Thiên Tài Tướng Sư

Chương 803: Chương 803: Đoàn du lịch




Anh Triệu, vị cô nương này là tiểu thư Dư Lệ Lệ, là hướng dẫn viên của công ty du lịch nước mình ở Johannesburg.

Sau khi bước xuống xe, hoa quân kéo Diệp Thiên đến chỗ bãi xe buýt, hướng tới 1 cô gái đang giơ lá cờ màu vàng:

- Chị Dư, vị này là Triệu tiên sinh ở trong nước, em hôm nay làm đến đây thôi, chi dẫn anh Triệu đi tiếp nha.

- Được, Hoa Quân, lần sau tôi đi Cape Townm cậu cũng phải hướng dẫn cho tốt nha.

Hoa Quân tuổi còn trẻ, tuy rằng thời gian lăn lộn trong nghề này chưa lâu, nhưng mồm miệng nhanh nhảu, quan hệ cô Dư tiểu thư kia với cậu ta cũng khá thân thiết, mở miệng đồng ý luôn, đoàn mà cô ta nhận vốn có nhiều khách Trung Quốc, cũng không phải chỉ có mỗi Diệp Thiên.

Sau khi chào Hoa Quân xong, Dư Lệ Lvệ quay mặt nhìn Diệp Thiên, lúc ánh mắt cô ta nhìn đến cổ tay Diệp Thiên, mặt hơi dài ra 1 chút,tiếp đó mỉm cười, nói:

- Triệu tiên sinh, lát nữa tôi đưa cho tiên sinh 1 bản thỏa thuận, ngài ký xong là có thể xuống dưới!

Làm hướng dẫn viên du lịch đi khắp chốn, cũng có rất nhiều kiến thức, Dư Lệ Lệ để ý thấy quần áo Diệp Thiên mặc dù rất bình thường, thế nhưng cái đồng hồ ở cổ tay của Diệp Thiên kia lại là của thương hiệu hàng đầu Patek Philippe.

Patek Philippe vẫn duy trì truyền thống hàng nằm chỉ chế tạo thủ công 1 chiếc chiếc đồng hồ, cái mà Diệp Thiên đang đeo chính là 1 trong số đó.

Muốn có được 1 chiếc đồng hồ Patek Philippe được làm thủ công, không chỉ phải kiên nhẫn đợi từ 8 đến 10 năm, hơn nữa lại phải trả 1 món tiền khổng lồ nữa mới có được. Tống Vi Lan mua được chiếc đồng hồ này cho Diệp Thiên từ tay người khác cũng phải chi đến 1 khoản là 15 triệu đô.

Dư Lệ Lệ tuy rằng không phải người hay nịnh hót, nhưng trong lòng hiểu rõ, người có thể đeo được chiếc đồng hồ này, thân phận vượt xa so với tưởng tượng của cô, phải biết rằng, muốn mua được chiếc đồng hồ này, không phải chỉ có tiền là có thể mua được, thậm chí Dư Lệ Lệ còn chưa nhìn thấy trên tay vị khách trong nước nào đeo nổi nó.

Phụ nữ tỉ mỉ, cũng quan sát những điểm này tương đối nhiều, trái ngược hẳn với Hoa Quân ở chung với Diệp Thiên mất ngày thế mà không nhân ra giá trị chiếc đồng hồ trên cổ tay Diệp Thiên kia.

- Ký thỏa thận à, ký thỏa thuận gì?

Diệp Thiên không biết đối phương nhìn ra cái gì từ cổ tay mình, cậu chỉ có chút nghi hoặc những lời nói của Dư Lệ Lệ, đến tham quan mỏ vàng Johannesburg còn phải ký thỏa thuận gì sao?

- À, là thế này, Triệu tiên sinh, do mỏ vàng này nằm ở độ sâu hơn 300 mét, chúng tôi không thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì, phải ký thỏa thuận miễn truy cứu trách nhiệm, tự nguyện tiến vào mỏ vàng này, thì bên tham quan mới cho phéo du khách đi xuống.

Nhìn thấy bộ mặt khó hiểu của Diệp Thiên, Dư Lệ Lệ giải thích:

- Triệu tên sinh, kỳ thực là không có gì cả, công tác an toàn bên mỏ vàng cũng được kiểm chứng nhiều mặt rồi, từ khi mở đên giờ là 5, 6 năm rồi trước giờ chưa xảy ra 1 sự cố nào cả.

- Đó là các cô chưa gặp thôi.

Diệp Thiên nhịn không được trong lòng thở dài, có đôi khi không biết không hẳn là 1 thứ hạnh phúc, thậm chí những khách du lịch không biết bọn họ suýt nữa bước vào cánh cửa địa ngục rồi, nếu không phải hôm qua đã tháo dỡ kíp nổ điện tử đi, thì những người xuống dưới này chắc chắn chết hết không chừa 1 ai.

- Dư tiểu tư, thôi bỏ đi, tôi thấy trên mỏ vàng cũng có không ít nơi có thể tham quan được, tôi không xuống dưới nữa.

Chuyện trùng hợp cũng rất nhiều, thiên cơ cũng không thể bị thôi diễn hoàn toàn được, Diệp Thiên tuy rằng đã tháo gỡ kíp nổ điện tử, nhưng cũng không dám để mình xuống dưới đất mấy trăm mét như vậy, trong tình huống này, rất nhiều chuyện cậu không thể khống chế được.

- Anh Triệu, anh không phải thích xem mỏ quặng à?

Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Hoa Quân không khỏi ngạc nhien, trên đường đến đây Diệp Thiên hơi trầm, biểu hiện hôm nay đúng là có chút kỳ quái. Diệp Thiên khoát tay, cười nói:

- Xem mãi cũng thấy chán, thôi ở chơi đây tham quan cũng được.

- Vâng, không thành vấn đề, cứ làm theo ý Triệu tiên sinh vậy.

Dư Lệ Lệ không nói thêm gì, nếu đổi lại cô là Diệp Thiên cũng sẽ không xuống dưới mỏ, phải biết rằng, người có thể có được chiếc đồng hồ triệu đô như thế, chắc chắn là rất quý trọng mạng sống của mình, sẽ không tùy tiện ký vào cái thỏa thuận miễn truy cứu trách nhiệm gì đó đâu.

- Trên đất cũng không thiếu nơi tham quan, Triệu tiên sinh có thể tham quan quá trình chế tạo vàng.

Giới thiệu sơ qua cho Diệp Thiên 1 chút, Dư Lệ Lệ nhìn đồng hồ, đứng dậy vỗ tay, lớn giọng nói:

- Được rồi, chúng ta có thể đi và rồi, mọi người đi theo tôi, nhìn rõ lá cờ màu vàng trên tay tôi, đầu tiên chúng ta sẽ đến xem vàng khối được chết tạo thế nào, sau đó là có thể xuống mỏ.

Loại người giống như Diệp Thiên, Dư Lệ Lệ mặc dù không cố ý nịnh bợ, nhưng cũng có thể coi là tương đối tôn trọng, cho nên hơi thay đổi lịch trình tham quan 1 chút, chế tạo vàng khối vốn là địa điểm tham quan sau cùng.

Theo lời nói của Dư Lệ Lệ, hơn 20 khách du lịch đội cùng loại mũ tập trung lại, Diệp Thiên nhìn 1 chút trong đó đại bộ phận là người Hoa, ngôn ngữ cũng là tiếng địa phương đủ khắp mọi nơi, đương nhiên là đoàn du lịch đến từ trong nước.

- Anh Triệu em không đi cùng anh nữa.

Hoa Quân chào Diệp Thiên 1 tiếng, đối với hướng dẫn viên du lịch mà nói, đi 1 nơi hàng ngàn lần cũng là 1 nỗi khổ, cho nên bọn họ có thể trốn được thì trốn.

- Ừ, cậu ở bên ngoài chờ tôi đi.

Diệp Thiên gật gật đầu, ấn tượng của cậu với hoa quân cũng không tệ lắm, tiểu tử này nếu như vào cùng mình nói không chừng lại bị thương gì cũng nên, nếu như mỗi mình Diệp Thiên sau khi vào trong sẽ tách khỏi những người này, tránh làm phiền đến người khác.

- Đợi với, đợi em 1 chút!

Ngay đúng lúc đoàn của Dư Lệ Lệ đanh định vào cổng mỏ vàng Johannesburg, phía sau vang lên giọng nói của 1 cô gái, do là tiếng Trung, cho nên mọi người theo thói quen dừng bước lại.

- Chào chị, em họ Hồng, tên là Giang Sơn, xin hỏi, em có thể đi theo đoàn của chị được không?

1 cô gái chạy từ trong đường nhỏ ra nhìn chỉ khoảng 14, 15 tuổi, nét mặt cực kỳ đơn giản, cặp mắt to long lanh xinh đẹp trên khuôn mặt, nói:

- Cha mẹ em đăng ký cho em đi với 1 đoàn nước ngoài, em nghe chẳng hiểu họ nói cái gì cả, chị này, em có thể đi với đoàn chị được không, em có thể trả phí đổi đoàn mà.

- Cái này… không được lắm đâu.

Dư Lệ Lệ có chút khó xử, du lịch nghề này cũng có quy định của nó, mình không thể tranh khách của người khác, như vậy sẽ dâxn đến mâu thuẫn trong cơ quan du lịch.

- Không sao đâu, chị à, em nói với bọn họ em có người thân bên đoàn này, hơn nữa bọn họ cũng không phải trả lại phí cho em, thế là bọn họ để em qua đây luôn.

Trên mặt cô bé lộ ra vẻ tủi thân, nói:

- Những người nước ngoài này hung hăng lắm, chị à chị để em theo bọn chị được không, em trả tiền cho chị nè.

- Cô Dư, đều là người trong nước, cho cô bé đi cùng đi.

- Được rồi, thêm 1 cô bé đáng yêu nữa, đến đây, đi cạnh dì đi.

Cô bé nói chuyện, móc từ trong túi ra vào trăm đô la đưa ra trước mặt Dư Lệ Lệ, 1 bộ dạng điềm đạm đáng yêu, khiến cho du khách trong nước lần lượt mở miệng nói giúp cô bé.

- Thế được rồi, thế nhưng lát nữa sau khi ra ngoài, em phải nói rõ với bố mẹ mới được đấy.

Dư Lệ Lệ gật đầu, nhận lấy số tiền cô bé đưa cho, sau khi rút ra 100 đô, còn thừa trả lại cho co bé, cô chỉ lấy đủ phí tham quan mà thôi.

- Cảm ơn, cảm ơn chị ạ!

Cô bé vỗ tay cười cười, 1 bộ dạng hồn nhiên, mọi người nhìn thấy tâm trạng tốt hơn vài phần, ánh mặt trời chói chang trên đình đầu hình như cũng bớt nóng hơn. - Tiểu nha đầu này thực là kỳ quái.

Diệp Thiên đứng cách Dư Lệ Lệ không xa, trên mặt cười mà như không cười, theo như người ngoài thấy, cô bé đó là người như còn chưa hiểu sự đời, nhưng Diệp Thiên là ai chứ, từ 10 tuổi cậu đã theo lão Đạo ngang dọc giang hồ, cho dù không ứng dụng thuật xem tướng, liếc mắt 1 cái có thể nhìn thấu bản chất 1 người.

Lúc cô gái này nói chuyện, trong ánh mắt âm lộ ra 1 tia giảo hoạt mờ mờ, đồng thời cũng âm thầm quan sát phản ứng của Dư Lệ Lệ, rõ ràng là giả vờ khờ dại, chi có điều tướng mạo và tuổi tác của cô ta đã che giấu điểm này thành công.

- A, trong cơ thể cô bé này sao lại có loại năng lượng đặc biệt thế này?

Ánh mắt Diệp Thiên sau khi xem xét cô bé 1 vòng xong, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, bởi vì cậu phát hiện, kinh mạch trong cơ thể cô bé này chạy 1 loại năng lượng mà cậu chưa từng thấy qua, có chút giống với cái tên quỷ hút máu Kurl kia, cũng không phải là tự thân luyện ra được.

- Chẳng lẽ cô ta cũng là quỷ hút máu?

Diệp Thiên tâm niệm vừa động, 1 tia thần thức như đao xâm nhập vào người cô gái, người này xuất hiện tình cờ như vậy, rõ ràng là vì mình mà tới rồi, đối với kẻ địch, Diệp Thiên chưa từng có thói quen nương tay, càng không biết thương hoa tiếc ngọc, dù cho cô ta có là 1 cô bé chưa đến tuổi vị thành niên đi chăng nữa.

- Á?!

Cô bé sôi nổi hoạt bát đi sau mọi người, đột nhiên kêu lên 1 tiếng thất kinh, chân mềm nhũn ngã ra trên mặt đất, ánh mặt lộ ra thần sắc vô cùng hoảng sợ, giống như là nhìn thấy 1 hình ảnh gì đó cực kỳ đáng sợ.

- Hả, có thế hóa giải chiêu thần thức tấn công của mình à? Có chút hứng thú đây!

Ngay tại lúc cô gái ngã xuống, Diệp Thiên cảm giác được, năng lượng trong cơ thể cô bé này bắn ngược thần thực của cậu ra ngoài, chẳng qua là Diệp Thiên đã tạo nên 1 hình ảnh biển máu núi xác phản ánh thành công trong não của cô bé đó.

- Yếu quá, để xem ngươi định làm gì?

Nhìn thấy cảnh cô bé ôm đầu la hét Diệp Thiên không khỏi cười khổ 1 tiếng, mình chỉ cần thêm 1 phần thần thức tấn công nữa thôi là có thể đánh tan thân thể cô bé này rồi thậm chí có thể giết luôn, cho nên cho dù thân thể cô bé này có chút cổ quái, thế nhưng không có chút sức uy hiếp nào với mình cả, nhưng bản thân mình lại quá ngạc nhiên như thế.

- Giang Sơn, em không sao chứ?

Nhìn thấy cô bé đột nhiên la hét, hướng dẫn viên du lịch Dư Lệ Lệ trong lòng có chút hối hận, mình hình như dính vào phiền toái không nhỏ, thế nhưng đã nhận tiền của cô bé, 2 bên tạo thành quan hệ thuê mướn, không thể nào đuổi cô bé đi được.

- Em không sao đâu!

Giang Sơn từ từ đứng dậy, chỉ có điều lúc ánh mắt cô bé nhìn quét qua Diệp Thiên, toàn bộ thân thể không nhịn được run bắn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.