- Sư đệ, đánh hổ huynh đệ đồng lòng, lâm trận cha con đều như nhau, bằng không trong lúc chờ Đài Đà, đệ nghỉ ngơi, để sư huynh cùng hắn đọ sức xem sao?
Tả Gia Tuấn vừa mới tập được thuật pháp, ý chí đang rất cao, thầm nghĩ tìm đối thủ đấu một phen, huống chi lần này người tới, lại là đồ đệ kẻ thù của chính mình!
Diệp Thiên nghe được Tả Gia Tuấn nói vậy, cười nói:
- Được, sư huynh, chờ đệ mở trận pháp, huynh và Đài Đà đấu nhé!
Tả Gia Tuấn hiện tại đã học được chút thuật pháp dùng sát khí công kích người, hơn nữa hắn có nội lực hộ thân, thông thường sâu độc sẽ khó mà có tác dụng.
Hơn nữa Diệp Thiên bày ra Cửu Cung tuyệt sát trận, có lẽ Đài Đà vừa tiến vào trong trận pháp liền đầu óc choáng váng, cho sư huynh cùng hắn luyện luyện tập cũng không nguy hiểm gì.
- Ha ha, sư đệ, yên tâm đi, sư huynh ta tuyệt đối sẽ không làm sư phụ mất mặt !
Tả Gia Tuấn nghe vậy phá lên cười, ngày xưa bị Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư đánh lén suýt bỏ mạng, luôn luôn là một bóng ma trong lòng Tả Gia Tuấn, lần này đánh bại Đài Đà, coi như là thu lại chút thể diện trước bị mất.
Tụng Sai đã sắp xếp chỗ ở cho Đài Đà, là một biệt thự của phú thương ở Hồng Kông, bởi vì người kia hàng năm đều ở Mĩ, cho nên nhà luôn luôn bỏ không.
Nơi này chẳng những phải bí ẩn, lại thuộc khu nhà vào loại sa hoa, người nhập cư trái phép như Đài Đà đến Hồng Kông, ở nơi này tuyệt đối sẽ không có người đến kiểm tra thân phận của hắn.
Dàn xếp xong xuôi. Đài Đà về tới phòng, rương gỗ được mang từ Thái Lan sang, còn được đặt ở một góc phòng.
- Bối Môn, đồ ăn của các ngươi đến rồi đây!
Đài Đà lấy từ trong bao lưng của mình ra một thứ đen tuyền, đặt lên thùng, miệng phát ra một tiếng huýt gió bén nhọn, những độc trùng như đã chết kia, nhất thời động đậy.
Đài Đà nhẹ lắc tay phải, chất trong tay hóa thành bụi phấn rơi trên những độc trùng, hơn một ngàn con độc trùng cạnh tranh nhau ăn, trong lúc đánh nhau thỉnh thoảng có một con độc trùng yếu thế hoặc bị sâu khác làm thịt.
Thấy bột phấn cũng đã bị độc trùng nuốt hết, Đài Đà lấy ra một cái còi, thổi ra một tràng tiếng động đê mê, những độc trùng tinh lực dồi dào, lại trở nên như buồn ngủ.
Không đến năm phút đồng hồ sau, độc trùng lại bắt đầu bộ dáng ngủ như cũ, giống như động vật ngủ đông, im lặng nằm trong rương.
Cho độc trùng ăn xong, Đài Đà nằm ở trên giường mà ngủ, mãi cho đến khi màn đêm đến, mới từ trên giường đứng lên.
Còn người trung niên đi theo phía sau hắn kia, một ngày đều ngồi ở góc phòng vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi Đài Đà đứng dậy, hắn mới đứng lên đi theo phía sau.
Đài Đà mới vừa ra khỏi phòng, một người Thái Lan canh giữ ở đây, vội vàng nói:
- Đài Đà đại sư, đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi!
Người mà Tụng Sai sắp xếp ở Hồng Kông, đều là thủ hạ đắc lực của hắn, hắn cũng không muốn bởi vì những người này thờ ơ mà bị Đài Đà giận chó đánh mèo, cho nên sớm đã nói ra thân phận Đài Đà.
Không nói đến độc sư sư hàng đầu, chính là thân phận đệ tử của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, cũng đủ làm cho những người Thái Lan kia kính nể Đài Đà như thần linh rồi.
Đài Đà không chút khách khí đến trước bàn, không coi ai ra gì, bắt đầu ăn, lượng cơm của hắn cũng tương ứng với thân thể, một bàn đồ ăn không đầy năm phút đồng hồ đã bị hắn càn quét không còn một chút.
Nhưng khiến cho người Thái Lan kia kinh ngạc chính là, người đi theo phía sau Đài Đà đến nhìn cũng chưa từng nhìn đồ ăn một cái, chỉ đứng ở nơi đó.
- Đại sư, vị tiên sinh này không đói bụng sao?
Người Thái Lan thật cẩn thận hỏi.
- Làm tốt chuyện của ngươi là được, không nên đi lo chuyện không nên lo.
Đài Đà cười híp mắt nhìn người này một cái, cũng khiến cho hắn toát ra ớn lạnh cả người.
Sau khi cơm nước xong, Đài Đà nhìn về phía người Thái Lan hầu hạ hắn, hỏi:
- Chuyện ta bảo các ngươi lo liệu thế nào rồi?
Diệp Thiên ở trong biệt thự của Đường Văn Viễn, thật đúng là không phải chuyện gì bí mật, khi Đài Đà đến Hồng Kông trước một ngày, Tống Hiểu Long đã thông báo cho hắn các tài liệu liên quan, nhưng Đài Đà cũng chỉ biết một cái địa chỉ, đối với tình hình nơi đó thì cũng không biết.
- Đại sư, ngài nói cái địa chỉ kia là một khu biệt thự sa hoa nhất Hồng Kông, chỉ sợ... Sợ là chúng ta không có thể đi vào!
Nghe được câu hỏi của Đài Đà, sắc mặt người Thái Lan có chút khó coi, tựa hồ sợ bởi vì chính mình làm việc không được tốt, bị vị độc sư này tức giận.
Người này tên là Cát Tira Phan, cũng chính là một đầu mối trong đường dây nhập cư trái phép của Tụng Sai ở Hồng Kông, nếu hắn có bản lĩnh vào được đến khu iệt thự của người giàu có bậc nhất Hồng Kông, cũng không cần xách đầu đi làm việc nhập cư trái phép này.
- Đại sư, đây là ảnh chụp nơi đó, ngài trước tiên có thể nhìn xem.
Nhìn thấy nét cười trên mặt Đài Đà thu lại, Cát Tira Phan không yên lòng, đem một ít ảnh chụp bày tại trước mặt Đài Đà, tuy rằng không vào được cái khu nhà cấp cao kia, nhưng phương tiện truyền thông Hồng Kông phát triển, muốn có ảnh chụp thì không thành vấn đề.
Đài Đà chỉ vào một con đường trong hình, mở miệng hỏi:
- Đại sư, nơi đó đi thông đến núi Thái Bình ngắm cảnh, là nơi du khách đi du ngoạn nhiều, nhưng con đường này cũng thuộc về tư nhân, người bình thường thì không cách nào vào được.
- Từ đỉnh núi có chỗ nào có thể đi xuống trong biệt thự không ?
Đài Đà không hề che dấu ý đồ của mình, dù sao hắn biết, chờ mình đi rồi, người trước mắt này cũng sống không quá ba ngày, cho dù biết mình tới làm gì, cũng không sợ bọn họ tiết lộ ra ngoài.
Nghe được Đài Đà nói vậy, Cát Tira Phan tìm ra một tấm hình, chỉ vào mặt trên nói:
- Ở đây xuống xe, nếu như có thể đi qua triền núi này, là có thể đến phía sau núi, nhưng …
Nói tới đây, Cát Tira Phan dừng lại, bởi vì chỗ triền núi tuy rằng chỉ cao chừng 10m, nhưng đối với dáng người của Đài Đà mà nói, không thể nghi ngờ chính là đường lên trời!!
- Nơi này?
Đối với người từ nhỏ ở trong núi rừng mà lớn lên như Đài Đà, triền núi gần như vuông góc thật đúng là không phải vấn đề quá khó, chẳng qua muốn mang theo cái rương, lại có chút phiền phức.
Đài Đà vô ý thức lấy tay trộn mấy ảnh chụp, qua một lúc sau, nói:
- Tối nay ngươi lái xe đưa ta đi nơi này, một giờ sau tiếp tục tới đây chờ ta!
Đài Đà đang nghĩ, giải quyết một người bình thường Diệp Thiên vậy, thật đúng là không cần thời gian quá dài, thậm chí cả “Người” trung niên bên người hắn đều không dùng đến, hắn chỉ là cẩn thận mà tính toán, nên mới khiến cho người này đi theo mình như hình với bóng.
Đối với lời nói của một vị độc sư, Cát Tira Phan là không dám có bất kỳ nghi vấn, lập tức cung kính nói:
- Vâng, đại sư, ngài định lúc nào ạ?
Đài Đà nhìn nhìn đồng hồ, nói:
- Đợi thêm một giờ, tám giờ rưỡi chúng ta xuất phát!
Tháng năm ở Hồng Kông, đúng là nhiều mưa, trước một khắc không có gì, nhưng sau một khắc thì có thể là mưa to trút xuống.
Ngay khi Đài Đà và đám người chuẩn bị xuất phát, bầu trời bỗng nhiên mưa như trút nước, bầu trời đêm vốn có chút ánh sao cũng trở nên tối đen như mực, đất trời đều bao phủ bởi cuồng phong.
- Đại sư, mưa quá, hay là ... Chúng ta đi muộn một chút được không?
Nhìn thấy bên ngoài mưa to, Cát Tira Phan khổ sở hỏi. Mưa lớn như thế ngay cả lái xe đều không an toàn.
- Trận mưa sẽ kéo dài trong bao lâu?
Đài Đà cũng nhíu mày, hắn không sợ trời mưa, mưa xuống còn có thể lau sạch dấu vết của hắn, nhưng trời mưa cũng quá lớn thật, độc trùng lại không dùng được .
Cát Tira Phan lắc lắc đầu, nói:
- Không biết, có thể chỉ là một trận, cũng có thể cả đêm !
- Đi, hôm nay phải đi!
Đài Đà do dự một hồi, rốt cục hạ quyết tâm, hắn ở Thái Lan vẫn đang tiến hành tu luyện độc pháp, nhiều nhất chỉ có thể ra ngoài một tuần, hôm nay xử lý xong Diệp Thiên, ngày mai là có thể về Thái Lan .
- Được ạ!
Nhìn thấy Đài Đà hạ quyết định, Cát Tira Phan không nói thêm gì, mạo hiểm vọt tới ga ra, lái cỗ xe việt dã đi ra.
Mưa thật sự là quá lớn, dù là đèn xe việt dã, thế nhưng nhìn không tới năm mét, Cát Tira Phan cẩn thận lái xe chạy nhanh ra khỏi khu biệt thự, hướng đến núi Thái Bình.
Nhưng Cát Tira Phan không biết, trong trận mưa to này, những người bảo vệ khu biệt thự này, cũng sẽ không cản trở hành tung của bọn họ.
Hồng Kông mưa đến nhanh đi cũng nhanh, khi xe đến núi Thái Bình, mưa vốn như trút nước thế nhưng lại dần dần nhỏ lại, đến khi tới chỗ triền núi kia, mưa to đã hoàn toàn ngừng hẳn.
- Đại sư, chính là chỗ này!
Hôm nay là một đêm mưa, những người buổi tối đến núi Thái Bình ngắm cảnh sắc cũng đều vắng bóng, trên núi rất yên tĩnh, bên tai truyền đến con ếch và côn trùng kêu sau cơn mưa.
- Hắc hắc, bảo bối của ta, các ngươi có thể được ra rồi!
Có thể sử dụng thủ đoạn thoải mái để giải quyết Diệp Thiên, Đài Đà đương nhiên không cần bỏ nhiều công sức, mở ra cái rương sau xe việt dã, hắn tự mình mở nắp rương gỗ ra.
Theo tiếng huýt giócủa Đài Đà, độc trùng trong rương gỗ sôi nổi tỉnh dậy, lúc này miệng chúng đã hưởng ứng theo thanh âm cái còi của Đài Đà .
Những thanh âm đó giống như mệnh lệnh, khiến cho những độc trùng kia từ trong rương chui ra khỏi ô tô, bò về phía triền núi rậm rạp rêu xanh, còn tiếng của độc trùng phát ra cũng dần trở nên yên tĩnh một mảnh.
Cùng Tả Gia Tuấn đứng ở trước đài ngắm cảnh, nhìn thấy Hồng Kông xinh đẹp sau cơn mưa, Diệp Thiên bỗng nhiên nói:
- Sư huynh, Đài Đà hẳn là tới rồi!
- Không thể nào? A Đinh cũng chưa gọi điện thoại lại mà?
Tả Gia Tuấn nghe vậy sửng sốt, hắn biết A Đinh sắp xếp người giám sát Đài Đà rồi.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn về một chỗ, thản nhiên nói: