Thiên Tài Tướng Sư

Chương 316: Chương 316: đấu pháp ( P3 )






- Chuyện này... Mấy thứ này?

Thấy sau xe của mình leo ra vô số độc trùng, mát Cát Tira Phan lộ ra vẻ không dám tin, hắn không biết trong rương lại là mấy thứ này?

Nghĩ chính mình vừa rồi đặt sau một cái rương toàn rắn rết và độc vật, Cát Tira Phan nhất thời hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã trên mặt đất.

Hơn một ngàn con độc trùng đi qua, trên xe và mặt đất sau mưat, là một tầng trắng đen sền sệt, tản mát ra một mùi khó chịu, vài trăm mét xung quanh, tiếng ếch và côn trùng kêu toàn bộ đều ngừng lại.

Theo tiếng còi của Đài Đà, những độc trùng như là bài binh bố trận, hiện lên đâu vào đấy trên vách núi, biến mất rừng rậm phía trước.

Nhìn thấy những con vật kưng của mình đều bò lên trên vách núi, Đài Đà quay đầu lại nhìn về phía Cát Tira Phan, nói:

- Ngươi đi lên đỉnh núi đi, một giờ sau lái xe về chỗ này chờ ta!

Đài Đà nghĩ, đối phó Diệp Thiên - một người bình thường, có rất nhiều cách có thể thi triển, hắn định là trong một giờ, kỳ thật cũng là vượt qua triền núi này.

- Vâng, đại sư, ngài yên tâm, tôi nhất định đúng giờ quay lại đây!

Cát Tira Phan sớm bị dọa đến mất mật, vội vàng khởi động xe, nhưng tay chân như nhũn ra, liên tiếp vài lần mới khởi động được xe việt dã.

Nhưng nhìn xuyên thấu qua kính xe, Cát Tira Phan lại thấy được một hình ảnh để cho hắn không dám tin.

Đúng vậy, ở trong mắt Cát Tira Phan, Đài Đà chính là đang lơ lửng, thân thể mập mạp lại như là bóng hơi, không ngừng di chuyển, lực hấp dẫn của trái đất tựa hồ không áp dụng với người này.

Nếu cát Tira Phan có thể quan sát gần, hắn liền phát hiện thấy, ngón tay Đài Đà giống cà rốt mà lại rất tráng kiện, có thể bám thật chặt ở những khe hở trên vách núi, dựa vào mười ngón tay, liền có thể đưa thân thể của hắn di chuyển lên.

Vách đá cách mặt đất phía trên chỉ có 10m, trong nháy mắt, thân ảnh Đài Đà liền đứng ở trên đỉnh vách núi, còn ô tô của Cát Tira Phan cũng quẹo vào một con đường núi, không thể tiếp tục thấy những chuyện sau đó.

Đứng ở trên vách, Đài Đà ra động tác với người đang đứng ngơ ngẩn phía dưới, quát:

- Đi lên!

Nghe được lời nói của Đài Đà, “Người” kia cũng không có phản ứng gì khác như là chạy trốn, cũng trực tiếp đi đến vách đá.

Đứng trước vách đá, hắn triển khai tứ chi, giống như thằn lằn, dán mình vào vách núi, liền bò lên trên, động tác còn nhanh hơn so với Đài Đà ba phần.

- Đi thôi!

Đợi cho người nọ cũng bò lên rồi, Đài Đà lại ngậm cái còi trong miệng, những độc trùng đang chờ ở trong rừng cây sôi nổi bò về phía trước, trên đường đi bất kể là con chuột hay chim chóc, đều lui vào hang mà lạnh run.

Thân thẻ mập mạp của Đài Đà di chuyển trong rừng rậm lại trở nên vô cùng linh hoạt, giẫm lên mặt đất trơn ướt mà đi lên trên, người trung niên khôi ngô từng bước không rời đi theo phía sau hắn.

Diệp Thiên quay người lại, chỉ vào khu rừng rậm phía trên biệt thự, nói với Tả Gia Tuấn:

- Sắp tới rồi, Đài Đà ở hướng kia!

Trong lòng Tả Gia Tuấn vẫn còn có chút không tin, lắc lắc đầu nói:

- Không thể nào, A Đinh nói có người giám sát Đài Đà, sao lại để hắn chạy ra ngoài được?

Phải nói rằng, những người trong bang phái kia chém giết người không được như ở khu buôn thuốc phiện Tam Giác Vàng, so dũng khí thì không bằng, nhưng tìm hiểu tin tức hay giám sat người nào đó, lại là sở trường của bọn hắn.

- Sẽ không sai đâu, nơi đó có sát khí!

Diệp Thiên bỗng nhiên nhíu mày lại:

- Tại sao là hai người? Hơi thở người kia thật lạ, sao đệ chưa từng cảm ứng thấy loại khí này?

Diệp Thiên đã tiến vào đến giai đoạn luyện khí Hóa Thần, sau khi tới cảnh giới này, ngũ quan liền trở nên đặc biệt mẫn cảm, đều có một tia mơ hồ biết trước được tương lai, dự cảm cùng dự đóan.

Vừa rồi đúng là Diệp Thiên dự cảm thấy Đài Đà đến, nhưng khi hắn phóng ra nguyên khí để cảm ứng mới phát hiện, người ở bên cạnh Đài Đà, mức độ gây nguy hiểm cho hắn, còn vượt xa Đài Đà.

Còn những độc trùng đầy trong rừng rậm và những tà khí, Diệp Thiên thật là không để trong lòng, đối phó người thường thì có thể, nhưng là muốn gây thương tổn đến hắn, lại là chuyện không thể nào.

- Chẳng lẽ là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đến đây?

Diệp Thiên trong lòng rùng mình, hắn tuy rằng tu luyện cao thâm, nghĩ mình lý giải cùng vận dụng thuật pháp, đương thời không người có thể so sánh, nhưng đối với vị Lão hòa thượng Thái Lan, hắn cũng không dám có chút khinh thị.

Những thứ không nói đâu xa, chỉ nhìn Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư năm đó dùng độc thuật liên tiếp giết chết hơn hai mươi tướng lãnh cao cấp của Anh Pháp, khiến cho Thái Lan không bị rơi vào tay giặc, thành thuộc địa, chiêu thức ấy ngay cả Lý Thiện Nguyên đều không bì kịp.

Tuy rằng lúc ấy cũng có nguyên nhân là Thái Lan được là khu hoà hoãn xung đột, nhưng bị Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây ám sát đe dọa, cũng nổi lên tác dụng rất lớn, cũng khiến cho thanh danh hắn nhất thời lan truyền rộng trong giới thuật pháp ở Đông Nam á.

- Sư huynh, đi, trở về thôi!

Diệp Thiên vừa nghĩ đến đây, xoay người liền đi về biệt thự, nếu thật sự là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đích thân đến, Diệp Thiên chắc chắn sẽ không nhường Tả Gia Tuấn ra tay.

Đấu pháp trong kỳ môn, sinh tử thường thường đều trong nháy mắt, độc sư lại nuôi dưỡng độc trùng lại càng độc ác dị thường, vạn nhất Tả Gia Tuấn có một chút sơ xuất, Diệp Thiên thực có lỗi với Lý Thiện Nguyên đã mọc cánh thành tiên thăng tiên.

- Diệp sư đệ, làm sao vậy?

Thấy sắc mặt nghiêm túc của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn vội vàng đi theo.

Diệp Thiên cũng không còn giấu diếm, nói nhanh:

- Người đi theo Đài Đà vào Hồng Kông là một cao thủ, sư huynh, trận chiến này để đệ đón đánh!

Diệp Thiên đã nhận được tin tức từ truớc, lần này Đài Đà có hai người tới Hồng Kông, nhưng người nọ dáng người khôi ngô tướng mạo hung ác, không giống Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây như lời Tả Gia Tuấn.

Cho nên ban đầu Diệp Thiên nghĩ người nọ chỉ là tùy tùng của Đài Đà mà thôi, nhưng vừa rồi cảm ứng được nguyên khí, hắn cũng hiểu là không ổn.

Nguyên khí trên người người nọ thật quỷ dị, trong cơ thể ẩn chứa sát khí kinh người, giống như một pháp khí công kích hình người, Diệp Thiên không cảm nhận được chút sinh khí nào trên người hắn, hắn không rõ người này làm sao còn có thể sống được ?

Điều này làm cho Diệp Thiên nhất thời kiêng nể độc sư vài phần, độc thuật có thể so với Tương Tây Vân Quý cổ thuật của Đông Nam á, là hai đại tà thuật, quả nhiên là có những điều người khác không thể hiểu hết.

- Chít chít... Chít chít!

Khi Diệp Thiên đi đến bên cạnh bể bơi, một bóng dáng màu bạc bỗng nhiên từ trong nước nhảy ra, rơi thẳng vào trên vai Diệp Thiên, không ngừng hét ầm lên.

Diệp Thiên có chút thương tiếc sờ sờ đầu Mao Đầu, cười nói:

- Làm sao vậy, mi cũng cảm thấy sao?

Mao Đầu bản tính thích âm hàn, Diệp Thiên đem nó đến Hồng Kông, nhưng thật ra lại làm khổ con chồn này, hai ngày nay nó phờ phạc ngâm mình ở trong nước, hôm nay, sau một hồi mưa to mới khiến cho nó có tinh thần một chút.

- Chít chít... Chít chít...

Mao đầu từ vai Diệp Thiên nhảy xuống, khi nó đứng trước Diệp Thiên liền đứng thẳng đứng lên, một đôi móng vuốt không ngừng chỉ về phía sau núi, trong miệng phát ra từng đợt tiếng kêu thê lương.

- Sao? Mi muốn đi đối phó những độc trùng kia?

Diệp Thiên nhíu mày, ở chung với Mao Đầu lâu ngày, hắn cũng dần dần có thể hiểu được một chút ngôn ngữ tứ chi cuả Mao Đầu.

Vừa rồi tiếng thét chói tai của Mao Đầu, rất giống con chồn trưởng thành mà Diệp Thiên thấy ở Tuyết Sơn, lúc ấy mẹ của Mao Đầu đang chiến đấu cùng con rắn bay, miệng phát ra thanh âm tương tự.

- Không được, quá nguy hiểm, mày nên ở chỗ này!

Diệp Thiên nghĩ một chút vẫn lắc lắc đầu, tuy rằng động tác của Mao Đầu nhanh như chớp điện, cho dù ngay cả mình đều đuổi không kịp, nhưng độc thuật từ trước đến nay đều liên quan đến độc trùng quái vật, nói không chừng sẽ có biện pháp nào đó đối phó nó.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Mao Đầu chợt căng thẳng, đối với nó mà nói, những côn trùng độc phía sau núi, đều là món ngon, cắn nuốt sạch những côn trùng độc này, cũng có thể xúc tiến sự tiến hoá cho nó, sự hấp dẫn này Diệp Thiên lại nói ngăn cấm nó.

- Chít chít!

Từ trong miệng Mao Đầu đột nhiên phát ra một tiếng bén nhọn, thân thể tựa hồ hư không biến mất trước mặt Diệp Thiên, khi xuất hiện lại thì đã cách Diệp Thiên chừng 10m.

- Đồ xấu xa, lại không nghe lời!

Nhìn thấy hành động của Mao Đầu, Diệp Thiên cũng căng thẳng, co chân muốn đuổi theo, cũng lại bị Tả Gia Tuấn ngăn cản.

- Diệp sư đệ, không cần rối loạn trước trận tuyến, con chồn này động tác nhanh như chớp, chúng ta cũng không làm gì được nó, huynh nghĩ Đài Đà cũng bắt không được nó!

Lần đầu nhìn thấy Mao Đầu, Tả Gia Tuấn rất thích, con chồn thông thái như vậy, quả thực cũng như có được linh vật, Tả Gia Tuấn rất tin tưởng Mao Đầu.

- Được rồi, chúng ta quay về mắt trận thôi!

Diệp Thiên ngẫm lại cũng đúng, Mao Đầu vốn là con vật không kị âm hàn và những côn trùng độc nhất thiên địa này, mà tốc độ của nó, ở trong rừng rậm lại càng như cá gặp nước, Đài Đà muốn gây thương tổn đến nó thật sự không dễ dàng.

Tốc độ của Mao Đầu thật sự không hỗ là chồn Thiểm Điện, một cái bóng dáng như tuyết trắng từ không trung xẹt qua, liền nhảy ra ra khỏi tường vây, biến mất trong rừng rậm rạp.

- Ồ? Sao lại thế nhỉ?

Vừa mới xuyên qua ngọn núi, Đài Đà đã có thể thấy biệt thự ở triền núi, đột nhiên phát hiện đại quân độc trùng đang tiến lên phía trước, lại đình trệ xuống.

- Tu... tu tu tu...

Đài Đà thổi cái còi trong miệng, lấy độc thuật thúc giục những con vật kưng của hắn, nhưng khiến cho hắn kinh ngạc chính là, những côn trùng kia miễn cưỡng tiến lên vài mét về phía trước lại định quay đầu chui về sau.

Một con rắn dài hơn một thước lại càng hoảng hốt chạy bừanh, bò lên ống quần Đài Đà, chỉ có điều vừa leo đến bên hông liền ngã xuống, thân thể nháy mắt trở nên cứng ngắc lại.

Một con rắn từ trong quần áo Đài Đà ló ra dò xét, ánh mắt nhìn vào rừng rậm phía trước, không ngừng phun ra nuốt vào, làm tư thế công kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.