Kitamiya Thái Lang thực chất là một tên quân phiệt, từ nhỏ đã được nghe các bậc tiền bối của mình kể chuyện Trung Quốc ở nửa thế kỉ trước, biết rằng đây là một đất nước rộng lớn và có ý thức tự tôn dân tộc rất cao.
Cái gọi là quan hệ Trung Nhật tốt đẹp chẳng qua chỉ là lời xã giao từ phía chính phủ. Tám mươi phần trăm dân số Trung Quốc trước giờ không hề có ý định bỏ qua cho người hàng xóm này.
Mà cũng rất nhiều người Nhật Bản, hành động xâm lược mang cho chúng sự hứng khởi, hình thành nên chủ nghĩa quân phiệt với không ít ý niệm xấu xa trong đầu.
Vì thế nên dù em họ Miyamoto của mình có mở miệng thì Kitamiya Thái Lang cũng không muốn bỏ cơ hội tốt đánh người Trung Quốc này. Hắn muốn gieo vào lòng những học viên này hạt giống người Nhật Bản luôn bất khả chiến bại.
- Diệp Thiên, cậu xuống dưới đi, để tôi đánh với hắn, ai sợ ai chứ?
Thái độ khiêu khích của Kitamiya Thái Lang khiến Từ Chấn Nam vô cùng tức giận. Không chỉ có hắn, những thành viên khác của võ quán cũng kích động đánh trống reo hò, trường đấu trở nên hết sức náo nhiệt.
Diệp Thiên nét mặt hơi chút kì quái nhìn lên Kitamiya Thái Lang hỏi:
- Ngươi thật sự muốn đấu tiếp?
Vốn dĩ là Từ Chấn Nam ra tay không cẩn thận làm tổn thương Miyamoto. Người bị hại là đối phương vì vậy Diệp Thiên cũng không dám tính toán gì. Nhưng giờ Kitamiya Thái Lang được đà lấn tới, Diệp Thiên trong đầu lửa bốc lên ngùn ngụt.
- Đương nhiên, các ngươi dùng thủ đoạn không chính đáng đánh thắng em họ ta, giờ lại không dám tỉ thí sao?
Kitamiya Thái Lang tuy không học đao pháp kiếm đạo gì của gia tộc nhưng lại đeo đai đen thất đoạn của Karate, từng giành quán quân trong trận đấu Karate trong nước, kinh nghiệm thực chiến tương đối dày dặn. Ở Á Vận Hội Bắc Kinh nếu không phải vì tuổi quá nhỏ thì đã thành đại diện Nhật Bản tham gia rồi. Vì vậy, Kitamiya Thái Lang cực kì tự tin về bản thân mình.
Thấy đối phương không chịu buông tha, Diệp Thiên bảo:
- Được, ta đấu với ngươi, không vấn đề gì chứ?
- Ngươi … có thể thay cho bọn hắn sao?
Kitamiya Thái Lang không nhận ra Diệp Thiên nhưng đối với hắn mà nói đánh cùng ai không quan trọng, miễn là cho người Trung Quốc nếm mùi thất bại là được rồi.
Trong trường đấu này ngoài Vu Thanh Nhã, Vệ Dung Dung và Từ Chấn Nam ra, không có ai biết Diệp Thiên, tất nhiên cũng không có chút tin tưởng gì với cậu. A Phì thấy thế còn nói lớn:
- Để mình lên cho!
- Anh ?
Diệp Thiên lắc đầu, bảo:
- Thiếu Lâm đàm chân của anh tuy rằng công lực không tồi nhưng kinh nghiệm chiến đấu ít quá, để tôi đánh cho.
- Sao cậu biết ta luyện chính là đàm chân?
Nghe Diệp Thiên nói trúng phóc thế, A Phì hơi hoảng. Vì trong võ quán này nhiều người cũng không hề biết thứ hắn luyện là đàm chân.
- Cậu tuy hơi béo, nhưng bước chân lại có phần chắc chắn, rất dễ nhìn ra.
Diệp Thiên mỉm cười không nói gì. Động tác Đàm Chân xốc vác, phối hợp nhịp nhàng, chiêu thức linh hoạt, tiến công nhanh chóng, nhịp điệu khỏe khoắn, Lý Thiện Nguyên cực kì tôn sùng, sớm đã để cho Diệp Thiên luyện qua một thời gian.
Võ thuật Trung Quốc xưa nay đều có tên gọi Nam quyền Bắc Chân. Nam quyền ở đây chính là Hồng quyền còn Bắc Chân chính là Đàm Chân.
Quyền này nguồn gốc từ chùa Long Đàm tỉnh Lỗ, được gọi là Đàm Chân. Triều Minh, thiền sư Tung Sơn của Thiếu Lâm đích thân đến chùa Lâm Thanh Long Đàm tìm hiểu, cùng hậu bối của Côn Luân đại sư đàm luận.
Hai người cùng trao đổi Thiếu Lâm La Hán quyền và Lâm Thanh đàm chân, sau đó, Thiếu Lâm Tự có tiến hành cải tổ và lưu truyền Đàm chân, được gọi là Thiếu Lâm đàm chân.
Nghe Diệp Thiên nói được vỗ công của mình. A Phì lộ vẻ không tin nổi. Hắn có chút khó hiểu nhìn thân thể Diệp Thiên. Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người luyện võ.
- Được rồi. Bọn họ cũng không có ý kiến gì, để hai chúng tôi tỉ thí đi!
Diệp Thiên quay mặt qua nói với Kitamiya Thái Lang:
- Karate Nhật Bản chính là sự kết hợp một số kỹ xảo trong quyền thuật của người Trung Quốc. Chính là đệ tử lãnh giáo sư phụ. Tôi dùng hai tay là coi thường anh! Như vậy đi, tôi chỉ dùng một tay đấu với Karate của anh!
Diệp Thiên nói chuyện, đưa tay trái của mình đến sau lưng, tay phải hơi hơi nâng lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Kitamiya Thái Lang.
- Sao cơ? Chỉ dùng một tay?
- Thật hay giả đấy?
- Từ lão đại, người bạn này là ai vậy? Không Phải cao thủ võ lâm chứ?
Diệp Thiên vừa nói xong, cả võ quán nhất thời huyên náo. Lời này thật sự là rất có khí phách, trên mặt những người trong hội võ thuật đều lộ ra thần sắc hưng phấn, sôi nổi hỏi han Từ Chấn Nam về lai lịch Diệp Thiên.
Còn người mà Kiyamoto dẫn tới, trên mặt lại là lộ ra vẻ phẫn nộ, hành vi này của Diệp Thiên, quả thực chính là đang miệt thị vận động viên Karate, làm cho bọn họ không thể chịu đựng được.
Kitamiya Thái Lang giận tím mặt, há mồm mắng:
- Đồ khốn!
- Khốn kiếp! Mày thử chửi thêm một câu đi!
Sắc mặt Diệp Thiên chợt lạnh xuống, biến sắc cực nhanh khiến Kitamiya Thái Lang đều thấy phát lạnh.
- Thực xin lỗi, là ta thất lễ !
Kitamiya Thái Lang có danh hiệu đai đen Karate cũng không phải nói khoác, những rận đấu đều đánh vô số kể, năng lực điều tiết khống chế tâm lý hết sức xuất sắc, sau khi nổi giận, lập tức thu lại tâm trạng, hơn nữa còn bái Diệp Thiên một cái.
- Mẹ nó, Nhật Bản chính là đê tiện, nói chuyện tử tế thì ngươi đùa giỡn, rồi lại lật mặt được ngay.
Diệp Thiên cũng không biết Kitamiya Thái Lang là dâng cố ý làm cho mình kích động, còn tưởng rằng hắn sợ?
Tựa hồ từ chuyện Diệp Thiên trấn định thần thái rất nhanh, Kitamiya Thái Lang cảm thấy một tia dị thường, trở nên cẩn thận hơn, hắn lấy từ trong túi ra một mảnh vải dán ở chỗ trán, sau đó đứng ở trong sân, bày ra một tư thế phòng ngự của Karate.
Kitamiya Thái Lang cuồng vọng cũng là có ý muốn chọc giận đối phương, nhưng trong lòng hắn, lại trở nên dị thường trầm ổn, không hề có ý động thủ trước.
- Lên đi, Karate nặng tiến công không nặng phòng thủ. Nếu như ta ra tay trước, ngươi không còn cơ hội nữa đâu.
Diệp Thiên chìa một ngón tay ra, hương về phía Kitamiya Thái Lang ra hiệu một cái ngoắc, trả lại động tác khiêu khích vừa rồi mà hắn làm với Từ Chấn Nam.
Y như rằng, Kitamiya Thái Lang thôi thế phòng bị, hai chân chuyển dịch, cả người hùng hổ tiến về phía diệp Thiên, bàn tay phải dần dần khép lại, trong miệng hét to một tiếng “Ya!” lập tức bay lên bổ thẳng xuống đầu Diệp Thiên.
Karate là một sự vận động quyền cước kết hợp cực kì hoàn mĩ giữa sức lực và kĩ thuật. một trưởng này của Kitamiya Thái Lang có thể đập nát hai mươi viên gạch.
Tuy hắn chưa dồn hết toàn lực nhưng nếu đánh trúng Diệp Thiên thì trong nháy mắt hoàn toàn có thể khiến cho cậu mất đi sức chiến đấu, hơn nữa còn có thể để lại chấn động nặng nề ở phần đầu.
Ya !
Trông thấy trưởng hung mãnh mà Kitamiya Thái lang tung ra, mọi người trong ngoài trường đấu kinh hãi không hét ra một tiếng động. cước này quyết không thua kém so với Park Kim Hee hồi nãy.
- Hừ!
Thấy Kitamiya Thái Lang tung chưởng đầy khí thế, Diệp Thiên hừ một tiếng, đưa tay ra trước ngực đỡ đòn.
Ngay khi đối phương sắp sửa đánh trúng chính mặt mình, đầu ngón tay tay phải Diệp Thiên nhẹ nhàng xẹt qua nách Kitamiya Thái Lang. Kitamiya Thái Lang vốn đã tung một chưởng tràn ngập sức lực, bỗng nhiên mềm nhũn rũ xuống trước mặt Diệp Thiên.
Kitamiya Thái Lang phản ứng rất mau, hắn thậm chí cũng chưa suy nghĩ Diệp Thiên sẽ đỡ một chiêu này như thế nào, chân trái liền mạnh mẽ đạp trên mặt đất, cả thân thể bay lên không, gối phải hung mãnh đánh tới ngực Diệp Thiên.
- Đánh bằng đầu gối? Hóa chiêu của Thái Lan? Động tác võ thuật đẹp mắt, nhưng Nhật Bản thật đúng là một tộc người không có văn hóa chính mình.
Ở trong mắt những người khác, động tác của Kitamiya Thái Lang là liên hoàn, ở giữa không dừng lại chút nào, nhưng là ở trong mắt Diệp Thiên, Kitamiya Thái Lang cũng có sơ hở, thậm chí còn nhàn hạ đi đánh giá động tác đối phương.
Quay mắt về phía một chiêu khí thế hung mãnh này của đối phương, thân hình Diệp Thiên lại chưa động, tay phải bỗng nhiên giơ lên, một ngón trỏ giơ về phía Kitamiya Thái Lang.
Chiêu này của diệp Thiên chẳng những nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người mà chính Kitamiya Thái Lang cũng không ngờ tới. Một đằng là đầu gối cứng cáp, một đằng là ngón tay yếu ớt, hai người này căn bản không cần đấu?
Lúc đầu gối cùng ngón trỏ chạm vào nhau, mọi người bao gồm cả Kitamiya Thái Lang đều tưởng rằng ngón tay Diệp Thiên đã gãy. Kitamiya Thái Lang đột nhiên cả người bay lên, liền sau đó ngã lăn quay trên đệm.
- Chuyện gì thế này?
- Sao lại ngã sấp xuống thế này?
- Người Nhật kia đang chiếm ưu thế mà, sao lại không ra đòn được nhỉ?
Tình huống bất ngờ khiến cho người trong đấu trường hết sức bất ngờ, lớn tiếng cười nhạo Kitamiya Thái Lang. Dư âm Lý Phong bại trận vừa rồi dường như tan biến hết.
- Khốn kiếp!
Kitamiya Thái Lan ngã xuống cũng không bị thương, lồm cồm bò dậy, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy cay cú.
- Ta nói ngươi không có trí nhớ à?
Diệp Thiên nhướng mày. Vừa rồi cậu mới chỉ dùng tay nắm lấy phần mềm ở đùi của Kitamiya Thái Lang chứ chưa hề có một chút chân khí phóng kích ra ngoài. Đấy chính là để tha cho hắn.
Ai ngờ Kitamiya Thái lang lại không biết tốt xấu xông lên mắng chửi khiến cho Diệp Thiên lửa bốc lên ngùn ngụt. Người Trung Quốc ghét nhất chính là bị câu mắng chửi này của Nhật Bản.
Kitamiya Thái Lang không trả lời Diệp Thiên mà nhào tới, dùng một chưởng đánh vào đầu Diệp Thiên.
Bất ngờ Diệp Thiên đỡ được, Kitamiya Thái Lang lùi lại nửa bước, định đưa chân phải đánh vào phía hạ bộ Diệp Thiên.
Kitamiya Thái Lang nhíu mày lại, nhưng không phải là công phu của Karate, mà là thuật công kích của gia tộc Kitamiya.
Kitamiya Thái Lang từ nhỏ đã luyện tập chiêu này, thậm chí một cước có thể đánh vỡ bốn năm viên gạch, dùng trong chiến đấu khó lòng phòng bị, kết cục không chết mà tổn thương, cực kì thâm độc.
- Mẹ nó, còn nói chúng ta không có võ đức?
Lúc Kitamiya Thái Lang cách Diệp Thiên chừng hai ba mươi cm, Diệp Thiên đã cảm nhận được một trận gió lạnh tỏa ra.