Thái độ của Diệp Thiên làm cho Đường Văn Viễn có chút dở khóc dở cười, bất kể là ở quốc nội hay nước ngoài, thân phận của hắn đều rất nổi, một người lãnh đạo việc kinh doanh khổng lồ, tùy tiện tới quốc gia nào, muốn gặp người lãnh đạo quốc gia cũng không phải việc khó.
Trên thế giới này, không biết có bao nhiêu người muốn cùng Đường Văn Viễn tạo một chút quan hệ, để có được chỗ tốt hơn, không nghĩ rằng Diệp Thiên lại có thể coi mình trở thành ôn thần, muốn nhanh chóng rời khỏi, không khỏi làm cho ông lão cảm thấy có chút mất mát.
- Diệp Thiên, đợi đã, tôi còn có chút chuyện muốn tìm cậu giúp …
Nhìn thấy Diệp Thiên muốn đi ra khỏi phòng khách, Đường Văn Viễn vội vàng gọi hắn, hắn lần này về nước, chủ yếu chính là tìm gặp Diệp Thiên, làm sao có thể để Diệp Thiên cứ đi như vậy được?
Diệp Thiên dừng chân lại, nhìn về phía Đường Văn Viễn, có chút khó hiểu hỏi:
- Sao? Lão Đường, còn có chuyện gì à? Hồng môn đại hội tôi sẽ không tham gia, ông cũng đừng phí lời ...
Diệp Thiên biết, từ xưa đến nay, người khiến cho chính quyền đương đại phải chú ý, cơ hồ đều không có kết cục gì tốt, hắn tuy rằng tinh thông thuật pháp, nhưng nếu đối kháng với cơ quan quốc gia, không khác gì châu chấu đá voi, không lượng sức mình.
Diệp Thiên tuy ít tuổi, nhưng từ năm mười tuổi bắt đầu cùng lão đạo sĩ du lịch khắp nơi, cũng coi là một người từng trải .
Hắn làm chuyện gì, đều trong phạm trù cho phép của con người hoặc là pháp chế, giống như là chuyện một thời gian trước hắn mở công ty, Diệp Thiên cảm giác có chút không ổn, lập tức liền đóng cửa công ty, điều này cũng làm cho hắn tránh được sự truy xét của nghành tương quan.
Còn Hồng môn chính là tổ chức phản kháng chính phủ trong nước, tuy rằng năm đó mang cờ hiệu là “ Phản Thanh phục Minh”, nhưng là do một đám người chuẩn bị tạo phản thành lập lên, đối với cái dạng tổ chức này, người đương quyền khẳng định không thích.
Cho nên suy nghĩ vì sự yên ổn của mình sau này. Mặc cho Đường Văn Viễn nói hươu nói vượn, Diệp Thiên đã quyết định sẽ không đi chuyến này.
- Không phải chuyện này, là việc riêng của tôi ...
Nhìn thấy Diệp Thiên dừng chân lại, Đường Văn Viễn nhẹ nhàng thở ra.
- Hả? Lão Đường, chuyện gì vậy?
Diệp Thiên liền hỏi, miệng gọi lão Đường cũng càng ngày càng thuận, nếu trong phòng còn có một biết thân phận của Đường Văn Viễn, nhất định sẽ bị dọa sợ.
- Là như vậy, cháu gái tôi từ khi sinh ra đã yếu, nhiều năm như vậy, đi khám cũng không tác dụng, tìm pháp sư cũng không được, tôi... tôi nghĩ muốn cậu lại để cho một món nhạc cụ của thầy tu, vậy ... mong rằng Diệp đại sư từ bi ...
Cháu gái càng ngày càng yếu, hơn nữa vận khí tựa hồ cũng không tốt, sau tai nạn xe cộ lần trước, lại bị người bắt cóc ở Hồng Kông, khiến Đường Văn Viễn lo lắng không thôi. Lần này tới tìm Diệp Thiên, Đường Văn Viễn chính là muốn mua thêm một món đồ nhạc cụ của thầy tu cho cháu gái hộ thân.
Chứng kiến chuyện vừa rồi, Đường Văn Viễn coi như đã nhìn ra, La Trí - được xưng là đại sư người Hoa đệ nhất số mệnh, chẳng qua chỉ là bọn bịp bợm giang hồ cao tay mà thôi. Còn người thanh niên này, thật sự có thể được xưng tụng hai chữ “Đại sư” này.
- Muốn mua nhạc cụ của thầy tu?
Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày, trên tay hắn thật ra vẫn còn vài món nhạc cụ của thầy tu thích hợp cho con gái đeo, nhưng mấy thứ này khó khăn lắm mới có thể chế thành, ngay cả người trong nhà Diệp Thiên cũng chưa chuẩn bị được cho họ, cũng không muốn bán đi.
- Đúng. Đúng rồi, Diệp Thiên, ngài bán cho tôi một món đồ đi!
Thấy Diệp Thiên nhíu mày, trong lòng Đường Văn Viễn căng thẳng lên,
- Cô bé vừa rồi chính là cháu gái của tôi Đường Tuyết Tuyết, tôi... tôi muốn mua nhạc cụ của thầy tu cho nó!
Nói về gia tộc Đường Văn Viễn này, cũng rất kỳ quái, con nối dõi phi rất đông. Hắn tổng cộng có bốn người con trai, hơn mười cháu chắt, nhưng lại không có con gái, ngay cả cháu gái cũng chỉ có một.
Như vậy, lão gia này đương nhiên vô cùng yêu thương cô cháu gái duy nhất này, mấy năm nay cũng đã tốn không biết bao nhiêu tiền, nhưng sức khỏe của cháu gái dường như không có chuyển biến tốt đẹp.
- Sức khỏe không tốt thì đi khám chứ!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, trước kia hắn không chú ý nhạc cụ của thầy tu lắm, nhưng bây giờ đã biết là nhạc cụ của thầy tu rất trân quý, trong tay hắn có vài món, đều chuẩn bị đưa cho mấy cô bác hoặc là cha hắn và người thân dùng.
- Đi khám mà tốt được thì tôi cũng không cần vác mặt già này để cầu xin ngài ...
Đường Văn Viễn lắc lắc đầu, mở miệng nói:
- Diệp Thiên, như cái lần trước là được, tôi nguyện ra giá một ngàn vạn, không... hai ngàn vạn cũng được!
Thấy vẻ mặt Diệp Thiên, Đường Văn Viễn không khó đoán ra trong tay hắn còn đồ, nhưng không muốn cho mình mà thôi.
Đương nhiên, Đường Văn Viễn cũng không có cho rằng Diệp Thiên làm không đúng, những thứ có thể cứu mạng người trong thời khắc nguy cấp như loại này, nếu đổi lại là Đường Văn Viễn, hắn cũng không muốn bán ra bên ngoài.
Nhưng Đường Văn Viễn là một thương nhân, trong lòng hắn, trên đời này tất cả mọi thứ, ngay cả tình yêu của con người, cũng có thể được gọi là hàng hoá, nếu là hàng hoá, vậy ắt có giá cả, cho nên hắn liền đưa ra giá hai ngàn vạn.
- Bao nhiêu? Hai ngàn vạn?
Diệp Thiên cũng bị con số của Đường Văn Viễn làm cho hoảng sợ, hắn tính toán sơ sơ tài sản bản thân là hơn tám mươi vạn, đã là tính cả chi phiếu mười vạn đôla trong túi quần, hơn hai nghìn vạn, đích xác khiến Diệp Thiên có chút dao động.
Đường Văn Viễn đưa ra giá này, ngay cả La Trí cũng có chút hâm mộ nhìn sang Diệp Thiên.
Phải biết rằng, “La đại sư” tuy rằng mánh khoé bịp người cao minh, nhưng vì duy trì hình tượng “Đại sư” và giá trị con người, một tháng cũng chỉ xem hai ba quẻ, hai ngàn vạn đối với hắn mà nói cũng là số tiền không nhỏ.
- Đúng là hai ngàn vạn! Diệp Thiên, nếu cậu cảm thấy không đủ, muốn tăng thêm thì cứ nói ra...
Đối với Đường Văn Viễn mà nói, so sánh với người cháu gái duy nhất này, trong mắt hắn hai ngàn vạn cũng không coi là gì cả, hắn có thừa khả năng bỏ ra số tiền kia để mua sự an nguy cho cháu gái.
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, trong mắt Diệp Thiên cũng lộ ra một tia phân vân, 2000 vạn đối với rất nhiều người mà nói, là một con số rất có thể cả đời đều kiếm không nổi.
Tựa như cha Diệp Thiên vậy, làm kinh doanh mười mấy năm, cũng chỉ có năm ba trăm vạn, nhưng đại bộ phận đều đập vào hàng hóa và đồ cổ sưu tầm, có thể lấy được tiền mặt ra, Diệp Thiên đoán chừng cũng không hơn 100 vạn.
Cho dù như vậy, gia đình Diệp Thiên cũng đã xem như tương đối giàu có , bởi vậy có thể tưởng tượng, nếu như có thể có được hai ngàn vạn, cuộc sống sẽ như thế nào?
Ước chừng mất bảy tám phút, vẻ mặt Diệp Thiên mới trở nên kiên định, nhìn về phía Đường Văn Viễn nói:
- Lão Đường, đành để ông thất vọng rồi, nhạc cụ của thầy tu... Trong tay tôi cũng không còn!
- Cái gì? ! cậu không còn?
Đường Văn Viễn vốn nghĩ nắm chắc vụ mua bán này, nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, không khỏi đứng bật dậy, hắn đương nhiên không tin trong tay Diệp Thiên không có nhạc cụ của thầy tu, và còn khiếp sợ vì Diệp Thiên đã cự tuyệt cái giá tiền khổng lồ kia.
- Diệp Thiên, nhạc cụ của thầy tu đối với tôi thật sự rất quan trọng, hay là ... Ba trăm ngàn, được chưa?
Đường Văn Viễn có chút không cam lòng, một lần nữa ra giá mới.
- Lão Đường, chuyện này cũng đừng nhắc lại, nhạc cụ của thầy tu tôi thật sự không có ...
Lần này Diệp Thiên không do dự, trực tiếp liền cự tuyệt, đôi mắt trong veo.
Nếu nói số tiền khổng lồ ngàn vạn không có lực hấp dẫn đối với Diệp Thiên, đây tuyệt đối là gạt người, nhưng ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị đồng ý với Đường Văn Viễn, hắn bỗng nhiên suy nghĩ ra một đạo lý.
Lần này Đường Văn Viễn cầm 2000 vạn đến hấp dẫn mình, nếu như mình không thể ngăn cản sự hấp dẫn này, như vậy lần sau có người cầm nhiều tiền hơn tiếp tục tìm đến mình, mình có thể thỏa hiệp hay không?
Con người làm chuyện gì, chỉ cần có lần đầu tiên, hộp Pandora ma quái đã bị mở ra, sẽ không còn chừng mực, nếu không có thể khống chế bản thân mình, cuối cùng sẽ sa ngã.
Nghĩ thông suốt đạo lý này, lúc này phía sau lưng Diệp Thiên tất cả đều là mồ hôi lạnh, nếu hắn khờ dại vì 2000 vạn đem bán đi nhạc cụ của thầy tu, có lẽ cả đời này hắn đều không thể làm ra đột phá.
- Ôi, đành thôi, vận mệnh Tuyết Tuyết đã như vậy rồi...
Nhìn thấy Diệp Thiên từ chối mình thực kiên quyết, Đường Văn Viễn thở dài một hơi, nếu đổi lại người khác hắn có lẽ còn có thể sử dụng một vài thủ đoạn, nhưng là đối Diệp Thiên, Đường Văn Viễn không dám!
Không nói đến địa vị của Diệp Thiên, chính là thân phận thầy phong thuỷ - thầy tướng của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cũng không dám tùy tiện coi thường, đệ tử của đại lão Lý Thiện Nguyên trong Thanh bang năm đó, sao lại là hạng người đơn giản?
- Lão Đường, mạng này... Cũng là có thể sửa !
Thấy bộ dạng của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên lại động lòng trắc ẩn, mở miệng nói:
- Lão Đường, gọi cháu gái của ông tới đi, tôi nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...
Dựa theo lời của Đường Văn Viễn, trước kia Đường Tuyết Tuyết thực sự không phải là sức khỏe yếu, chính là do suy yếu mà không được bồi bổ, như thế mạng của cô cũng sẽ có quan hệ đến một số thứ, có lẽ là Ngũ Hành tương khuyết.
- Thật sao? Diệp Thiên cậu thật sự có biện pháp? Cậu chờ một chút, tôi phải đi kêu Tuyết Tuyết!
Vốn đang thất vọng cực độ, Đường Văn Viễn nghe được Diệp Thiên nói vậy, mạnh mẽ đứng lên từ trên ghế salon, với tốc độ nhanh nhẹn hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác chạy ra khỏi phòng.
- Ôi, lão Đường, tôi chỉ nói là nhìn xem, cũng không nói nhất định thành công mà?
Nhìn thấy Đường Văn Viễn chạy ra khỏi phòng, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười khổ, có những người là bởi vì khi còn là bào thai đã bị thương tổn, sinh ra sức khỏe đã yếu, nếu Đường Tuyết Tuyết là một người như vậy, Diệp Thiên cũng không có biện pháp gì.
- Tổ gia? Ngài ngồi đi, tôi tiếp tục rót trà vào chén cho ngài...
Nhìn thấy Diệp Thiên quay lại đây, La Trí cũng cười khổ không thôi, nhưng trên mặt lại không thể không mang theo vẻ tươi cười bưng trà rót nước cho Diệp Thiên, ai bảo đối phương vai vế “ông”?
La Trí cũng không biết sự tích về Lý Thiện Nguyên năm đó, đối với lời Diệp Thiên vừa nói hắn có thể thay đổi mạng, trong lòng không hề tin, hắn nghĩ, đây là Diệp Thiên lạt mềm buộc chặt, muốn lừa tiền tài của Đường Văn Viễn thôi.
Điều này cũng làm cho "La đại sư" hâm mộ và lại kính nể có thêm, chính mình vất vả cả một năm mới kiếm xấp xỉ một nghìn vạn, mà Diệp Thiên làm một lúc, không phải phải đã có thu nhập năm sáu ngàn rồi?