- Từ tổ trưởng, đây... đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Chu cục trưởng nói đến Từ tổ trưởng, là tổ trưởng doanh trại bộ đội đóng quân tại Cao Hùng, quân hàm thượng tá, tuổi hơn bốn mươi, phía trước cùng Chu cục trưởng có vài lần qua lại nên biết nhau.
Thực hiển nhiên, trên mặt đất mấy đống nôn tuyệt đối là hiện trường do mấy quân nhân tạo thành, bởi vì Chu cục trưởng thấy rõ ràng, khóe miệng một sĩ binh còn có chút dấu vết chưa được lau sạch sẽ.
- Lão Chu, ông đã đến rồi, tình huống này... Có chút không ổn!
Nhìn thấy Chu cục trưởng lại đây, vị thượng tá nở nụ cười khổ, kuôn mặt trắng bệch cũng lộ ra một tia huyết sắc.
- Làm sao vậy? Khó khăn... Chẳng lẽ là cái người kêu Diệp Thiên kia đã chết?
Chu cục trưởng nghe vậy kinh hãi, cấp trên nhắc đi nhắc lại hắn phải bảo đảm an toàn cho Diệp Thiên.
Nghe được Chu cục trưởng nói xong, sắc mặt vị thượng tá rất cổ quái, giang tay nói:
- Hiện tại còn không biết, nhưng ... Trên núi người chết cũng không ít.
- Chết người?
Chu cục trưởng nhíu mày, nói:
- Vậy ... vậy nhanh chóng điều tra rõ Diệp Thiên sống hay chết đi, cho ra cái kết luận!
Thượng tá lắc lắc đầu, nói:
- Chúng tôi thiếu người khám nghiệm tử thi, không phải đang chờ các ông đến sao?
- Vậy còn chờ cái gì? Người chết đều trên núi sao? Chúng ta nhanh lên núi đi!
Đi theo Chu cục trưởng không chỉ có pháp y trong cục cảnh sát, đồng thời còn cần nhiều y bác sỹ, đây là sợ Diệp Thiên có chuyện ngoài ý muốn nên làm chuẩn bị.
Thượng tá liền kéo Chu cục trưởng lại, muốn nói lại thôi nói :
- Tôi nói này... Lão Chu, chúng ta là bạn bè, tôi ... tôi khuyên ông đừng lên.
- Vây … như thế sao có thể?
Chu cục trưởng cười khổ một tiếng, cũng giảm thấp thanh âm xuống, nói:
- Lão Từ, nói thật với ông, cấp trên ra áp lực rất lớn, cái người kêu Diệp Thiên kia thật sự là xảy ra chuyện, tôi cũng không tránh được khổ.
Thượng tá dẫn Chu cục trưởng và đám người lên trên núi , lại nói:
- Tôi còn chưa lên núi, chính là ở phía trước nhìn thấy mấy người chết, ông cần chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Lúc trước vị thượng tá gần đi được tới chỗ kưng chừng núi, lại không dám di lên tiếp, bởi vì cảnh tượng này thật sự là quá mức làm cho người ta sợ hãi, khiến những quân nhân chưa từng đánh giặc này cũng sợ không nhẹ.
- Người chết có cái gì phải sợ ? Tôi thấy nhiều rồi, mấy ngày hôm trước còn có một bang phái sống mái với nhau chém không ít người thiếu cánh tay thiếu cẳng chân đâu.
Chu cục trưởng chống đối, lúc nói chuyện ánh mắt còn quay sang A Lương, hắn nói lời nói này cũng là nhằm vào A Lương, đây là chuyện thuộc hạ của A Lương.
Đi đến con đường mòn lên núi, một bác sỹ theo ở phía sau bỗng nhiên nói:
- Ồ? Trên mặt đất sao lại dính thê?
- Mới vừa tạnh mưa, có thể là bùn chăng?
Một người khác đáp.
- Không... Không... Không phải bùn, là.. Là máu!
Người bác sỹ nói chuyện lúc trước lấy đèn bin cầm tay soi xuống mặt đất, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, trên phiến đá trên đường, tất cả đều là máu tươi!
Phải biết rằng, lúc này mưa mới vừa ngừng được không đầy mười phút, mà mưa lớn như thế cũng chưa thể làm trôi hết vết máu, chẳng phải là máu tươi trên người toàn bộ chảy ra hết sao?
Không đợi mọi người cảm nhận được khủng hoảng, thượng tá đã đứng sững lại, nói:
- Đây … ở chỗ này !
Nghe được thượng tá nói vậy, mấy người không hẹn mà cùng đưa đèn chiếu đi phía trước, lại phát hiện trên mặt đất vốn không có gì, giờ phút này cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Bảy tám chiếc đèn pin thêm hai cái đèn chiếu sáng quân đội dùng, khiến nơi này được chiếu rọi đèn đuốc sáng trưng, mọi người phát hiện, mặt đất chung quanh chỗ họ đứng hơn mười mét, tất cả đều là máu tươi màu sắc đã trở nên đen thùi.
Mặt khác, một mùi hôi thối, cũng truyền vào đến mũi của mọi người vào lúc này, mùi rất mãnh liệt, khiến Chu cục trưởng còn chưa thấy được xác chết đã vội vàng lấy tay bưng kín cái mũi, đồ ăn buổi tối thiếu chút nữa đã phun ra.
Chu cục trưởng móc từ trong túi quần ra bức ảnh, đó là ảnh chụp của Diệp Thiên cấp trên đưa tới, cố nén mùi hôi thối đi đến trước những chỗ đậy vải trắng, quay sang một thủ hạ, nói:
- Tiểu Lý, nhấc... nhấc tấm vải lên!
Làm pháp y hàng năm thấy không ít người chết, Tiểu Lý cũng đã quen đối với mùi hôi thối ở hiện trường, nghe được cục trưởng nói xong, một tay liền cầm vào vải trắng.
Những khuôn mặt không chút huyết sắc hiện ra trước mặt Chu cục trưởng, từ giữa chân mày của hắn bị một lưỡi dao sắc bén cắt, kéo dài đến bụng, y phục trên người toàn bộ đều bị cắt ra .
Điều này vốn không có gì lạ, nhưng ở bên cạnh, tràn đầy lục phủ ngũ tạng tanh tưởi, màu sắc loang lổ từng đống, làm cho người ta thấy buồn nôn.
- Ọe ... ọe!
Nhìn thấy những thứ dưới tấm vải trắng, Chu cục trưởng cũng nhịn không được nữa, xoay mặt liền há mồm ói ra, hắn bình thường đều là ngồi ở văn phòng mà phát hiệu lệnh, làm gì thấy qua cảnh tượng này nhỉ?
Mấy nhân viên cảnh sát đi theo Chu cục trưởng cùng nhau tiến đến cũng cảm giác được một cơn buồn nôn, có mấy người vội vàng chạy vài bước hướng sang bên cạnh, nôn ra ven đường, trong đó hai tiểu cô nương tức thì bị sợ tới mức vừa nôn vừa khóc, vẻ mặt rũ rượi.
- Cục trưởng, người này không phải Diệp Thiên.
Người pháp y ở bên cạnh hắn thật ra lại vô cùng bình tĩnh, tiếp nhận bức ảnh từ tay cục trưởng và đối chiếu cùng người tử vong này.
Chu cục trưởng vừa nôn mửa, vừa chỉ vào thi thể cách đó không xa, nói:
- Vậy ... Người kia thì sao?
- Để tôi đi xem.
Người pháp y lên tiếng, lập tức đi đến gần thi thể được phủ tấm vải trắng khác, nhưng thật lâu lại không lên tiếng.
- Tiểu Lý, làm sao vậy?
Chu cục trưởng cố nén khó chịu trong dạ dày, xoay mặt nhìn thoáng qua hướng bên kia, lúc này vừa nhìn thì không sao cả, nhưng chút đồ ăn trong bụng cái kia điểm thực, lại một ngụm phun ra trên mặt đất.
Cái thi thể này thật ra không có ghê tởm như vậy, trên người không có bất kỳ vết thương, nhưng từ cổ của hắn hướng lên, vốn hẳn là chỗ của cái đầu, cũng rỗng tuếch.
Đợi cho Chu cục trưởng nhìn lại được nhân viên pháp y này đang trợn tròn đôi mắt thì trong bụng sớm đã không có gì nữa, bởi vì ngay cả nước chua hắn đều phun ra không còn một giọt, thiếu chút nữa đã đem mật phun ra rồi.
Lúc này Chu cục trưởng mới hiểu được, vì sao vừa rồi Từ tổ trưởng cùng mấy người lính kia sắc mặt lại khó coi như thế, những quân nhân chưa bao giờ đánh giặc, về trình độ mà nói, sức chịu đựng không hơn so với hắn.
A Lương đứng cạnh, cũng âm thầm thấy may mắn, may mắn là những quân nhân đó ngăn đón không cho người của hắn lên núi, bởi vì nếu tiểu đệ của hắn nhìn thấy cảnh tượng này, phỏng chừng mười người sẽ có chín người rời khỏi bang nhóm.
- Cục trưởng, hung thủ sử dụng vũ khí cực kỳ sắc bén, đầu người này là bị một đao chặt xuống!
Pháp y đã làm hết phận sự, đại khái xem xét xong thi thể, bắt đầu báo cáo với Chu cục trưởng.
- Được rồi, Tiểu Lý, cậu đưa nhân viên tổ pháp y lên núi đi, xem trên đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Chu cục trưởng xua tay, chặn họng Tiểu Lý, xoay mặt nhìn về phía vị thượng tá, nói:
- Từ tổ trưởng, phiền ông phái mấy người lính đi theo bọn họ, hiện tại còn chưa biết hung thủ còn trên núi hay không?
Cho tới bây giờ, ai cũng không thể ngờ cả hai người chết đều là chết ở trong tay Diệp Thiên, dù sao bọn họ không thể tin được người tướng mạo tuổi trẻ nhân hậu kia lại có quan hệ với hung thủ.
- Được!
Đối với pháp y mà nói, người chết khó coi hơn cũng đều gặp qua, Tiểu Lý cảm giác cảnh tượng này thật ra không sao cả, nghe được Chu cục trưởng ra lệnh, liền mang theo mấy người tổ pháp y và binh lính cùng đi, hướng lên trên núi.
Đợi cho pháp y lên núi rồi, Chu cục trưởng lại nhắc một người khác:
- Tiểu Liêu, cậu mang vài người đi hỏi thăm các miếu chung quanh đây, xem xem có hỏi được lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?
Chuyện sắp xếp xong, Chu cục trưởng không muốn ở lại chỗ này nữa, cùng Từ tổ trưởng quay trở về tới lưng chừng núi, sắc mặt cũng trở nên khó coi như mấy người lính kia.
Phật Quảng sơn tuy rằng không lớn, nhưng cao chừng một hai trăm mét, hơn nữa ngọn núi này vẫn giứ được vẻ hoang sơ nguyên thủy, trên núi cây cối dầy đặc, tìm kiếm cũng rất khó khăn.
Liên tiếp phái ra ba đội tìm kiếm, suốt hơn mười giờ, đến giữa trưa ngày hôm sau, cuối cùng đã đem cả ngọn núi lật lên, mà tình hình ở trước mặt mọi người, cũng không thể làm cho người ta không thấy ớn lạnh.
Tất cả hai mươi hai xác chết, giờ phút này đều bày ra tại chân núi, pháp y phải làm việc thâu đêm, đại khái cũng điều tra ra nguyên nhân những người đó chết, kết quả làm cho người ta không thể tưởng tượng.
Bất kể là bị cắt yết hầu hay là chặt đầu mà chết, không có người nào mà không phải là bị một đòn trí mạng, mà ngực mấy người chết bị vỡ vụn càng thêm kinh khủng, từ vết thuơng nơi ngực mà xem thì quả thực giống như là bị đầu tàu đụng phải .
Tuy rằng đáy lòng mọi người cũng biết đây là người sống tạo thành, nhưng bọn họ càng muốn tin tưởng đây là quỷ quái làm ra, nếu không người này quả thực còn lợi hại hơn so với sử Thái Long trong phim “First Blood”.
Hơn hai mươi thi thể với đủ trạng thái chết thê thảm bày cả trên mặt đất, nhất thời khiến nhiệt độ nơi này đều giảm xuống vài độ.
Chu cục trưởng sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi, tuy rằng trong những xác chết kia không có Diệp Thiên, nhưng trong khu trực thuộc quản lý của hắn có xuất hiện trọng đại như thế, Chu cục trưởng bất kể như thế nào đều tránh không nổi khó khăn.
- Trần nghị sĩ đến …
Ngay khi Chu cục trưởng cảm giác được thế cục vượt ra khỏi năng lực của hắn, mấy nhân viên cảnh sát hô lên, hai người đã đi tới.
Nhân viên viện lập pháp Đài Loan có được “Quyền tài chính, quyền lập pháp và quyền chất vấn” . Thậm chí còn có quền bãi miễn Tổng Thống và quyền bắt giam Tổng Thống, xem như giai tầng cao nhất trong xã hội.
Đối mặt vị nhân viên nghị viện - Trần nghị sĩ này, hơn nữa từ trước đến nay ông ta đều có thể chiếm thế thượng phong, Chu cục trưởng cũng không dám lãnh đạm, vội vàng nghênh đón.
- Tìm được Diệp Thiên chưa?
Khiến Chu cục trưởng kinh ngạc chính là, Trần nghị sĩ còn chưa nói chuyện, người trung niên ở bên cạnh hắn là một người nhìn qua chỉ hơn 40 tuổi lại mở miệng hỏi trước .
Nhìn ra Chu cục trưởng do dự, Trần nghị sĩ mở miệng nói:
- Vị này chính là từ Hồng Kông tới, Tả tiên sinh. Chu cục trưởng, đem tình huống mà ông nắm được nói một chút đi!
Đi theo Trần nghị sĩ đúng là Tả Gia Tuấn, tuy rằng suốt đêm hôm qua hắn ngồi bay tới, chính là bay trong mưa bão Cao Hùng, máy bay không thể hạ cánh, cuối cùng chỉ có thể hạ cánh ở một sân bay khác rồi chạy tới.