Kitamiya Thái Lang quyền cước hư ảo, một chiêu móc ngược thật đúng là sát chiêu. Hơn nữa hắn biến chiêu rất nhanh, cực kì khó đoán. Nếu đổi lại là A Phì ít kinh nghiệm đối chiến nhất định sẽ bị đánh trúng.
Có điều võ công của Diệp Thiên đến trình độ này, chênh khá xa so với thực lực của Kitamiya Thái Lang, đánh lén hoặc là một số động tác võ thuật đẹp mắt đã không là đối thủ của hắn.
Trước mặt Diệp Thiên, Kitamiya Thái Lang chỉ như một đứa trẻ mới học võ. Chiêu thức đánh ra có vẻ bí hiểm nhưng cũng không giấu được khí chất. Ngay cả lúc Kitamiya Thái Lang chuyển bước, Diệp Thiên cũng biết hắn định đánh chiêu gì tiếp theo.
Đang trên đà tung trưởng vào hạ bộ của Diệp Thiên, trên mặt Kitamiya Thái Lang lộ rõ nụ cười xảo quyệt.
Không giống với trưởng vô tình mà Từ Chấn Nam đánh trúng vào hạ bộ của Miyamoto, Kitamiya Thái Lang chủ ý dồn toàn lực. Trưởng này của hắn phải vỡ đến một chồng gạch. Cho dù đối phương có luyện Thiết Đương Công cũng phải ngất xỉu tại chỗ.
So với những chiêu thất thủ đả thương người, đây là chuyện bình thường. Thêm vào đó mình đã trót ghi rõ quy tắc thương vong tự chịu trên chiến thiếp. Chỉ cần không đánh chết đối phương thì cũng không có vấn đề gì.
Có điều nụ cười trên mặt Kitamiya Thái Lang còn chưa kịp thu lại, đột nhiên bỗng có cảm giác chân phải căng ra, như bị cái gì kẹp chặt, vừa cúi đầu nhìn xuống, Kitamiya Thái Lang không khỏi hốt hoảng giật mình.
Lúc đầu khi Kitamiya Thái Lang xuất chiêu này, Diệp Thiên thân trên không chút chuyển động, nhưng kì thực cậu đang dồn lực xuống phần thân dưới, đồng thời mười đầungón chân hướng vào trong, hình thành nội bát tự.
Như thế, khi Kitamiya Thái Lang vừa tung trưởng đến, hai đầu gối của Diệp Thiên đã kịp kẹp chặt.
Diệp Thiên dùng chiêu này Diệp Thiên sở dụng một chiêu này, là nam quyền trung ổn mã cứng rắn cầu công phu, nam quyền chú ý trát mã, cũng chính là tục xưng “Cái cọc bước”, yêu cầu ngũ chỉ trảo, bám rễ, cường điệu “Vững như Thiết Tháp tọa như núi” .
Diệp Thiên năm tuổi luyện võ, tám tuổi bắt đầu theo Lý Thiện Nguyên tầm sư.
Mà một chiêu này võ tấn công hàng trung bình, cũng đã thấy qua, là thuộc loại nam quyền trong Hồng gia quyền đạo. Tương truyền là năm đó đệ tử Thiếu Lâm là Hồng Hi Quan sáng chế. Lý Thiện Nguyên từ những năm ở Quảng Đông đã học được.
Thiết Cầu Tam cực kì nổi tiếng ở võ lâm cận đại, hơn nữa võ công thiên về cứng rắn, quyền cước như sắt, sau này thủ đồ Lâm Phúc Thành truyền thụ cho Hoàng Phi Hồng.
Chiêu này Diệp Thiên đánh ra, hạ bộ đang tư thế mở khép lại trong nháy mắt, phần eo hạ xuống dồn lực xuống hai đầu gối , giống như hai cái sừng ở đỉnh đầu sơn dương, mạnh mẽ đáp trả “cái móc câu” của Kitamiya Thái Lang.
Tuy không xuất thân từ nam quyền, chiêu này của Diệp Thiên cũng không phải chính tông, nhưng với Kitamiya Thái Lang thế là đủ, một kẹp, Kitamiya Thái Lang không thể động đậy.
Diệp Thiên cú thái độ khiêu khích của Kitamiya Thái Lang. Sau khi kẹp được chân phải hắn, bất ngờ dùng lực dồn lên chân hắn.
Giống như bị cái kìm kẹp chặt, một tiếng “răng rắc” phát ra, Kitamiya Thái Lang gãy xương rồi, miệng hắn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Kitamiya Thái Lang bụng dạ vốn hiểm ác, mười hai mười ba tuổi đã dám giết người. Bây giờ chịu thiệt thòi, hai tròng mắt sớm đã đỏ ngầu.
Kitamiya Thái Lang không buồn quan tâm đến chân của mình nữa, lập tức dùng tay phải thành đao bộ trưởng, lao tới yết hầu Diệp Thiên.
Kitamiya Thái Lang tuy không thừa kế đao pháp của gia tộc, nhưng nếu thủ đao này đánh trúng cũng không khác gì trưởng hồi nãy, hoàn toàn có thể cắt gãy cổ Diệp Thiên.
- Định lấy mạng ta à? Nhưng công phu của người này vẫn còn chưa đủ, nếu đổi lại là nha đầu họ Kim kia thì chắc xong.
Chưởng này của Kitamiya Thái Lang giống như nhát dao chí mạng, nhưng suy cho cùng hắn không phải là luyện đao pháp hay kiếm thuật gì, mục đích xuất đao quá rõ. Nếu đổi lại là người Nhật Bản có lẽ còn nguy hiểm hơn.
Đối mặt với chưởng này của Kitamiya Thái Lang, Diệp Thiên chỉ cần nhìn lướt qua đã thu vào tầm nhìn cái người tên gọi là Park Kim Hee. Cậu rất muốn biết đồ đệ của anh hùng Kitamiya rốt cục công phu đạt đến cảnh giới nào?
Diệp Thiên là nhân vật như thế nào chứ? Ngày trước ở Đài Loan vụ giết 22 người cho tới giờ vẫn chưa nguôi ngoai. Tuy chỉ thoáng nhìn qua nhưng ánh mắt đầy sát khí cũng đủ quét cả người Park Kim Hee
- Đây là ai? Sao lại đáng sợ đến thế?
Bị Diệp Thiên liếc nhìn, Park Kim Hee đang chăm chú nhìn hai người tỉ thí bỗng thấy rờn rợn, cả người lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy xuống theo sống lưng, cô cảm thấy như con dã thú hung mãnh đang xông về phía mình.
Sau khi ánh mắt Diệp Thiên rời đi, cảm giác đó của Park Kim Hee mới từ từ tan biến. Thời khắc đó cực kì ngắn ngủi, Park Kim Hee cũng không biết vừa rồi có phải là ảo giác hay không?
Vào lúc này, Diệp Thiên cũng không còn tâm trí nào dây dưa với Kitamiya Thái Lang.
Cùng với hai tiếng “răng rắc” vang lên, Kitamiya Thái Lang vội lui về sau, cả người ngã nhào trên đất.
Chỉ là không ai nhìn thấy lúc Diệp Thiên bẻ gãy và buông Kitamiya Thái Lang ra, tay phải nhanh như chớ nhẹ nhàng vỗ vào bụng hắn, động tác nhanh đến nỗi máy quay cũng không thể quay nổi.
Từ khi xuất đạo tới nay, Diệp Thiên đã tự lập cho mình một tôn chỉ phải giết người. Vừa rồi Diệp Thiên thấy Kitamiya Thái Lang đầy sát khí, dưới tay cậu đột nhiên cũng không còn một chút tình nghĩa.
- Á…. Á…, chân của ta gãy rồi!
Kitamiya Thái Lang ngã xuống đất đã hoàn toàn mất đi phong độ ban đầu, không ngừng quay cuồng kêu rên. Mấy người trong hội Karate định chạy đến nâng hắn dậy nhưng đều bị hắn đá ra ngoài.
Diệp Thiên vừa rồi sử dụng chính là chưởng Phân Cân Thác Cốt. Tuy không đến mức tổn thương vào xương nhưng cũng rất lâu mới có thể khỏi hẳn, người bị thương cực kì đau đớn lại vô cùng khó chịu.
- Được, đánh hay lắm!
- Anh hùng, anh hùng!
Đánh chết Nhật Bản, bảo vệ uy phong của nước ta!
Từ lúc Diệp Thiên và Kitamiya Thái Lang ra đấu, tuy miêu tả rất chậm nhưng thực tế chỉ xảy ra ngắn ngủi khoảng 7, 8 giây, Kitamiya Thái Lang đã té ngã trên đất. Các thành viên võ quán nhao nhao phản ứng.
Sự náo nhiệt của các thành viên trong trường đấu hoàn toàn bị tiếng kêu rên của Kitamiya Thái Lang đốt lên.
- Các ngươi cho rằng đây là niên đại 20, 30 sao?
Diệp Tiên liếc mắt, ép tay xuống. Cả đấu trường lặng ngắt như tờ.
- Các học viên, luyện võ thuật tôn chỉ là ở cường tráng thân thể. Hi vọng mọi người chú trọng điểm này, đừng đi động thủ tỉ thí với người.
Những lời này của Diệp Thiên thực chất nói với Từ Chấn Nam.
Từ Chấn Nam chỉ có mấy võ công mèo quào, căn bản là không cào được mặt bàn, cư nhiên còn dám cùng người khác quyết đấu tỷ thí, nếu không đánh thức hắn, ngày sau chỉ sợ sớm muộn gì sẽ bị người khác đánh tan xương.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên liếc về phía mình, Từ Chấn Nam cười trừ, hai tay chắp lại hướng về phía Diệp Thiên, ý muốn Diệp Thiên giữ lại cho mình vài phần sĩ diện trước mặt mọi người.
- Ngươi đánh thương người tính sao đây?
- Đúng thế! Cậu ta đánh trọng thương Kitamiya Thái Lang không thể đi được.
- Kitamiya Thái Lang còn không biết tình hình thế nào, mọi người mau lại xem!
Đúng lúc Diệp Thiên chuẩn bị bước xuống võ đài, năm sáu chục để tử Nhật Hàn ào ào xông tới, tiếng kêu của Kitamiya Thái Lan thật sự quá thê thảm. Bọn hắn đều sợ xảy ra chuyện gì nên vây quanh Diệp Thiên chặn không cho cậu đi.
Đương nhiên, trận đấu vẫn còn nhưng không ai dám động thủ, bọn hắn không muốn trở thành kẻ kế tiếp kêu hét ren la trên mặt đất.
- Hắn không sao đâu, để ta chữa cho hắn.
Diệp Thiên thản nhiên làm như không có chuyện gì, mỉm cười nhìn Kitamiya Thái Lang đã quấn gói ra khỏi võ đài.
- Ngươi muốn làm gì?
Park Kim Hee đứng trước mặt Diệp Thiên. Kitamiya Thái Lang là đệ tử của sư phụ cô. Nếu hắn lại bị thương lần nữa, trở về Nhật Bản cô cũng không có cách gì nói lại.
- Trị thương cho hắn thôi.
Diệp Thiên nhìn Park Kim Hee nhưng lần này không có sát khí, nhưng Park Kim Hee cũng vội vàng lui về sau hai bước. Đợi cô đứng vững xong thì Diệp Thiên cũng lướt qua mặt cô dời đi rồi.
- Cố chịu đau một chút!
Diệp Thiên cầm lấy tay phải của Kitamiya Thái Lang,
Sau khi trị thương xong tay của Kitamiya Thái Lang, Diệp Thiên cầm lấy chân hắn xoa nắn một chút, đau nhức tiêu biến hoàn toàn. Mồ hôi hắn vã ra đầy người, sau đó là cảm giác dễ chịu như ở thiên đường.
Thấy Diệp Thiên trị thương cho mình như thế, Kitamiya Thái Lang đang ngẩng cao đầu thì cúi thấp. Sau khi được mọi người đỡ dậy, đành nhìn Diệp Thiên nói:
- Cảm ơn, ta thua rồi!
- Vết thương của ngươi không đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi.
Diệp Thiên vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lộ ra tia lạnh lùng. Cậu trông ra trong mắt Kitamiya Thái Lang sự thù oán.
Nhưng Diệp Thiên cũng không phải là thiện nam nữ tín, trong lúc giao đấu hắn cũng đã xuống tay độc ác để Kitamiya Thái Lang không còn cơ hội tìm mình báo thù.