Mao Đầu nhảy nhót không ngừng quanh đống lửa, mắt nó đảo liên tục sau khi chạy được một vòng nó dùng hai chân trước cắp miếng thịt rắn của Diệp Thiên rồi lại chạy xung quanh đống lửa.
- Chít… chit!
Nó nhảy lên vai Diệp Thiên rồi kêu lên liên tục.
- Mày đã ăn cái này rồi nói nhỏ đi một chút.
Diệp Thiên tức giận vỗ vào đầu Mao Đầu, hắn biết con vật này tham lam nhưng nghĩ đến mùi vị của nấm đầu khỉ và thịt rắn đến Diệp Thiên cũng vẫn thấy thèm.
Tìm mấy viên đá bắc làm bếp lửa, Diệp Thiên đặt nồi nước lên rồi bỏ hết chỗ thịt rắn và chỗ nấm đầu khỉ còn lại vào nồi.
- Mao Đầu, mày nói xem trong núi này có cao nhân hay không?
Diệp Thiên bắt đầu châm lửa, hắn cũng đang đắn đo, hắn muốn tìm cây cỏ công pháp cuối cùng ở Thần Nông này, hắn cũng không biết đống lửa này có dẫn được cao nhân đến hay không?
- Chit chit?
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói, Mao Đầu ngoái nhìn về phía hắn nhưng hai mắt mở to tỏ vẻ khó hiểu, đương nhiên nó không thể hiểu được ý của Diệp Thiên.
- Ai da, nói với mày cũng vô ích.
Diệp Thiên thở dài thấy Mao Đầu liên tục hướng về cái nồi, hắn cười mắng:
- Mày ăn rồi mà, đừng vội canh này còn phải nấu một lúc nữa.
Đốt lửa đã hơn 1 tiếng, ngoài gió rừng rít lên từng hồi lẫn cả tiếng chó sói hú thì không có động tĩnh gì.
Diệp Thiên lắc đầu, cao nhân ở Thần Nông Giá cũng không phải tiểu yêu trên núi, làm sao có thể quản nhiều người đốt lửa trên núi thế được?
- Chit chit, chit chít!
Lúc Diệp Thiên đang lấy bát ra, chuẩn bị múc cho Mao Đầu một bát canh thịt rắn, vỗn nó đang thèm rỏ rãi ra bỗng nhiên lại dựng đứng cả lông lên, nó kêu nghe rất thê lương.
- Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Thấy bộ dạng này của Mao Đầu, Diệp Thiên đứng dậy, hắn cũng đã từng thấy mẹ của Mao Đầu xù lông đấu với quái xà y như biểu hiện của nó bây giờ.
Tuy Diệp Thiên đã có nguyên thần nhưng đối với sự cảm nhận về động vật nguy hiểm, lại có ưu thế thiên bẩm Diệp Thiên cũng không dám thờ ơ, hắn nhìn theo tiếng hét chói tai của Mao Đầu.
- Làm gì có cái gì đâu?
Ngoài đám cây rừng trong màn đêm ra, Diệp Thiên cũng chẳng nhìn thấy cái gì khác, hơn nữa cũng không có cảm giác nguy hiểm, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Mao Đầu.
Nhưng trong nháy mắt Diệp Thiên nghiêng đầu, một âm thanh vang lên trong đêm tĩnh mịch, ngay phía sau Diệp Thiên một cái đại thủ phất trên đầu Chu Khiếu Thiên cả cơ thể cậu ta mền nhũn ra rồi ngất trên mặt đất.
- Ai đó?
Rốt cục lần này Diệp Thiên cũng phản ứng, cả người vọt lên phía trước, sau đó hắn xoay mạnh người lại thì cái hình ảnh ban nãy cũng bị biến mất, chỉ thấy Chu Khiếu Thiên đang nằm trên mặt đất.
- Khiếu Thiên?
Không biết đệ tử của mình sống hay chết, Diệp Thiên vô cùng kinh hãi, có một người bí mật một bước đã xông vào Chu Khiếu Thiên.
- Được rồi, chỉ ngất đi thôi.
Diệp Thiên sờ lên cổ Chu Khiếu Thiên cảm nhậm được mạch vẫn đập, cơ thể cũng không bị một vết thương nào.
- Chit chit!
Dường như Mao Đầu cũng cảm nhận được đối phương cũng không có ác ý gì, lần này nó kêu cũng không thê lương như lúc trước.
Sau khi đặt đồ đệ xuống Diệp Thiên đứng dậy, nhìn vào chỗ đêm tối nói:
- Tiểu bối là Diệp Thiên, xin cao nhân hãy hiện thân, nếu có mạo muội xin tiền bối hãy thứ lỗi!
Ngoài Diệp Thiên đang nói ra thì rừng cây vẫn tĩnh mịch như trước, dường như cũng chưa xảy ra chuyện gì nhưng Diệp Thiên nhìn xuống chân vô cùng sửng sốt.
Nồi canh rắn kia không thấy đâu cả, chỉ còn lại đống lửa đang cháy.
- Mẹ kiếp, là người hay ma quỷ đây?
Diệp Thiên vốn là người to gan, lớn mật nhưng nhìn thấy cảnh này cũng ớn lạnh cả người, đối phương đã đánh Chu Khiếu Thiên hôn mê, sau đó còn lấy nồi đi không một tiếng động, quả thực rất giống quỷ.
Thân thủ như vậy nếu muốn lấy mạng mình thì chỉ là chuyện nhỏ, dễ dàng như trở bàn tay, tuy đống lửa vẫn đang hừng hực cháy nhưng sau lưng Diệp Thiên mồ hôi cũng đang chảy dọc sống lưng.
- Tiền bối, đã xúc phạm rồi!
Đứng nguyên tại chỗ sau vài phút, trong rừng vẫn không một tiếng động, Diệp Thiên cắn chặt răng, hai mắt bắn ra một luồng sáng tìm kiếm vào trong rừng núi.
Lần này đến núi Thần Nông Giá, Diệp Thiên chính là vì tìm kiếm cao nhân hỏi về chuyện luyện thần phải hư, bây giờ rõ ràng là đang có tiền bối ở đây, Diệp Thiên nguyện đắc tội với người này dù sao cũng muốn ông ta hiện thân.
Nhưng Diệp Thiên xuất thân từ Ma Y, am hiểu nhất là tránh dữ tìm lành, phía trước hắn cũng không có cảm giác nguy hiểm gì nên đó cũng là một trong những nguyên nhân mà hắn phóng ra nguyên thần.
- Không có ai?
Tuy nguyên thần của Diệp Thiên chưa thành hình nhưng thần niệm chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi, đi kiểm tra trong vòng 100m, điều khiến hắn kinh ngạc là trong vòng 100m này không có một bóng người.
- Thú vị quá ha!
Đúng lúc Diệp Thiên không biết phải làm thế nào thì trong đầu bỗng vang lên âm thanh đó.
- Ai, ai đang nói chuyện với tôi đó?
Diệp Thiên thu hồi lại nguyên thần, nhìn ra xung quanh.
- Chít, chit!
Mao Đầu nhìn Diệp Thiên với ánh mắt kì lạ. Ngoài Diệp Thiên nói ra nó cũng không nghe thấy tiếng gì nữa.
- Ngươi có nguyên thần, không đúng, nguyên thần của ngươi cũng có chút kì lạ, hơn nữa hoàn toàn không có chân nguyên, có thể là phương pháp cố tình xuất nguyên thần, đây là lần đầu tiên ta thấy tu vi được như ngươi.
Âm thanh đó lại nói chuyện với Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng không biết âm thanh kia truyền vào trong đầu mình bằng cách nào, hắn vài chào tứ phía, nói:
- Tiểu Diệp này đến Thần Nông Giá chính là để giải thích sự nghi ngờ vừa nãy, xin tiền bối hiện thân!
Người này chưa lộ nguyên hình, hơn nữa động tác vừa rồi xuất quỷ nhập thần, nếu là phóng lên người thường thì nhất định họ sẽ tưởng là thần tiên hoặc yêu quái rồi.
- Hiện thân? Là người thường không thể thấy ta!
Âm thanh kia có vẻ phiền não, lặng im một hồi lâu mới lại vang lên:
- Ngươi có được nguyên thần, lại cố ép như tu giả, con chồn kia của ngươi cũng có chút kì lạ, có thể coi như yêu tu, ta sẽ cho các ngươi thấy.
Âm thanh chưa dứt, Diệp Thiên liền cảm nhận được một bông hoa dài chừng 1 thước, người đạo nhân này mặc áo màu xanh, gây yếu hiện ra trước mặt hắn cách đó khoảng 3m.
Nhưng người này lùi lại mấy bước, ngoài nhìn thấy cái đầu bạc trắng rối bù ra thì Diệp Thiên cũng không nhìn rõ hình dạng của ông ta.
Diệp Thiên cũng không cảm nhận được hơi thở của người này, ông ta đứng ở đó cả người như cùng với thiên địa hòa làm một, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Diệp Thiên cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của ông ta.
- Chít chit!
Trước mặt xuất hiện một hình ảnh, Mao Đầu cũng bị hù dọa nó nhanh chóng từ đầu Diệp Thiên nhảy lên ngọn cây.
- Mao Đầu, đừng làm ồn!
Diệp Thiên đi lên phía trước một bước, hay tay hành lễ, nói:
- Tiểu Diệp Thiên xin bái kiến tiền bối!
- Ngươi là Diệp Thiên? Ngươi vốn có nguyên thần, sao chân nguyên lại mất hết?
Không biết tại sao, trước mặt thì người này rõ ràng không nói một câu nào nhưng âm thanh kia thì cứ trực tiếp dội vào óc của Diệp Thiên.
- Tiền bối, tôi theo Ma Y, tổ sư là đạo nhân của Ma Y Bắc Tống.
Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Nguyên thần do tôi tu luyện mà có, lúc hình thành nguyên thần tôi lại gặp đại nạn đan điền khí hải bị phá, hơn nữa không có phương pháp tu luyện nguyên thần, nên bây giờ mới lên núi để hỏi tiền bối!
Diệp Thiên không hiểu sự hình thành của nguyên thần, khí đó hắn đang hôn mê nhưng hắn cũng không muốn lừa gạt người này.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, người lia có chút kinh ngạc, một âm thanh lại vang lên trong đầu Diệp Thiên:
- Người của Ma Y Bắc Tống? Giống như đạo thống, các ngươi hẳn là truyền từ Vương Hủ, tại sao lại không có công pháp tu luyện nguyên thần? Cái này không đúng?
- Vương Hủ?
Diệp Thiên nghe thấy vậy, lặng đi một chút, hỏi:
- Tiền bối, ngài theo Vương quyền Qủy Cốc?
Trên đời không ít người gọi là Vương Hủ nhưng sau khi người này nói ra cái tên đó, thì chỉ có trong lịch sử Qủy Cốc, người họ Vương tên Hủ.
Có thể nói Vương Thiền là một nhân vật vô cùng thần bí trong lịch sử, người thười Xuân Thu. Thường đến núi Vân Mộng hái thuốc, tu đạo, vì ẩm trong khe suối Qủy Cốc nên mới có tên là Qủy Cốc tiên sinh.
Giống như Tôn Tẫn thời Chiến quốc tung hoành như Tô Tần, Trương Nghi đều có xuất thân từ môn phái của ông ta. Vương Thiền có thêm âm dương gia truyền từ đời này sang đời khác, Dự Ngôn dự đoán về giang hồ rất tài tình cho nên thế nhân mới gọi Qủy Cốc là một kỳ tài, toàn tài.
Diệp Thiên biết Qủy Cốc từng trải qua thuật âm phù, trên mặt sách chính là phương pháp luyện khí dường thần, đương nhiên cho đến ngày nay trải qua thất thuật âm phù đã thất truyền từ lâu.
- Tiền bối, tôi học được công pháp là do Ma Y truyền lại chứ không có quan hệ gì đến Qủy Cốc.
Diệp Thiên còn không biết những người này là truyền của Qủy Cốc Vương Thần vì ghi chép đến ngày nay thì luôn bái Ma Y làm tổ sư.
- Sao lại không liên quan? Bói một quẻ thấy hắn truyền xuống.
Người kia cho là không đúng:
- Đạo gia xưng Vương Hủ, rất tôn sùng chủ nhân, công pháp của ông ta rất lợi hại, sao ngươi lại không biết?
- Chủ… chủ nhân? Tiền bối người đang nói đùa sao?
Lời của đối phương làm cho Diệp Thiên bị chấn động, người này lợi hại như thế mà lại là nô bộc của người khác sao?
Hơn nữa đến giờ Diệp Thiên cũng chưa hề có người hầu hay nô lệ gì, lời của người này khiến hắn không quen, cứ như thể đặt mình vào trong xã hội xưa vậy…