Sự thật cũng là như thế, ngay khi trong lòng Diệp Thiên báo động cảnh giác, hắn đột nhiên cảm giác được Vô Ngân nơi cánh tay phải có chút ngứa, giưo lên mắt nhìn, ánh mắt Diệp Thiên lộ ra kinh hãi.
Một con rắn nhỏ to bằng đầu ngón tay, dài hơn so với bàn tay một chút, cả người màu xanh biếc, đang cắn lấy cánh tay phải của Diệp Thiên. Khiến Diệp Thiên khiếp sợ chính là, cánh tay phải dường như không cảm giác chút đau đớn.
Tục ngữ nói chó cắn người thì sẽ không sủa, độc xà cũng là như thế,rắn non độc tính càng mạnh, cắn vào người càng không có cảm giác đau đớn, ở một vài nơi nhiều rắn, rất nhiều người đều là đang ngủ bị độc xà đoạt mất tánh mạng.
- Đáng chết!
Tay trái Diệp Thiên như tia chớp đưa ra ngoài, một tay nắm lấy con rắn nhỏ xanh biếc này, kình lực phát ra, nhất thời biến con rắn này thành thịt vụn.
Cùng lúc đó, cánh tay phải Diệp Thiên cảm giác ê ẩm tê dại mãnh liệt, mắt thường đều có thể chứng kiến một dòng hắc tuyến đang chạy dọc theo cánh tay hướng lên trên, nếu không phải thể chất Diệp Thiên không giống người thường, chỉ sợ lúc này chất độc sớm lan đến toàn thân .
Nhưng chất độc vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của Diệp Thiên, giờ phút này hắn không cầm nổi vô ngân, một cảm giác mê muội hướng thẳng tâm trí, thân hình Diệp Thiên đứng ở trong mưa biến thành lung lay sắp đổ.
- Không thể… không thể ngã xuống...
Diệp Thiên biết, nếu ngã xuống, mạng nhỏ của hắn thật sự có thể bị mất ở nơi này .
Hít mạnh một hơi, mưa lạnh theo không khí tiến vào tới trong cổ họng, Diệp Thiên vốn có chút ý nghĩ mơ hồ, nhất thời trở nên thông suốt, tay trái liên điểm vào kinh mạch vai phải, khiến độc tố không lan nhanh đến nơi khác.
Chặn huyết khí vận hành rồi, Diệp Thiên dùng tay trái cầm qua Vô Ngân, bay nhanh ở cánh tay phải sưng đỏ kia vẽ hình chữ thập, sau đó đưa miệng lên, dùng sức hút.
- Phụt!
Một ngụm máu tươi đen thùi phun ra, Diệp Thiên chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều tê lên, có thể thấy được độc tính mạnh liệt nhường nào, liên tiếp ba ngụm máu đen hút ra, máu tươi trong vết thương chảy ra đã chậm rãi biến thành màu đỏ.
- Không được, phải nhanh đi bệnh viện!
Trong lòng Diệp Thiên rõ ràng, hắn cũng chưa hoàn toàn trừ hết chất độc đi ra ngoài, nếu trì hoãn lâu, chỉ sợ chất độc tràn vào đến trong cơ thể hắn, vẫn là sẽ mang đến cho hắn một đòn trí mệnh.
Từ quần áo đã sớm rách rưới trên cơ thể, Diệp Thiên xé tiếp mảnh vải, băng cánh tay phải lại, nhìn xung quanh một chút, ngoài ngọn đèn trên núi cách đó không xa, nơi nơi đều bị mưa to bao phủ trong bóng đêm.
Hiện tại muốn chạy về thành phố là điều không thể, khoảng cách hơn mười km, chờ Diệp Thiên chạy tới, chỉ sợ cũng bị độc phát tác mà mất mạng .
Rơi vào đường cùng, Diệp Thiên chỉ có thể theo bậc thang bò lên ngọn núi, động tác vô cùng thong thả, sợ gia tốc thì độc trong cơ thể lan nhanh hơn.
Phật Quảng Sơn chia làm năm ngọn núi, ngoại trừ một ngọn núi mà Diệp Thiên vừa lên, còn giữ lại môi truờng sinh thái tự nhiên, bốn ngọn núi khác đều là miếu thờ lớn nhỏ, Điện Phủ hùng vĩ, là nơi đắc địa của Phật Môn.
- Tam Thanh Quan? Ô, có lầm hay không nhỉ?
Hơn mười phút đồng hồ sau, Diệp Thiên bò lên lưng chừng núi, có chút không dám tin, dụi dụi mắt, bởi vì ra hiện ở trước mặt hắn, là một điện thờ.
- Mẹ nó, mình... mình không phải bị độc tính phát tác chứ?
Diệp Thiên chỉ biết Phật Quảng Sơn là Thánh Địa Phật Môn, lại không nghĩ rằng ở trong này lại có điện thờ? Hay là những hòa thượng kia quá từ bi? Có thể dung hòa cả với các đạo sĩ?
Cảm xúc của Diệp Thiên biến hóa, độc tố vốn bị chân khí ngăn chặn nhất thời phát tác, chỉ cảm thấy ý nghĩ mất dần, đầu Diệp Thiên ngã vào cửa điện thờ ——
Từ khi rời làng chài đến lúc bị tập kích trong rừng, thời gian nhìn như thong thả, kì thực mới qua hơn một giờ.
Không nói đến chuyện Diệp Thiên bị ngất ở cửa điện thờ, thế giới bên ngoài, lại vì chuyện Diệp Thiên mất tích mà xáo trộn, Đường Văn Viễn cùng Cung Tiểu Tiểu và Tả Gia Tuấn ba người, đều là phát động quan hệ của mình, đem chuyện này động tới tầng lãnh đạo cao nhất.
Sau khi nhận được tin tức, Tả Gia Tuấn lòng nóng như lửa đốt, lập tức bảo Đường Văn Viễn sắp xếp máy bay chuyên cơ, bay thẳng đến Đài Loan.
Mặt khác, các bang phai khác của Đài Loan, cũng nhận được mệnh lệnh khẩn của các đại, sôi nổi xuất binh đi tìm một người thanh niên tên Diệp Thiên, trong phút chốc, cả Đài Loan, cả Cao Hùng, gió thổi lên, mây di chuyển.
Chu Cục trưởng - cục cảnh sát Cao Hùng lúc này đang ở trong phòng làm việc lau mồ hôi, hắn vừa mới liên tiếp nhận được điện thoại của vài vị đại lão gọi tới, đều là yêu cầu hắn làm tốt công việc, phải bảo vệ được một người tên là Diệp Thiên an toàn.
- Đem toàn bộ người đều điều đến Phật Quảng Sơn đi, vây nơi đó lại, một con chuột cũng không cho phép chạy trốn thoát.
Sau khi ra lệnh cho thuộc hạ, cục trưởng lại cầm lên điện thoại, cùng dân quân địa phương liên hệ, chỉ dựa vào đám cảnh sát giữ gìn trị an bọn hắn này, căn bản là không thể hoàn thành nhiệm vụ vây Phật Quảng Sơn.
Huống chi Phật Quảng Sơn ở vào nơi vùng núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn chịu không nổi , nghĩ đến khẩu lệnh của vài vị đại lão, nói không chừng muốn lôi cả quân đội vào.
Điện thoại đánh đi rồi, Chu cục trưởng mới biết được, đã có quân đội tham gia, một đoàn binh lực lúc này đang xuất phát hướng Phật Quảng sơn, nếu không phải trời mưa quá lớn, phỏng chừng máy bay trực thăng cũng đã điều động tới.
Biết được tin tức này, Chu cục trưởng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không cần hắn một mình quýt làm cam chịu, cầm lấy mũ mang theo vài thủ hạ vào ô tô xuất phát, vị cục trưởng cũng hướng Phật Quảng sơn mà tiến đến.
Trong một đêm mưa bình thường, cũng làm cho cả Cao Hùng đều chấn động lên, bởi vì ở trong mưa to, nơi nơi đều là xe cảnh sát và xe quân đội chạy như điên, điều này làm cho rất nhiều dân thành phố nhất thời thất kinh ngạc, bọn hắn còn tưởng rằng chiến tranh sắp xảy ra rồi.
Không chỉ có như thế, rất nhiều học sinh trung học ở trong nhà trốn tránh bão táp, cũng mạo hiểm mưa to chui ra khỏi nhà, mục tiêu rõ ràng cũng là Phật Quảng sơn, đi đầu đều là một vài người mang bông tai nhìn như tên côn đồ.
Đây đều là các bang phái của Đài Loan được lệnh tập trung, bởi vì từ những năm 97, Đài Loan đã tiến hành nghiêm khắc đả kích với các băng nhóm, các lão đại đều là chạy trốn ra nước ngoài.
Như vậy, một số người tuổi trẻ liền nhân cơ hội chiếm vị trí, mua chuộc tiểu đệ ở trong trường học, đã hơn một năm, tuy rằng uy vọng không so được với đại lão trước kia, nhưng thực lực so với trước cũng chỉ mạnh không yếu.
- Ồ, cho chúng tôi qua đi.
- Chúng tôi thích nửa đêm lên núi chơi, các anh quản được hết sao?
“Tham gia quân ngũ giỏi lắm o a, bạn thân ta cũng vậy phục qua nghĩa vụ quân sự !
“Nếu không nhường đường chúng ta liền vọt o a, các ngươi để cho hay không? !”
Đến khi Chu cục trưởng đến chân núi Phật Quảng Sơn, nơi đó cũng đã rất loạn, bộ đội đuổi tới trước đã tiến vào Phật Quảng Sơn và đường hoàn toàn bị phong tỏa, quân đội làm nhiệm vụ đang giằng co cùng một vài nhóm người.
Lúc này trời mưa to đã dần dần ngừng xuống, mấy ngọn đèn dưới chân núi chiếu rọi, hơn mười cỗ xe quân xa và xe tư có rèm che đi vào đường núi bị vây chật như nêm cối.
Những cậu thanh niên hơn mười tuổi căn bản không coi súng đạn của bộ đội ra gì, xô đẩy nhốn nháo, đang muốn hướng lên trên núi, quang cảnh vô cùng hỗn loạn.
- Mau, hiệp trợ bộ đội đẩy bọn họ lại!
Chu cục trưởng mới vừa truyền đạt mệnh lệnh, thoáng cái thấy có chín người tới, vội vàng hô:
- A Lương, sao lại thế này? Lại đây!
- Chu cục trưởng, sao ngài cũng tới vậy?
Đứng ở ngoài đám đông, một người trung niên ba mươi bảy, ba tám tuổi nghe được tiếng Chu cục, rất sửng sốt, tiện đà cười cười đi tới, trên mặt lại không có gì e ngại.
- Ít nói nhảm, nơi này sao rồi?
Chu cục trưởng sắc mặt thật không tốt.
- Tôi cho cậu biết, lần này là lãnh đạo từ trên nhắc xuống dưới, các cậu không được làm gió làm mưa!
Chu cục trưởng nói đến A Lương, vốn là một huynh đệ đi theo Trúc Liên đại lão - Trần Hiếu Lễ, năm trước, Trần Hiếu Lễ bị chính quyền Đài Loan truy nã, bèn trốn sang Cambodia, mà A Lương thì lại là nhảy lên vị trí Đại lão mới của Trúc Liên.
Ở Đài Loan, xã hội đen mặc dù là trái pháp luật, nhưng người nào cũng biết bọn hắn có tồn tại, cảnh sát cũng không biện pháp gì, hai bên vẫn nể nhau ở một vài trường hợp nhất định.
Nhưng lúc này Chu cục trưởng cũng tức giận , nếu A Lương không lên đường, hắn tuyệt đối không ngại làm một cuộc thanh trừ xã hội đen Cao Hùng.
- Chu cục trưởng, tôi cũng rất muốn chứ!
A Lương cười khổ một tiếng, vươn tay ra khỏi ô cảm nhận mưa rơi, sau đó từ trong túi quần lấy ra bao thuốc lá, sau khi lấy một điếu ra mời Chu cục trưởng, nói:
- Anh Lễ từ Cambodia gọi điện thoại tới, báo cho chúng tôi phải bảo vệ tốt một người tên là Diệp Thiên, anh nói xem ... lời anh Lễ, tôi dám làm trái sao?
Chuyện Trần Hiếu Lễ chạy trốn tới Cambodia người nào cũng biết, A Lương cũng không sợ phải nói ở trước mặt Chu cục trưởng, hơn nữa hắn có thể lên chức này cũng toàn bộ nhờ công của Trần Hiếu Lễ, đối với vị tiền nhiệm đại lão đó, hắn không dám không nghe.
- Các cậu là đến bảo vệ cho Diệp Thiên?
Nghe được A Lương nói vậy, trên mặt Chu cục trưởng lộ ra vẻ kỳ lạ, những người kia ngày xưa chỉ hiểu được doạ dẫm, vơ vét tài sản và thêm cả chém giết, khi nào thì đổi tính tình nhỉ?
Trước mắt lộn xộn thật sự rất lạ, Chu cục trưởng nghĩ một chút, mở miệng nói:
- Chúng ta có mục tiêu giống nhau, trước tiên bảo người của cậu bình tĩnh, đợi lát nữa cậu theo tôi đi vào!
- Được!
A Lương vừa mới nhận chức, tự nhiên cũng không muốn đắc tội với cảnh sát cao cấp, lập tức đáp ứng, quay lại giáo huấn các tiểu đệ một trận, không khí nhất thời trở nên có trật tự.
- Từ tổ trưởng, lần này là ông dẫn đội à?
Sau khi trình giấy tờ của mình, Chu cục trưởng dẫn A Lương đi qua cửa lính gác, thực hồ hởi bắt chuyện một thượng tá quân đội phía trong.
- Ồ, họ ... Bọn họ làm sao vậy?
Đi đến gần, Chu cục trưởng phát hiện, sắc mặt vị thượng tá quân đội ở bên trong, và bảy tám binh lính khác đều phi thường khó coi, trên mặt đất còn để lại lên một vài đống nôn.
Lúc này mưa to đã hoàn toàn ngừng lại, đống nôn mửa kia tỏa ra mùi thật khó chịu, khiến Chu cục trưởng cũng nhịn không được nữa, lấy ra khăn tay che mũi.