Thiên Tài Tướng Sư

Chương 314: Chương 314: Đấu pháp (P1)






Hồng Kông là một đại đô thị quốc tế, nhu cầu đối với xa xỉ phẩm rất lớn, còn da cá sấu, da đà điểu, da Tích Dịch, da rắn … không ngừng từ Thái Lan tuồn đến Hồng Kông. .

Từ Thái Lan đến Hồng Kông du lịch, thông thường đều là đi máy bay, hai nơi này cũng không thông du thuyền, nhưng thuyền hàng thông được, mỗi ngày đều có không ít con thuyền khứ hồi Thái Lan và Hồng Kông.

Người chủ con thuyền này, mặc dù là đăng ký chính quy, nhưng mấy năm nay đều là dùng cho buôn lậu, chưa bao giờ vào hải cảng chính quy của Hồng Kông, cũng nhằm trốn tránh thuế quan.

- Ba, hai người kia là làm cái gì? Vì cái gì mà ba nhường cả khoang thuyền cho họ ở vậy?

Trong phòng thuyền trưởng, con trai Bạt Đạt thấy khó hiểu hỏi cha hắn. Bọn hắn trước kia cũng không phải là chưa từng chở khách qua nhập cư trái phép, nhưng những người đó không có ai không bị ném ở khoang đáy cả.

- Câm miệng, ba cảnh cáo con, không nên đi trêu chọc hai người kia, họ… bọn họ có thể là độc sư!

Nghe được lời của con, Bạt Đạt liền bưng kín cái miệng của con, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Bởi vì ngay khi con thuyền xuất bến không lâu, Bạt Đạt đã trộm mở cái rương mà Đài Đà đem lên thuyền.

Ngay khi Bạt Đạt nhấc nắp rương lên, lỗ mũi hắn đã ngửi thấy một mùi tanh hôi, nhờ ánh sáng ngọn đèn thấy rõ ràng những con vật bên trong, thiếu chút nữa Bạt Đạt không còn hồn phách.

Cả cái rương toàn là rắn rết cùng với độc vật, nhưng những độc trùng này, đều giống như đang ngủ đông, đều không nhúc nhích.

Bạt Đạt là người Thái Lan, nhìn thấy mấy thứ này, hắn há lại còn có thể không thể tưởng được thân phận Đài Đà sao? Nhất thời cung kính mời Đài Đà từ khoang đáy lên khoang thuyền trên, còn bản thân mình thì lại cùng con trai ở phòng cho thuyền trưởng.

Phải biết rằng, độc sư cố nhiên đã được người Thái Lan tôn sùng, nhưng có nhiều người đối với bọn họ không chỉ là tôn kính mà còn không thể gần gũi, không người nào muốn tạo quan hệ với những độc sư này.

Đến giờ phút này, Bạt Đạt ít nhất đã thăm hỏi vợ của Tụng Sai hai mươi lần, hắn quyết định chạy xong lần này, nhất định phải nghĩ biện pháp di dân.

- Độc sư? !

Nghe được lời của cha, trên mặt con trai Bạt Đạt cũng lộ ra thần sắc kinh khủng, miệng gần đóng lại.

Sáng ngày hôm sau, hơn bốn giờ sáng, thuyền hàng cập vào một bến tàu nhỏ ở Hồng Kông, ngoài mấy cỗ xe dỡ hàng, còn có một xe việt dã đang chờ ở đây.

Khi thuyền hàng thả neo và dừng lại, hai dáng người không cao, người Thái Lan mở miệng hỏi:

- Vị nào là Đài Đà tiên sinh?

- Các ngươi là người của Tụng Sai?

Đài Đà lên tiếng, lại còn nói tiếng Anh lưu loát.

- Đài Đà tiên sinh, ông chủ Tụng Sai bảo chúng tôi đón ngài ở đây, phòng khách sạn cũng đã sắp xếp xong xuôi, có cái gì cần, ngài cứ việc dặn dò hai người chúng tôi là được!

Hai người kia hẳn là người Tụng Sai sắp xếp ở Hồng Kông, cũng không biết Tụng Sai có nói với hai người về thân phận Đài Đà hay không, nhưng biểu hiện của hai người vô cùng cung kính.

- Ử, đi thôi, ta muốn nghỉ ngơi thật tốt đã, buổi tối có chuyện gì sẽ nhắc các cậu làm!

Đài Đà gật gật đầu, mang theo cái thùng to rời thuyền, lúc đó thân hình lại có vẻ dị thường linh hoạt, ngược lại người trung niên đi theo phía sau hắn, động tác lại có vẻ có chút cứng ngắc.

May mắn là hai người kia lái cỗ xe xe việt dã, nếu không Đài Đà thật đúng là vô cùng khó khăn mới ngồi vào được, sau khi đặt cái thùng vào cốp xe, Đài Đà cố gắng lách vào trong xe.

Hai người kia dùng tiếng Thái nói nói mấy câu với chủ thuyền rồi cũng lên xe, xe việt dã rất nhanh liền biến mất khỏi bến tàu.

Nhưng Đài Đà cùng những người đón hắn cũng không chú ý đến, ngay khi cái tên Đài Đà được hô lên, một ngón tay vung lên, một thanh niên khuân vác hàng hóa chợt sáng mắt lên một chút.

Đợi cho xe việt dã rời đi, người thanh niên kia đi đến trước mặt Bạt Đạt, sắc mặt không tốt hỏi:

- Bạt Đạt, hai người kia làm gì vậy?

- Anh Miêu, không có việc gì, chỉ là hai người bạn đi nhờ thuyền mà thôi, chắc chắn sẽ không gây ra phiền toái gì cho anh đâu!

Bạt Đạt nhìn thấy người thanh niên, vội vàng lấy ra bao thuốc lá từ trong túi, nhét vào trong tay đối phương.

- Bạt Đạt, không là lần đầu tiên anh chạy thuyền này, thuyền cũng không phải là có thể tùy tiện “khiêu”, vạn nhất nếu gặp phải chuyện gì, tất cả chúng ta đều không hay ho, anh dám cam đoan bọn họ ở Hồng Kông sẽ không gây chuyện sao?

Người họ Miêu không chút kiêng nể Bạt Đạt, liền phất tay hất gói thuốc ra ngoài, “Bộp”“ một tiếng đã rơi vào trong nước biển.

Người thanh niên kia nói tới “khiêu thuyền”, cũng là tiếng lóng, chính là chỉ dùng thuyền cho người nhập cư trái phép, nếu như là có “khiêu” máy bay, dĩ nhiên là cũng có nhập cư trái phép kiểu khác.

Mỗi một ngành đều có một quy định riêng, muốn cho nhập cư trái phép thông thường cũng sẽ không được gây chuyện, nhưng buôn lậu thì khác, nếu bởi vì cho người nhập cư trái phép đến, gặp phải phiền toái, phạm vào án kiện gì đó, là sẽ liên lụy đến bọn họ.

Mấy năm trước, người Thái ở Hồng Kông như vào chỗ không người, nhưng sau một vụ án lớn, không biết có bao nhiêu tập đoàn buôn lậu, nhập cư trái phép đều bị nghiêm trọng đả kích, một thời gian dài, giới ngầm vào Hồng Kông bọn họ chịu đả kích rất lớn.

Cho nên người thanh niên kia trở mặt cũng không lộ vẻ cao ngạo, Bạt Đạt tự biết đuối lý, có chút không muốn móc ra dây vàng từ trong túi tiền, nhét trong tay người nọ, nói:

- Anh Miêu, vị kia là thuật sư, tôi cũng trêu chọc không nổi, anh nhẹ nhẹ tay, bỏ qua việc này đi!

- Cái gì mà thuật sư? Đến Hồng Kông bắt quỷ hả? Bạt Đạt, tốt nhất anh bảo cho bọn họ không nên gây chuyện, bằng không mọi người đều không hay ho...

Người thanh niên mắt nhìn dây vàng trong tay, ngữ khí cũng dịu đi,

- Được rồi, chuyện này tôi sẽ làm như không thấy, nhưng lần sau không được viện cớ này đâu!

- Cám ơn anh Miêu, chắc chắn sẽ không có lần sau !

Bạt Đạt liên tục nịnh nọt người họ Miêu kia, trong lòng thầm kêu oan uổng, mang theo Đài Đà kia vào nhập cư trái phép một xu tiền không thu được không nói, còn mât thêm cái dây chuyền vàng.

- Anh Khôn, em là Sơn Miêu, hôm qua không phải anh nói cần lưu ý cái tên Đài Đà là người Thái Lan sao? Em vừa mới thấy được, ở nơi này, chiếc xe kia biển số xe là…

Sau khi doạ dẫm Bạt Đạt được một dây xích vàng, người thanh niên kia thừa dịp mọi người dọn sạch hàng, đi đến một bên, móc ra cái di động bấm số gọi đi. Hôm qua hắn mới nhận được tin, không ngờ mình lại đụng phải.

- Cái gì? Cậu xác định người nọ tên Đài Đà?

Tuy rằng mới sáng sớm bị tiểu đệ đánh thức, nhưng là nghe được tin tức này, người kêu anh Khôn vẫn có chút chấn động tinh thần, mở miệng nói:

- Được, Miêu Tử, thấy chủ thuyền thì thăm dò đối phương đến đây làm gì?

Người muốn dò hỏi về Đài Đà này, sau khi nghe Đinh Gia tiếng tăm lừng lẫy nhắc đến, lại nghe nói sau lưng còn có đại lão chú ý đối với chuyện này, hắn thực để bụng. Hiện giờ nghe được người của mình nói về Đài Đà, hắn có thể mở mày mở mặt trước mặt Đinh gia rồi.

Nghe thấy đàn anh nói vậy, Son Miêu cười nói:

- Anh Khôn, Bạt Đạt cần nhờ cậy chúng ta kiếm cơm, em đã sớm nghe ngóng rõ ràng, nghe nói cái người tên Đài Đà đó là thuật sư, không biết tin tức này hữu dụng hay không?

- Tốt lắm, lần này việc xong xuôi, lão Đại mời ngươi uống rượu!

Điện thoại truyền ra thanh âm có chút hưng phấn, anh Khôn cảm thấy rất hài lòng đối với năng lực làm việc của thủ hạ.

Cúp điện thoại rồi, nhìn xuống đồng hồ tay, anh Khôn nghĩ một chút, vẫn cầm lấy điện thoại gọi đi:

- Đinh gia, chuyện ngài dặn tôi đã tra được, có người tên Đài Đà vừa đến Hồng Kông, chỗ hắn ở một hồi là có thể điều tra ra!

- A Khôn, tốt lắm, chuyện này thật sự cám ơn cậu, lúc nào ta sẽ nói với A Thắng.

A Đinh nghe được cú điện thoại này, nhất thời cũng hết buồn ngủ hoàn toàn không có, mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường.

- Đinh gia, người tên Đài Đà kia chọc tới ngài sao? Có muốn tôi bảo mấy huynh đệ làm cho hắn toi mạng không?

Nghe được lời A Đinh nói, A Khôn hưng phấn thêm vài phần, A Thắng là ai chứ? Đó chính là người có quyền thế nhất xã hội ngầm Hồng Kông hiện nay, cùng hắn so sánh, A Khôn chẳng là thá gì.

A Đinh nghe vậy vội vàng nói:

- Không cần, cậu đừng tham dự vào, tìm người tìm địa chỉ Đài Đà cho ta là được, ta muốn biết nhất cử nhất động của bọn hắn!

Nói đùa gì vậy, người mà ngay cả Diệp Thiên đều kiêng kị ba phần, há lại là người mà những tên côn đồ bọn hắn có thể đối phó sao? Phải biết rằng, bản thân A Đinh trước mặt Diệp Thiên ngay cả súng cũng không lấy ra nổi.

Sáng sớm hôm nay, nhất định rất nhiều người đang trong mộng đều bị quấy nhiễu, những tên côn đồ ngày thường vừa mới nằm ngủ, đều được triệu tập, còn chỗ ở của Đài Đà, cũng rất mau liền được tra xét ra.

Miễn là điều kiện cho phép, mỗi sáng Diệp Thiên đều luyện công là kiên cố, ở Hồng Kông bên này sắc trời sáng nhanh, hơn bốn giờ sáng hắn đã ngắm cảnh trên đài gác.

Tục ngữ nói quyền không rời thủ, khúc không rời khẩu, chỉ có chăm chỉ khổ luyện, mới có thể khiến võ công thuần thục, Diệp Thiên có thể đạt tu kuyện được đến hiện tại, không thể nói không liên quan chuyện hắn luyện công mỗi buổi sáng trong hơn mười năm.

- Diệp Thiên, luyện xong chưa? A Đinh mấy lần đánh điện thoại tới, nói là Đài Đà đã đến Hồng Kông!

Diệp Thiên vừa mới trở lại trong phòng khách, Tả Gia Tuấn liền đón chào, đêm hôm qua cơ hồ cũng là một đêm hắn không ngủ, hắn đã suy nghĩ về thuật pháp mà Diệp Thiên truyền cho hắn.

Nghe được tin tức này, Diệp Thiên cười cười, nói:

- Tới rất nhanh nhỉ? Sư huynh, nói với A Đinh một chút, nghĩ cách đuổi những nhân viên bảo vệ ở đây đi, tránh cho những người đó bị liên luỵ.

Khu biệt thự lưng chừng núi này nhiều bảo vệ, đối phó những tên trộm vặt tự nhiên không vấn đề gì, nhưng cũng ngăn không nỏi Đài Đà, nếu bị Đài Đà dùng thuật pháp, chỉ sợ những người đó không chết cũng phải lột một lớp da.

Hôm qua mới vừa học được một ít thuật pháp công phạt, lúc này Tả Gia Tuấn cũng rất hào hứng, cười nói:

- Được, huynh phải đi cấp gọi điện thoại cho A Đinh, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ gặp độc sư!

- Sư huynh, giết gà sao phải dùng đao mổ trâu? Tiểu đệ một mình cũng xử được ông ta!

Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi, trên tay mình có hai pháp khí công kích, hơn nữa trước đó bày ra Cửu Cung tuyệt sát trận, nếu như ngay cả Đài Đà mà không đối phó được, vậy thật là không mặt mũi nào đi gặp tiên su


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.