- Tôi ... Tôi nói này, lão Đường, tôi không gọi ngài là lão gia, ngài cũng đừng kêu tôi là Diệp gia, chúng ta cho dù là bạn vong niên, ngài gọi tôi là Diệp Thiên được không ?
Tuy rằng Diệp Thiên biết đây là quy củ Thanh bang, nhưng bị một nguời hơn 70 tuổi gọi là “Gia” (ông), trong lòng hắn không chút thoải mái, nói ở đây thật ra còn dễ nói, nếu đi ra ngoài còn nói như thế, mình sẽ trở thành mục tiêu công kích .
- Như vậy sao?
Đường Văn Viễn trầm ngâm một chút, mở miệng nói:
- Được, liền theo ý Diệp gia, à không... làm theo như ngài nói đi, nhưng Diệp Thiên, nếu sau này ngài thật sự đem sắc lệnh giao cho hương đường, tôi vẫn phải gọi ngài là Diệp gia...
- Chuyện này về sau hãy nói, cả chữ “ngài” cũng bỏ đi …
Diệp Thiên hơi buồn rầu lắc đầu. Hắn không muốn theo đuổi chuyện thân thế sư phụ để làm chấn động Thanh bang. Mà Diệp Thiên cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện muốn gia nhập Thanh bang hoặc là Hồng môn.
Phải biết rằng, từ sau giải phóng, rất nhiều đại lão của Thanh bang đều rời khỏi quốc nội, năm đó gốc rễ của Thanh bang tại Thượng Hải cơ hồ đã bị nhổ hết.
Tới nay, bất kể là các tư liệu ghi lại, hay là điện ảnh và truyền hình truyền thông, đánh giá đối với Thanh bang cũng không phải quá tốt, trong mắt rất nhiều người, Thanh bang giống như xã hội đen vậy.
“Diệp đại sư” sinh ra ở thời kỳ Trung Quốc đổi mới, đương nhiên không chịu đắm mình trong truỵ lạc, đi gia nhập vào tổ chức như vậy, cho dù năm đó lão đạo sĩ viết giấy chứng nhận cho hắn, Diệp Thiên cũng đành phụ ý tốt của sư phụ thôi.
Nhưng Diệp Thiên cũng không biết, Thanh bang hiện tại, đã không được như trước kia.
Năm đó người của Thanh bang rời đi, đại bộ phận đi tới Đài Loan. Cũng thành lập đoàn thể hợp pháp là “Trung Hoa an thân hội”, cũng ít nhiều khôi phục thịnh cảnh Thanh bang năm đó tại Thượng Hải, không ít giới quân nhân, giới thương nhân và giới nghệ sĩ đều là đệ tử Thanh bang.
Còn có một nhóm người đi tới Hồng Kông, Mĩ, ra nhập vào Hồng Môn, ở Mĩ có rất nhiều thành thị người Hoa có ảnh hưởng cực lớn, cũng chính là những người như La Trí này.
Hơn nữa, không như năm đó tại Thượng Hải thu phí từ công tác bảo vệ, hiện tại bất kể là Thanh bang hay là Hồng môn. Đều rất phát triển, cơ sở kinh tế vô cùng hùng hậu, Đường Văn Viễn chính là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Đương nhiên, Diệp Thiên cho dù gia nhập Thanh bang, cũng không có những ưu đãi đặc biệt, nhiều nhất chính là được các nhân sĩ trong bang ở khắp nơi nhiệt tình khoản đãi thôi.
- Diệp Thiên, vậy thì … việc hôm nay coi như xong nhỉ? ...
Sao khi biết thân phận Diệp Thiên, sự kiêu căng trên người Đường Văn Viễn đã hoàn toàn không thấy, hắn già như vậy, nhưng vẫn thực để ý đối với quy củ chế độ trong bang, tuy rằng Diệp Thiên không cho hắn gọi là “Gia”, nhưng thái độ vẫn rất cung kính.
- Tổ gia...
Diệp Thiên cũng không bảo la Trí không được gọi là “Gia”, hơn nữa vị này cũng không biết địa vị của Diệp Thiên ở trong phái Giang Tương, lúc này, khi Đường Văn Viễn nói đỡ cho hắn rồi. Hắn tha thiết mong chờ nhìn về phía Diệp Thiên.
Nhìn thấy bộ dạng tội nghiệp của La Trí. Diệp Thiên khoát tay, nói:
- Giang Tương phái sớm đã trở thành thứ chỉ có trong lịch sử, nếu đã biết sai, cũng đừng phạm lại nữa, La Trí Bính, sau này đừng tiếp tục về nước ...
Tuy rằng Giang Tương phái ở quốc nội sớm bị nhổ tận gốc, nhưng sau mấy năm Kinh tế quốc nội chuyển biến tốt, những phần tử xấu của Giang Tương Phái còn ẩn trong dân gian lại bùng lên trong đống tro tàn.
Hiện tại ở các thành thị và rất nhiều địa phương đều có thể nhìn thấy những thầy tướng số mù hoặc là thầy địa lý, kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan đến Giang Tương phái. Nếu không thì cũng sử dụng thủ đoạn của Giang Tương phái năm đó.
Nhưng những người này, lại không tuân thủ chặt chẽ quy củ chế độ của Giang Tương phái năm đó, chủ yếu đều là từng người hành nghề tự phát, không nguy hại như trước kia.
Còn Diệp Thiên không cho La Trí về nước, chính là sợ hắn mang về những quy định của Giang Tương phái trước kia, chỉnh hợp lại bọn bịp bợm giang hồ trong các tòa thành thị lại, như vậy sẽ rất nguy hại đối với xã hội .
- Tổ... Tổ gia. Như vậy ... như vậy là được ạ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, La Trí nhất thời không kịp phản ứng, liên tiếp phạm phải hai tội giang hồ tối kỵ, hắn không ngờ Diệp Thiên lại dễ dàng bỏ qua cho hắn.
- Sao?
Diệp Thiên trầm mặt xuống, nói:
- Thế nào? Còn muốn ta ra “Tam đao lục động” trong Hương Đường với anh à?
- Không dám. Không dám, cám ơn tổ gia. Cám ơn tổ gia...
La Trí vác cờ thầy tướng số đi lừa gạt hơn bốn mươi năm, trên thế giới, các nơi người Hoa tụ tập đều đã có danh hào, tự nhiên không phải cái loại người không có mắt.
Tương phản, La Trí chẳng những biết sát ngôn quan sắc, còn rất biết làm người, chỉ là ở nước ngoài bị người ta tâng bốc quen rồi, lần này về nước mới hơi quá vậy thôi.
Diệp Thiên sợ La Trí về nước phát triển, kỳ thật là hắn quá lo lắng, tuy rằng quốc nội đông người, cực kỳ có lợi đối với việc phát triển tín đồ Giang Tương phái, nhưng đi lừa gạt tới trình độ như La Trí, cũng gây chướng mắt cho nhiều người.
Phải biết rằng, ở nước ngoài, hiện tại trong hội người Hoa, La Trí tuyệt đối được xưng tụng là một quẻ ngàn vàng, không chỉ có như thế, muốn nhờ hắn xem một quẻ, ít nhất cần hẹn trước ba tháng, hơn nữa khi hẹn trước, cũng phải đặt cọc rất lớn.
Rất nhiều người đều nghĩ đây là sự kiêu ngạo nhất định của La đại sư, kỳ thật lại ít có người biết, đây chẳng qua là một thủ đoạn của Giang Tương phái mà thôi.
Ba tháng, cũng đủ cho thủ hạ của La Trí đi thu thập tinhưng tức về người muốn xem bói, hơn nữa những người đó đều rất có kinh nghiệm, những thứ thu thập được đều là những chuyện thực, cứ như vậy, La đại sư dĩ nhiên là đoán đúng không lệch vào đâu.
Sau một chút mừng rỡ, La Trí cung kính rót cho Diệp Thiên một chén nước trà, nói:
- Tổ gia, tuy rằng ngài không trách tội tiểu nhân, nhưng làm vãn bối cũng không thể không biết quy củ, đây là tiền lần này tới Bắc Kinh thu được, xin tổ gia vui lòng nhận cho...
Đặt chén nước trà tới trước mặt Diệp Thiên, còn có một tờ chi phiếu tiền mặt mười vạn đôla, La Trí sẽ không ở trong nước lâu, cho nên Cao công tử bảo hắn bói quẻ, cũng biến thành Đô-la .
Kỳ thật tiền đặt hẹn Cao công tử đã sớm chi, để mời được La đại sư về nước xem bói cho hắn, cho nên Cao công tử đã chi thêm mười vạn Đô-la.
- Làm cái gì vậy?
Diệp Thiên trừng mắt, mặc dù rất thích chi phiếu trên bàn, nhưng bị người ta hô “Tổ gia”, Diệp Thiên không mặt mũi nào “Xin vui lòng nhận cho” tờ chi phiếu này.
La Trí không ngờ Diệp Thiên trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng, vội vàng nói:
- Tổ gia, đây là một chút tâm ý của vãn bối, ngài... ngài đừng nghĩ nhiều ...
Theo quy củ Giang Tương phái, người phạm vào kiêng kị trong phái, là phải chém đứt tay chân, mà còn phải mời rượu giải thích.
Nhưng lúc này La Trí mới về nước được một ngày, lại đụng phải người có thân phận lớn “Tổ gia”, vạch trần thân phận của mình.
Hơn nữa Diệp Thiên vừa nói không cho hắn phát triển ở trong nước, La Trí nào dám ở lại quốc nội lâu? Cho nên định đem chi phiếu này ra biếu Diệp Thiên .
- Diệp Thiên, cậu hãy nhận đi, cậu không nhận tiền này, La Trí ... La Trí cũng sẽ không an tâm...
Kỳ thật nghe được cái tên Giang Tương phái này rồi, Đường Văn Viễn cũng hiểu hết về La Trí, biết vị đại sư nổi tiếng ở thế giới người Hoa này, kỳ thật chỉ là một tên lừa đảo thôi.
Nhưng dù nói như thế nào, La Trí cũng coi như là người đồng môn, hơn nữa lại đi theo mình đi về nước, Đường Văn Viễn vẫn nói giúp hắn mấy câu.
- Vậy ... Được rồi, tiền đặt vào đây đi...
Nghe được Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Thiên biết thời biết thế liền đồng ý, tuy rằng trong lòng vui sướng, nhưng trên mặt cũng không chút biểu cảm, trong lòng La Trí thầm khen: “Quả nhiên là nhân vật cấp bậc đại sư, coi tiền tài giống như bùn đất à?”
Chẳng qua nếu như bị La Trí biết được “Diệp đại sư” hiện tại đang thiếu tiền, không biết trên mặt hắn sẽ biểu hiện như thế nào?
Nhìn thấy Diệp Thiên nhận chi phiếu, Đường Văn Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu Diệp Thiên không nhận, vậy có nghĩa chuyện này chưa được bỏ qua, La Trí tối thiểu cũng phải lưu lại cái ngón út mới có thể xong chuyện.
Hóa giải xong chuyện của La Trí, Đường Văn Viễn đột nhiên nhớ tới một chuyện, mở miệng nói:
- Đúng rồi, Diệp... Diệp Thiên, Tiểu La còn muốn đi Đài Loan, mời người của Hồng môn tham gia Hồng môn đại hội tháng sau tổ chức ở San Francisco, cậu có muốn tham gia hay không?
Năm 1992, ở Mĩ cử hành Hồng môn khẩn thân đại hội thế giới lần thứ 3, trải qua hai ngày thảo luận, hơn 100 vị đại biểu đến từ các nơi trên thế giới, thông qua chương trình tổng hội, tuyên cáo thành lập Hồng môn tổng hội thế giới.
Lần này Hồng môn tổng hội đã thông báo đi các chi nhánh từ Thiên Địa hội phân tán khắp thế giới, trong đó còn có Thanh bang ở Đài Loan và Hồng Kông.
La Trí không chỉ là đại sư người Hoa nổi danh toàn cầu, đồng thời cũng là một người có quyền lực trong Hồng môn tổng hội, lần này phái hắn đi Đài Loan mời đại lão của Thanh bang, cũng là một nhiệm vụ lớn của Hồng môn.
- Hồng môn đại hội?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, trong đầu nhất thời xuất hiện hình tượng những người xã hội đen mặc đồ Tây đen, mang theo kính râm, không khỏi đổ mồ hôi, liên tục khoát tay nói:
- Lão Đường, tôi chưa nói cần gia nhập Hồng môn, việc hôm nay ông cũng đừng truyền đi, sau này tôi nghe được cái gì, sẽ tìm hai người tính sổ đấy ...
- Chuyện này?
Đường Văn Viễn do dự một chút, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Thiên, chỉ có thể lắc lắc đầu, nói:
- Được rồi, cậu đã không muốn, thì thôi vậy, nhưng Diệp Thiên, tôi còn hy vọng cậu có thể quy tông nhận tổ, gia nhập vào Hồng môn ...
- Được, tôi sẽ xem xét, như vậy nhé, lão Đường, trong nhà còn có việc, tôi phải đi về trước, để hôm khác đến mời rượu mọi người!
Đến đây còn chưa tới 2h, không chỉ có nhận ra hai người vai vế cháu chắt trong Hồng môn, còn suýt bị lôi vào xã hội đen, Diệp Thiên không muốn ở lại thêm một khắc, vạn nhất đi sai một bước, cả đời này hắn không quay lại được!