- Cuối cùng không phí công mình, nhưng vu thuật hại người hại mình, sau này dùng ít đi mới được!
Trở lại Tứ Hợp Viện, trong lòng Diệp Thiên hưng phấn rất nhiều, cũng có chút nghiêm túc, bởi vì sau khi triển hoàn thuật pháp, không chỉ có chân khí cả người đều bị giảm bớt, ngay cả kinh mạch cũng có chút tổn thương.
Lần trước kinh mạch Diệp Thiên bị hao tổn, là giúp lão đạo sĩ nghịch thiên cải mệnh mà thành, hắn không nghĩ vận dụng loại vu thuật này, lực tấn công lại có thể sánh ngang so với nghịch thiên cải mệnh .
Hơn nữa loại lực này lại cực kỳ âm hiểm, trong vô thanh vô tức liền gây thương tổn kinh mạch Diệp Thiên, nếu không phải hắn đột phá công lực, chỉ e lúc này còn nằm trên giường không dậy nổi .
- Trong thiên địa mọi thứ đều do thiên định, ngày sau mình vẫn nên triển thuật pháp ít hơn, nếu không sớm muộn gì sẽ bị ông trời phạt chết.
Đến lúc này trong lòng Diệp Thiên có thêm một chút sợ hãi, cẩn thận hơn so với khi mới xuống núi, lần này sau khi công lực đột phá, làm những chuyện như vậy, quả thật có chút không kiêng sợ.
Mấy ngày sau, Diệp Thiên ở trong Tứ Hợp Viện điều dưỡng kinh mạch bị hao tổn.
Trong thời gian này Phùng Hằng Vũ muốn lấy danh nghĩa vãn bối tới bái kiến hắn, cũng bị Diệp Thiên cự tuyệt, chính là Phùng Hằng Vũ thông qua Chu Khiếu Thiên truyền nói mấy câu. Hắn biết Phùng Hằng Vũ mới vào kình lực, là có chút nghi hoặc muốn tới thỉnh giáo.
Nhưng Diệp Thiên không biết, Phùng Hằng Vũ muốn bái kiến hắn, chủ yếu vẫn là ý tứ của Khâu Văn Đông, bởi vì ngay ngày hôm sau, sau ngày Diệp Thiên phá võ quán, Khâu Văn Đông nhận được tin tức, nói Phí Hạ Vĩ tự sát trong trại tạm giam.
Qua lại với Phí Hạ Vĩ một hai chục năm, Khâu Văn Đông biết rõ tính cách Phí Hạ Vĩ, tên kia gian trá tiếc mạng, tuyệt đối sẽ không tự sát, việc này bên trong lộ ra không ít bất thường.
Khâu Văn Đông nghĩ đến, nhất định là Diệp Thiên giở mánh khoé Thông Thiên, mua được người của trại tạm giam, tạo nên bị tự sát giả cho Phí Hạ Vĩ. Suy đoán này khiến Khâu Văn Đông thấy lạnh người, nhưng cũng âm thầm nghĩ may mắn là mình không đắc tội Diệp Thiên.
Cho nên ngày hôm sau ngày Phí Hạ Vĩ tự sát, thủ hạ của Khâu Văn Đông, ngay cả một vài tên côn đồ, đều nhận được thông báo, được biết ở thành Bắc Kinh xuất hiện một nhân vật không thể dây vào, đó chính là Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không biết được chuyện này.
Nhờ vào nguyên khí thiên địa của Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên chỉ cần một tuần, đã chữa xong hao tổn kinh mạch trong cơ thể, sau khi kiểm tra lại cơ thể, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
- Chú Vệ, làm sao chú lại tới đây?
Sáng hôm nay, khi Diệp Thiên ở trong bếp sắc thuốc cho Đường Tuyết Tuyết, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, Diệp Thiên qua nhìn, thấy Vệ Dung Dung giúp cha cô đi vào, đang đứng ở cửa Tứ Hợp Viện.
Thời gian Vệ Hồng Quân ở bệnh viện tuy rằng nhìn qua rất thê thảm, nhưng kỳ thật đều là ngoại thương, nghỉ ngơi hơn một tuần, băng gạc trên người cũng đều được tháo ra, nhưng ở chỗ trán vẫn còn một vòng bị băng gạc băng bó.
- Chú Vệ tới cám ơn cháu!
Vẻ mặt Vệ Hồng Quân có chút kích động, hắn ở thành Bắc Kinh cho tới bây giờ chưa từng bị thiệt thời lớn như vậy, xảy ra sự cố ngày đó, rất nhiều bằng hữu đến thăm hắn, Vệ Hồng Quân đều ngượng ngùng, nhưng Diệp Thiên ra tay tiêu diệt Phí Hạ Vĩ, đã cho hắn được mở mày mở mặt một phen.
Mặc dù trong mắt rất nhiều người, Phí Hạ Vĩ xảy ra sự cố cũng không nhất định có thể dính dáng đến Vệ Hồng Quân, nhưng bản thân Vệ Hồng Quân hiểu được, Phí Hạ Vĩ tự sát, nhất định là Diệp Thiên ra tay.
- Chú Vệ, có một số việc trong lòng rõ là được rồi, vào bên trong ngồi đi...
Diệp Thiên gật gật đầu, bảo hai cha con Vệ Hồng Quân vào ngồi trong Tứ Hợp Viện, trong khoảng thời gian này hắn luôn luôn đóng cửa chữa thương, nhưng thật ra cũng đã biết dư âm sau khi sự kiện kia phát sinh.
- Dung Dung, con đi tìm Tuyết Tuyết chơi đi, một mình nó cả ngày ở tứ hợp viện cũng nhàm chán !
Đi vào phòng khách, Vệ Hồng Quân tìm cách đẩy Vệ Dung Dung đi, cô bé này không có gì để tâm, thực dễ dàng làm lộ ra bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống, thấy vẻ mặt Vệ Hồng Quân vẫn rất kích động, Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Chú Vệ, cũng không cần nói ơn huệ, phiền phức ở công trường kia giải quyết sao rồi?
Vệ Hồng Quân gật gật đầu, nói:
- Giải quyết xong, ở bệnh viện, tiểu tử đó nghe Phí Hạ Vĩ xảy ra chuyện, cùng ngày liền ký tên vào hợp đồng phá bỏ và dời đi nơi khác, cầm tiền chạy mất, hiện tại công trường đã thi công bình thường.
Không chỉ có như thế, trong ngày hôm Phí Hạ Vĩ xảy ra chuyện, Khâu Văn Đông cũng đến bệnh viện thăm Vệ Hồng Quân, hơn nữa trước mặt rất nhiều người hắn còn vỗ bộ ngực, nói sau này phàm là có người gây chuyện cùng Vệ Hồng Quân, có nghiã là tìm Khâu Bát hắn gây phiền phức.
Khâu Văn Đông nói lời này, cũng làm cho danh dự của ông chủ Vệ bị mất đi trước mặt người trong hội, đều được lấy lại.
- Chuỵên của Phí Hạ Vĩ, cảnh sát kết luận như thế nào ạ?
Diệp Thiên nhìn như không chút để ý hỏi, kỳ thật trong lòng hắn cũng đang chú ý, trong khoảng thời gian này hắn ở nhà chữa thương, thật không biết chuyện này rốt cuộc được xử trí như thế nào ?
- Hít thuốc phiện, tự sát!
Nói ra kết luận của cảnh sát, Vệ Hồng Quân vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Diệp Thiên, cháu yên tâm, đời này chú cũng sẽ không nói ra bên ngoài một chữ, ngay cả Dung Dung cũng không biết...
Vệ Hồng Quân hiện giờ cũng không biết nên nói với Diệp Thiên như thế nào, hắn không thể tưởng được cậu thiếu niên quen biết đã nhiều năm này, ra tay sẽ tàn nhẫn như thế.
Tuy rằng việc này là do hắn mà ra, nhưng khi đối mặt Diệp Thiên, trong lòng ông chủ Vệ nhịn không được vẫn thấy ớn lạnh, ngay cả nói chuyện cũng cẩn thận hơn vài phần.
- Ha ha, chú Vệ, chú nói ra cũng cần có người tin mới được, nhưng theo cháu biết, Phí Hạ Vĩ có vẻ không hít thuốc phiện mà?
Diệp Thiên trong lòng có chút nghi vấn, bởi vì Khâu Văn Đông nói qua với hắn một vài chuyện về Phí Hạ Vĩ khi còn là tay chân của hắn.
- Cảnh sát nói hắn hít thuốc phiện, vậy dĩ nhiên là có hút, chúng ta không cần để tâm.
Vệ Hồng Quân nghe vậy nở nụ cười, hắn có không ít người quen trong cục, muốn nghe được chút tin tức tương đối dễ dàng.
Trong trại tạm, hàng năm luôn xảy ra một vài chuyện, xử lý những vụ án "Bị tử vong” này, đương nhiên cũng là ngựa quen đường cũ.
Hơn nữa Phí Hạ Vĩ sớm đã ly hôn, trong nhà cũng không còn ai thân thích, dân bất lực quan không truy xét, chuyện này coi như định xong, hơn nữa ngày hôm sau thi thể hắn đã bị hoả táng , chính là chết không có đối chứng.
Đương nhiên, quản giáo trực ban đêm đó vẫn bị liên lụy, xảy ra sự cố đã bị cách chức thẩm tra .
Nhưng thật đúng là không oan uổng hắn, khi thẩm tra mới phát hiện, người này bình thường luôn bán thuốc lá, rượu và đồ nhắm cho bọn người bị giam, một năm có thể kiếm được hai ba mươi vạn từ trại tạm giam, như vậy, bên trong trại cũng đã có triển khai chỉnh đốn lại trong yên lặng.
- Chú Vệ, cháu vẫn nói câu nói cũ, người hành sự, ông trời đang nhìn, chỉ cần không làm việc trái với lương tâm, sẽ không sợ bị báo ứng.
Đã biết kết quả chuyện này, Diệp Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, trong khoảng thời gian này hắn có lo lắng, thật đúng là sợ bị nghành tương quan điều tra ra, Diệp Thiên cũng không tin trên đời này chỉ có một mình hắn thông hiểu thuật pháp.
Vệ Hồng Quân gật gật đầu, nói:
- Ừ, Diệp Thiên, cháu yên tâm đi, chú Vệ cho dù ít tiền lời lãi, cũng không làm chuyện trái với lương tâm.
Tuy rằng đã trải qua một chuyện như vậy, nhưng đối với Vệ Hồng Quân mà nói, ngoài chuyện bị đánh ra, hắn còn được lợi, bởi vì Khâu Văn Đông cũng lên tiếng, sau này xã hội đen ở thành Bắc Kinh, tuyệt đối không ai còn dám nhúng tay vào việc kinh doanh của hắn.
Vệ Hồng Quân cũng rất sáng suốt không hỏi quan hệ Diệp Thiên và Khâu Văn Đông, sau khi nói cảm tạ Diệp Thiên, liền đưa con gái về.
Nói thật, biết chuyện về Diệp Thiên càng nhiều, quan hệ cùng hắn, ông áp lực trong lòng chủ Vệ cũng lại càng lớn.
- Anh Diệp Thiên, chừng nào thì anh đưa em đi ra ngoài chơi?
Diệp Thiên đi tiễn cha con Vệ Hồng Quân, mới vừa quay lại tứ hợp viện, liền đụng phải vẻ mặt u oán của Đường Tuyết Tuyết, tiểu nha đầu này ở trong này suốt một tháng, tổng cộng ra ngoài vẫn chưa tới ba lượt.
Tuy rằng khi cô bé ở Hồng Kông, một tháng cũng không chắc được ra ngoài một lần, nhưng sức khỏe chậm rãi chuyển biến tốt hơn, Đường Tuyết Tuyết cũng càng thêm khát vọng được sống như những người bình thường.
- Hôm nay sẽ đưa em đi ra ngoài, em gọi điện thoại cho chị Thanh Nhã, hôm nay chúng ta đi mua xe!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, hắn dưỡng thương một tuần, cũng có chút khó chịu, vừa lúc thực hiện lời hứa mua xe, đi ra ngoài dạo chơi vài vòng.
- Thật sao? Vậy em đi gọi điện thoại cho chị Thanh Nhã !
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đường Tuyết Tuyết hưng phấn kêu lên, liền chạy vào trong phòng, tuy rằng cô bé không nhỏ hơn so với Diệp Thiên được mấy tuổi, nhưng từ nhỏ cũng không tiếp xúc cùng người ngoài, tâm tính cũng như đứa bé mười hai mười ba tuổi.
Nhìn thấy Đường Tuyết Tuyết cao hứng phấn chấn, Diệp Thiên cũng bị tâm tình của cô lây nhiễm, trong lòng thầm nghĩ:
- Đến khi lão Đường trở lại, chắc là có thể đả thông dương mạch trong cơ thể tiểu nha đầu này rồi!
Tại Tứ Hợp Viện linh khí sung túc này ở một tháng, âm hàn trong cơ thể Đường Tuyết Tuyết đều bị áp chế, chỉ cần đả thông dương mạch trong kinh mạch, là có thể khiến âm dương hòa hợp, hoàn toàn diệt sạch âm sát khí quấy nhiễu cô bé.
Nhưng dương mạch quanh thân thể giao hội tổng cộng có hai mươi bốn huyệt vị, cho dù hiện tại công lực Diệp Thiên đã đạt tới tuyệt hảo, cũng không thể một ngày giúp cô đả thông tất cả, cho nên còn cần chuẩn bị sẵn sàng, mới có thể bắt đầu tiến hành.
Vu Thanh Nhã cũng vừa xử lý xong một số chuyện ở đài CCTV, nhận được điện thoại, không đầy nửa giờ liền tới tứ hợp viện, Diệp Thiên lấy cái xe Santana nát của cha ra, mang theo hai người chạy tới Á Vận.
- Anh Diệp Thiên, anh muốn mua Mercedes-Benz không? Ông nội của em đều là xe Mercedes-Benz, hình như còn là loại chống đạn đấy.
Ngồi trên xe, Đường Tuyết Tuyết tò mò nhìn người đi đường ven đường, ở Hồng Kông không thấy nhiều xe đạp như vậy, tất cả chuyện này đối với cô mà nói đều là mới lạ.
- Mercedes-Benz ? Đó là xe gì?
Diệp Thiên có chút khó hiểu hỏi, hắn hình như chưa nghe qua loại xe này?
- Chính là Mercedes-Benz mà, nhưng Tiểu Tuyết nói là loại xe chống đạn cần đặt chế tại xưởng, một chiếc xe cần hơn một nghìn vạn.
Vu Thanh Nhã cười giải thích cho Diệp Thiên.
- Thôi, hơn một nghìn vạn, anh mua không nổi, lát nữa anh lại mua ba cái xe đạp, chúng ta cùng đi về nhà!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, trong khoảng thời gian này, bởi vì giải quyết chuyện của Vệ Hồng Quân, áp lực và lo lắng trong lòng nhiều, lúc này cũng không thấy đâu.