Thiên Tài Tướng Sư

Chương 690: Chương 690: Bạch Viên Công




- Có cái gì lạ lắm? Không có chủ nhân của tôi sao có thể tu luyện đến trình độ này được?

Người kia có vẻ mất hứng với Diệp Thiên, nhanh chóng bắt được Mao Đầu vào trong tay áo.

- Con chồn này theo ngươi, ngươi không phải là chủ nhân của nó sao?

Người kia giơ con Mao Đầu bắt được lên nói:

- Nếu không phải ngươi dạy nó phương pháp tu luyện thì làm sao con chồn này có thể tu luyện nội đan được.

- Chít chit!

Bị giơ lên Mao Đầu cảm thấy sợ hãi, nó liều mình nhưng không sao thoát khỏi bàn tay của người kia.

- Nội đan? Tiển bối ngài nó là trong cơ thể nó có thể hình thành kim đan sao?

Diệp Thiên nghe thấy vậy mà kinh hãi trong từ điển của Đạo gia cũng có nhắc đến kim đan nhưng chỉ e ngay cả đến nhân vật như Trương Tam Phong cũng không thể kết thành kim đan.

- Chính nó, còn không phải kim đan?

Người kia nói với Dệp Thiên bằng mũi:

- Nó còn cách đến cảnh giới kim đan xa lắm, nội đan là yêu tu kim đan của các ngươi không giống, trên thế gian còn không biết có kim đan hay không.

- Yêu tu, động vật cũng có thể tu luyện được?

Diệp Thiên bị người này nói làm cho hoảng hốt, hắn đã lớn như vậy rồi mà cũng chưa bao giờ bị giật mình như vậy.

- Người lúc đó chẳng phải là động vật hay sao? Người có thể tu luyện, tại sao động vật lại không? Cỏ cây trên thế gian cũng đều có linh hồn, người thường các ngươi vẫn nói hoa trung tiên tử, chính là hoa cũng có thể tu luyện được.

Lời nói của người này khiến cho đầu Diệp Thiên như vang lên một tiếng sấm, nếu không phải chính mắt hắn nhìn thấy mọi chuyện xung quanh thì hắn đã tưởng mình đang đi vào chuyện thần thoại Liêu Trai ngày xưa rồi.

- Vậy… sau này Mao Đầu có thể hóa thành người sao?

Diệp Thiên nói ra câu này khiến cho Mao Đầu đang giãy dụa, kêu thét lên một tiếng chói tai cũng phải im bặt.

- Làm sao có thể được? Tu luyện chỉ là để thân thể cường tráng, còn hình gì thì vẫn là hình đấy chứ.

Dường như người này cũng mất cả kiên nhẫn với Diệp Thiên, ông ta mắng nói:

- Tiểu tử thối, rốt cục ngươi có hiểu hay không vậy? Sư môn, trưởng bối không dạy ngươi hay sao?

Diệp Thiên cười khổ nói:

- Tôi còn thiếu sót, cũng là vì cơ duyên mà tôi tu luyện được đến cảnh giới này, cũng vô nhân giáo đạo, tiền bối. Nếu như động vật cũng có thể tu luyện được, thì như trong truyền thuyết không phải hồ li cũng hóa thành hình người đó sao?

- Chẳng trách.

Người kia nhẫn nại giải thích:

- Tuy động vật tu luyện có thể hóa thành hình nhưng chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết, dù sao ta vẫn chưa thấy bao giờ, chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà thôi, ngươi là thằng nhóc nói nhiều còn tưởng là thực ư?

- Hóa ra là thế, đa đạ tiền bối đã chỉ giáo.

Sau khi nghe người kia nói như vậy, Diệp Thiên cũng hiểu ra, thào nào mà Hắc Giao trong núi Trường Bạch có được năng lực như thế nhưng cũng không có cách nào thoát khỏi được thân xác thối tha.

- Không sao, mấy chục năm nay ta cũng chưa gặp người tu đạo, nói với ngươi nhiều như vậy xem như trả công canh rắn rồi.

Người này lắc đầu, nói tiếp:

- Trong vòng 3 ngày, trong núi sẽ có tuyết rơi, trong cơ thể ngươi hoàn toàn không có chân nguyên, lại không có cách nào chống đỡ ta khuyên ngươi nên sớm đi đi.

Nghe người nay đuổi, Diệp Thiên vội vàng nói:

- Tiền bối, tôi lên núi chính là tìm phương pháp tu luyện nguyên thần, mong tiền bối giúp đỡ.

Diệp Thiên lặn lội ngàn dặm chỉ vì muốn tìm công pháp luyện thần, người trước mặt tu vi có thể đạt đến mức này thậm chí cảnh giới còn rất cao, há gì mà Diệp Thiên lại không muốn có câu trả lời.

- Ta giúp đỡ ngươi?

Sau khi người kia nghe Diệp Thiên nói lền ngẩn đầu lên:

- Tuy tu vi của ta cao hơn ngươi nhưng công pháp của ta là học tu yêu công không giống với các ngươi, muốn dạy thì dạy cho con chồn này còn được.

- Yêu… yêu tu, và… Người nhân loại chúng tôi khó… chẳng lẽ tiền bối ngài?

Thực ra lần trước người này cũng đã từng nói người nhân loại các ngươi chẳng qua là Diệp Thiên không chú ý, lần này hắn đã nghe rõ liền tỏ vẻ không thể tin được.

- Đương nhiên ta không phải là người, không phải ta vừa mới nói đó sao?

Người ki bất nãm quay đi, nới với lại:

- Thôi được, mặc dù tu vi của ngươi yếu nhưng cũng coi như người tu luyện, ta thấy ngươi không làm trái với mệnh lệnh của chủ nhân.

- Này … này?

Lấy lửa trong đống Diệp Thiên soi thấy rõ mặt “người” này mặt bị bóp méo, da đầu đang run lên, suýt nữa thì hắn bỏ chạy vì tưởng là cướp đường.

Tuy mặc quần áo của con người nhưng người này rõ ràng là mặt một con khỉ, từ đầu đến cổ toàn là lông màu trắng, chắc là những chỗ bị che mất cũng đều như thế.

ở đây là người sao? Rõ ràng là một con khỉ trắng, ngay cả đoán thôi Diệp Thiên cũng không thể ngờ mình lại nói chuyện với một tiền bối như vậy người lại là một con Viên Hầu.

Cảnh tượng này khiến cho mọi suy nghĩ của Diệp Thiên ngừng lại, hắn há to miệng không nói được câu gì, khuôn mặt trước mặt hắn toàn là lỗ thực sự đã làm mất hết hơn 20 năm nhận thức của hắn.

- Sao vậy? không phải vừa rồi ra đã nói hết rồi hay sao? Có gì lạ đâu?

Con khỉ trằng bất mãn với biểu hiện của Diệp Thiên, trên mặt nó đầy khe rãnh rất khó nhìn.

- Tiền… tiền bối, tiểu tử quá kinh hãi chứ không phải muốn mạo phạm tiền bối đâu.

Sự thật trước mắt khiến Diệp Thiên không thể nào tin nổi, hơn nữa hắn tu đạo từ nhỏ nên lần này hắn cũng dễ chấp nhận một chút chứ nếu là người thường thì chỉ e là đã sớm ngất rồi.

- Này, cũng gần giống, rốt cục là người tu luyện so với nhóm tiều phu kia còn mạnh hơn nhiều.

Khỉ trắng ngâm nga một câu, bất mãn nói:

- Trước kia trên núi ta đã cứu không ít người, họ thấy ta cũng như gặp quỷ vậy nên chủ nhân không cho ta gặp người nữa.

Sau khi nghe Khỉ Trắng nói, trong đầu Diệp Thiên bỗng toát lên một danh từ:

- Tiền bối ngài… ngài chính là Bạch viên công trong truyền thuyết.

Diệp Thiên nói là Bạch viên công nhưng thật ra là một vị có tên là Tư Đồ Huyền Không thời Xuân Thu Chiến Quốc, người này ăn trong núi cùng với khỉ nga mi bắt chước các động tác của khỉ để sáng tạo ra một loại võ công linh hoạt “ Nga Mi Thông Tí Quyền”, rất nhiều người theo học.

Vì Tư Đồ Huyền Không thường mặc áo trắng, đồ đông gọi là “Bạch Viên sư tổ” nhưng cũng có truyền tuyết cho rằng ông ta là do vượn trắng biến thành sau khi thấy con Khỉ Trắng này Diệp Thiên cũng tin là có truyền thuyết này thật.

- Bạch viên công? Vậy cứ coi như là tổ tiên ta đi.

Con Khỉ Trắng nhếch miệng cười nói:

- Tiểu tử ngươi biết cũng không ít đâu, nói cho ngươi biết chỉ e chủ nhân của ta lại phục họ Tư Đồ rồi cả Bạch viên nhất mạch lại lấy gia tộc Tư Đồ làm chủ nhân ấy chứ!

- Hóa ra Bạch viên tổ sư và Tư Đồ Huyền Không là hai người sao?

Diệp Thiên lẩm bẩm trong miệng nhưng ngay sai đó mắt hắn sáng lên nói với Khỉ Trắng:

- Tiền bối, tiểu tử thành tâm mong ngài cố gắng giúp tiểu tử gặp được Tư Đồ tiền bối, để cầu công pháp tu luyện.

Khỉ Trắng đã có chủ nhân hơn nữa chủ nhân là người điều này khiến cho Diệp Thiên cảm thấy còn có hy vọng, khỉ trắng không hiểu công pháp tu luyện của con người nhưng chủ nhân của nó thì biết.

- Chủ nhân đã rời khỏi đây 50 năm rồi, không rõ tung tích sao ta có thể giúp ngươi được?

Khỉ Trắng nói với vẻ bi thương:

- Chủ nhân nói có đại nạn, e rằng người đã sớm mọc cánh thành tiên rồi, gia tộc Tư Đồ còn có hậu nhân, người đó đang ở đâu?

Khỉ Trắng nói vừa tiện tay bỏ Mao Đầu ra nhưng lại ngồi xuống kêu khóc, âm thanh vang cả núi rừng, ngay cả bầy sói đang hú cũng phải dừng lại.

- Tiền bối, người thì cuối cùng ai cũng phải chết xin hãy nén bị thương!

Diệp Thiên không ngờ là Khỉ Trắng lại giàu cảm xúc đến thế, nói khóc là khóc ngay. Hắn khuyên người bớt đau thương nhưng cũng không ngờ lại có ngày cũng khuyên cả một con Khỉ Trắng bớt đau thương.

- Đúng vậy, chủ nhân cũng nói như thế!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Khỉ Trắng nhảy dựng lên đi một vòng quanh Diệp Thiên rồi nói:

- Tiểu tử ngươi cũng không tồi chỉ là ta … thật sự là công pháp của ta không truyền được cho ngươi, chủ nhân luyện đan dược đều bị ta làm đường đậu ăn hết nếu không thì đã giúp được ngươi trị thương.

- Làm đường đậu ă?

Diệp Thiên nghe thấy vậy trừng mắt lên, buồn rười rượi hỏi:

- Tiền bối, ngài không giữ lại một ít sao?

Khỉ Trắng lắc đầu nói:

- Không còn, lúc đó linh khí trong núi này không đủ ta chỉ có thể dùng đan dược trùng quan thôi.

- Dũng có tận diệt mọi vật?

Diệp Thiên bị con Khỉ Trắng này làm cho tức giận hết chỗ nói, chỉ cần một viên cũng có thể giúp hắn giải quyết được vấn đề, có thể thấy nó quý đến mức nào vậy mà không còn hạt nào thà con Khỉ Trắng này không nói ra còn hơn.

- Thiên bẩn chúng ta sinh ra đã không bằng con người, không dùng đan dược sẽ không qua được khó khăn.

Khỉ Trắng bĩu môi, nói:

- Đan dược và công pháp không có nhưng nguyên thần của ngươi mới hình thành, ta cũng có thể dạy ngươi một chút bản lĩnh, như thần thức truyền âm thanh này ngươi cũng có thể học được.

- Thần thức truyền âm?

Diệp Thiên lặng đi một chút, lúc này hắn mới nhớ ra là khỉ trắng chưa hề há miệng để nói chuyện, âm thanh đều là do chính tai mình nghe được:

- Được, tiền bối ngài truyền cho tôi đi.

Nói thật là so với công pháp tu luyện đúng là Diệp Thiên thấy chướng mắt cái gọi là thần thức truyền âm, hắn cũng không phải con vật có thể dùng miệng nói chuyện đối với hắn cũng chẳng có gì là thần thông.

- Ngươi hãy nhớ kĩ, chỉ cần như vậy…

Thần thức truyền âm chuẩn xác mà nóit thật ra là dùng ngôn ngữ trấn động trực tiếp tác động vào đầu người nghe, Diệp Thiên suy xét rồi nắm chắc.

- Tiền bối, ngài cũng gần giống với con người chẳng lẽ không thể nói chuyện được sao?

Diệp Thiên vận dụng luôn đem âm thanh này truyền vào đầu Khỉ Trắng.

- 50 năm trước ta đã hóa thành cốt đương nhiên là có thể nói chuyện nhưng dùng thần thức truyền âm này tiện hơn.

Khỉ Trắng bĩu môi khinh thường, chẳng qua là nơi cổ họng phát ra âm thanh có vẻ hơi lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.