Vân Phong nhíu mày, không biết có nên nói chuyện Thánh Giả trở lại cho Na Tà biết không, nếu nó biết kẻ địch cuối cùng phải đối mặt là chủ nhân trước của nó, Na Tà sẽ nghĩ thế nào đây? Có lay động hay không?
“Về mắt đỏ, có thể nói là nửa kia của ngươi, ngươi tính như thế nào? Nuốt lấy nó sao?”
Na Tà im lặng, sau đó thấp giọng nói, “Nuốt… không thể làm tới mức đó được, hắn là một ta khác, sức mạnh không phân cao thấp với ta, ta chỉ có thể áp chế hắn, không để cho hắn có ngày ló đầu ra được. Sức mạnh của ta càng tăng lên, hiệu quả áp chế hắn cũng sẽ càng cao, nhưng Vân Phong… từ lúc bắt đầu ta rời khỏi cơ thể ngươi, mắt đỏ sẽ không chịu sự áp chế của ta nữa, hắn rất có thể cũng sẽ vùng vẫy thoát ra khỏi cơ thể của ngươi, tới lúc đó…”
“Nếu thật là thế, số mạng của mắt đỏ vẫn sẽ không thay đổi, trước đây thế nào, ta sẽ như thế đó.”
“Trước đây…?” Na Tà khó hiểu, trí nhớ của thời điểm xa xưa vẫn chưa trở lại, Vân Phong cười nhạt, “Không nói gì, những thứ này ngươi không cần lo, ta đã không còn là cô bé thuở nào nữa rồi, cho dù mắt đỏ có xuất hiện, ta cũng sẽ không thua bởi nó.” Vân Phong đứng lên, vỗ y phục trên người, “Ta cũng nên cảm tạ Thạch Mẫu thật tốt mới được.”
“Không cần, sư phụ nói ngươi có thể đi rồi.” Tiểu nam hài không biết từ đâu đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Vân Phong, “Sư phụ bảo ta báo cho ngươi, nếu thành công ngươi có thể đi.”
Vân Phong nhíu mày, sao nàng có thể nợ ân huệ người khác mà chưa nói cảm ơn đã đi được? “Tiền bối! Bất luận thế nào, để ta đối mặt cảm ơn ngài đi!” Vân Phong đề cao âm lượng, âm thanh vang vọng khắp khu vực. Nhưng một thoáng sau, một giọng nói từ từ vang lên, “Không cần phải thế đâu, ngươi có thành tựu nguyên nhân vốn không phải ở ta, nếu ngươi không cố gắng cũng không được như thế. Giữa ta và ngươi giống như bèo nước gặp nhau, ngươi đi được rồi.”
“Nhưng tiền bối…” Vân Phong còn muốn nói gì đó, nhưng tiểu nam hài bắt đầu bất mãn, “Sư phụ cho ngươi đi rồi, ngươi đi đi chứ!”
Ánh mắt Vân Phong ảm đạm, vì vẻ mặt tiểu nam hài như viết mấy chữ ngươi mau đi đi không khỏi cười nhẹ, “Ta biết ngươi ghét ta, ta thực sự sẽ rời khỏi đây, chỉ là trước đó tiền bối còn có lời nào muốn ngươi chuyển cho ta không?”
Tiểu nam hài hơi mím môi, “…Không có.”
Vân Phong nhướng mày, tên nhóc này rõ ràng là đang nói dối, cuối cùng cũng chỉ là đứa trẻ, không giấu nổi bí mật.
“Thật sự không có? Nếu không có thì ta không ngại ở lại thêm một thời gian nữa, có lẽ tiền bối muốn chính miệng nói cho ta biết.”
“Có! Có!” Tiểu nam hài nghe thấy Vân Phong muốn ở lại liền hô lên, mặt hơi đỏ, “Sư phụ muốn ta nói cho ngươi biết, địa thế được vẽ trên bản đồ hiện nay là Vạn U Sơn Mạch ở Tây Đại Lục, ngươi tới đó tìm là được.”
“Đa tạ tiền bối đã cho biết!” Vân Phong cung kính cúi người về một hướng, “Vậy thì, vãn bối xin cáo từ.”
Tiểu nam hài nghe thấy thế liền vui vẻ, “Bên này, ta dẫn ngươi ra ngoài.” Rồi sau đó tung tăng đi ở phía trước, Vân Phong mỉm cười theo sau, nhìn những loài thảo dược quý giá ở khắp nơi, dù