Đợi sau khi Trương Chi Hiên vừa gào khóc van xin vừa bị kéo ra ngoài, Hoa Thắng mới quay lại nhìn Sầm Tĩnh Lan nói:
- Cô Sầm, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, mong cô tha lỗi.
- Tôi nghĩ, hợp đồng giữa chúng ta chắc phải thay đổi một chút, cụ thể tôi sẽ cho người đến làm việc với người đại diện của cô được chứ?
Hoa Thắng quả thực rất thông minh, xử lý việc này chỉ cần làm sao cho Sầm Tĩnh Lan vừa ý là Diệp Thiên không nói gì nữa. Đối phó với loại minh tinh mới nổi ở Đại Lục còn dễ hơn nhiều so với việc kết giao với Diệp Thiên.
Nếu người bị hại là Sầm Tĩnh Lan đã vừa ý rồi, Diệp Thiên sẽ không can dự thêm gì nữa. Nếu không, Hoa Thắng cũng đã xử lý thấu tình, không bị coi là bất kính với bề trên như Diệp Thiên.
- Cảm ơn ông chủ Hoa, thế bộ phim này, vẫn là đạo diễn Trương làm chứ ạ?
Sầm Tĩnh Lan hôm nay như người ngồi xuồng qua sông, tâm trạng thấp thỏm, trong đầu cứ u mê khó hiểu. Cô cũng không nghĩ sẽ xảy ra việc này, Trương Chi Hiên làm sao có thể làm tiếp bộ phim này.
- Ha ha, đạo diễn nổi tiếng công ty tôi rất nhiều, cô Sầm cứ yên tâm, chắc chắn không ảnh hưởng đến tiến độ bộ phim.
Hoa Thắng vừa cười nói. Đáng lẽ cũng định cho tên đạo diễn Trương làm nốt bộ phim này, vì hắn cũng đã vất vả với bộ phim, lại xảy ra chuyện này, không chém hắn thành mấy mảnh đã là tốt với hắn lắm rồi.
- Được rồi, không còn sớm nữa rồi, cảm ơn sự tiếp đón của anh, tới giờ tôi phải về rồi.
Thấy sự tình đã được giải quyết, Diệp Thiên đứng dậy quay qua nhìn Sầm Tĩnh Lan nói:
- Chị Tĩnh Lan, em phải về đây, sau này về Bắc Kinh sẽ liên lạc nhé. Em gái em rất thích chị, nó còn muốn xin chữ ký của chị nữa cơ.
Những lời này của Diệp Thiên quả không phải nói cho vui, Lưu Lam Lam đúng là rất thích Sầm Tĩnh Lan, vừa nghe Thanh Nhã nói Diệp Thiên quen biết Sầm Tĩnh Lan, nó cứ quấn lấy bắt anh xin chữ ký Tĩnh Lan giúp nó.
Lúc đó, Diệp Thiên không có cách nào liên lạc với Sầm Tĩnh Lan thì đi đâu mà xin chữ ký chứ? Hơn nữa, lúc Thanh Nhã nói những điều đó, giọng điệu rất kỳ quái, Diệp Thiên lại càng không dám đi tìm Sầm Tĩnh Lan.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, không hiểu Sầm Tĩnh Lan nghĩ gì trong đầu mà mãi lâu sau mới nói được:
- Diệp Thiên, cảm ơn.
Mỗi lần gặp cậu thanh niên này đều làm cho Sầm Tĩnh Lan có những đoạn ký ức thật khó quên. Nhưng cô vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu về Diệp Thiên, quả là một cậu thanh niên bí ẩn, khác hẳn người thường.
- Không có gì đâu, đừng quên cho em chữ ký là được. Anh Văn, ở đây vẫn còn nhiều khách, không cần tiễn tôi đâu.
Diệp Thiên vừa cười vừa vẫy tay dắt Liễu Định Định và A Định ra khỏi khu biệt thự.
Thấy Diệp Thiên ra về, Văn Loan Hùng vội đứng dậy liên tục nói rồi quay qua Hoa Thắng:
- Cậu Hoa, cậu ngồi đợi chút, tôi quay lại ngay.
- Nhìn kìa, người chặt đứt tay La Giai Huy ra rồi.
- Đúng, chính là người thanh niên đó, rốt cuộc đó là ai vậy nhỉ?
Diệp Thiên và Văn Loan Hùng vừa bước ra khỏi biệt thự, đám minh tinh đang tản mác nói chuyện bỗng dưng quay lại nhìn theo hai người. Những việc xảy ra ngày hôm nay còn đặc sắc hơn những gì họ từng thấy trên phim ảnh.
Thân phận của Diệp Thiên là điều được mọi người quan tâm hơn cả. Bởi bọn người này tin rằng, có vị tiểu siêu nhân này ở đây sẽ không phải bị Văn Loan Hùng đối đãi như vậy.
- Được rồi, sau này em không tham gia những buổi tiệc vô vị thế này nữa.
Diệp Thiên quay ra cố tình nói to cho bọn người đang nhìn theo nghe thấy, gương mặt không nhịn được nụ cười méo mó, chân càng bước đi nhanh hơn.
- Diệp Thiên, đợi đã.
Mới từ hoa viên bước ra, vẫn chưa đi đến bãi đỗ xe đã nghe thấy tiếng gọi của Sầm Tĩnh Lan.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thấy bộ ngực Sầm Tĩnh Lan rung lên theo từng bước chạy của cô, ngạc nhiên hỏi:
- Chị Tĩnh Lan, chuyện gì vậy?
- Diệp Thiên, vừa đúng lúc trong túi tôi có tấm ảnh, tôi đã ký lên rồi.
Sầm Tĩnh Lan đưa bức ảnh cho Diệp Thiên, ngần ngừ nói tiếp:
- Diệp Thiên, tôi còn ở Hồng Kong hơn nửa tháng nữa, ngày mai anh có rảnh không, chị mời cậu ăn cơm.
Sầm Tĩnh Lan biết địa vị của giới nghệ sỹ ở Hồng Kong không cao. Hôm nay, nếu không phải Diệp Thiên giúp, chẳng biết chừng cô đã bị tay La Giai Huy đó làm nhục. Vì vậy, cô thật lòng muốn cảm ơn Diệp Thiên.
- Ừm, cảm ơn chị Tĩnh Lan.
Sau khi cầm tấm ảnh, Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Chị Tĩnh Lan, ngày mai em bận rồi. Thế này đi, đợi vài ngày nữa có thời gian, chúng ta đi xem phim của chị nhé.
Ngày mai đã hẹn với Cung Tiểu Tiểu, Diệp Thiên đã hứa giúp cô tìm ra nơi chôn xác của chồng, loại pháp thuật này cũng rất phức tạp, chắc cũng mất 2 - 3 ngày chứ không phải Diệp Thiên cố ý từ chối lời mời của Tĩnh Lan.
Nghe Diệp Thiên nói, Tĩnh Lan có chút thất vọng hiện lên mặt nhưng vẫn rút tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa Diệp Thiên và nói:
- Được, đây là điện thoại của chị, khi nào rảnh gọi điện cho chị nhé.
- Nhất định, chị Tĩnh Lan ở Hồng Kong có việc gì cứ tìm anh Văn là được.
Diệp Thiên vừa cười nhìn ra Văn Loan Hùng vừa nói:
- Anh Văn, không cần tiễn nữa. Sau này nhớ đối xử tốt với chị Tĩnh Lan nhé. Anh vốn nổi tiếng thương hoa tiếc ngọc, đừng tự phá danh tiếng của mình đấy.
- Yên tâm đi Diệp Thiên, cô Sầm mà xảy ra chuyện gì, Văn Loan Hùng này cũng hết chỗ trốn.
Văn Loan Hùng bị Diệp Thiên nói cho lộ rõ vẻ gượng gạo trên mặt, trong lòng đang đoán xem quan hệ giữa Diệp Thiên và Sầm Tĩnh Lan là gì? Hai người họ trông không giống như tình nhân, vậy mà Diệp Thiên lại quan tâm cô gái này đến vậy.
- A Phân, ra nói chuyện hầu cô Sầm đi.
Sau khi Diệp Thiên đi, Văn Loan Hùng gọi chủ nhân bữa tiệc ra nói chuyện với Sầm Tĩnh Lan, còn mình đi thằng về phòng khách.
- Anh Văn, cậu thanh niên lúc nãy, đúng là tự cao tự đại quá mà.
Văn Loan Hùng mới vừa về đến phòng đã nghe tiếng Hoa Thắng làu bàu. Khi nãy, lúc về Diệp Thiên không thèm chào gì hắn, rõ ràng là không coi hắn ra gì.
Hoa Thắng khi nãy xử lý Trương Chi Hiên như vậy không phải vì sợ Diệp Thiên, mà không muốn vô cớ gây sự với hắn, như vậy đã nể mặt nhau lắm rồi, vậy mà hiện giờ hắn làm cho mình không có đường lui.
Một tên vai u thịt bắp đứng cạnh nghe được những lời ông chủ vừa nói, liền đáp ngay:
- Anh Thắng, có cần em tìm vài người dạy dỗ hắn không?
- Im mồm, ở đây đến lượt ngươi nói sao?
Hoa Thắng đang tâm trạng không vui, đoạn quay qua tên tiểu tử kia, dùng một chân đá hắn thụt lùi vài bước rồi ngã lăn ra đất.
Từ trước đến nay, con người của Hoa Thắng, nếu không phải là bạn thì là thù. Thế nhưng với Diệp Thiên, hắn thật sự không dám động đến. Đừng nói gì nhiều, đến một tên Tả Gia Tuấn cũng làm hắn phải kiêng kị rồi.
Văn Loan Hùng lắc lắc đầu mở miệng nói:
- Cậu Hoa, cậu nghe tôi nói một câu, chỉ có thể làm bạn với Diệp Thiên, không thể làm hắn tức giận được.
Văn Loan Hùng và Hoa Thắng đã quen biết nhau hơn chục năm, quan hệ khá tốt. ông ta cũng không muốn bạn bè gặp họa vào thân nên đã kể việc mình quen biết Diệp Thiên như thế nào cho Hoa Thắng nghe.
- Hắn biết xem bói sao?
Nghe xong những lời của Văn Loan Hùng, Hoa Thắng lặng người, hắn thật không ngờ Diệp Thiên không phải người có vai vế trong bang hội mà là một kỳ môn pháp sư, những lời oán trách lúc nãy dường như tự động biến mất.
Những người trong giang hồ rất sợ động đến kỳ môn pháp sư. Hoa Thắng ở trong giới đã lâu, mặc dù thái độ Diệp Thiên trước mọi người không đúng nhưng Hoa Thắng giờ cũng không có cách nào khác.
Nghĩ tới đây, Hoa Thắng lại một lần nữa chúc mừng mình, may mà lúc nãy xử lý khéo, nếu không chọc giận tên Diệp Thiên này, không chừng mình sẽ gặp họa gì không biết nữa.
Trong lúc Văn Loan Hùng và Hoa Thắng nói chuyện về Diệp Thiên, A Đinh cũng đang nói với Diệp Thiên chuyện xảy ra hôm nay. Trên chiếc xe có lớp ngăn cách giữa tài xế và người ngồi dưới nên không sợ tài xế nghe được câu chuyện.
- Tiểu gia, tên Trương Chi Hiên đúng là không phải người tốt, làm người chỉ toàn nịnh bợ, theo con, tìm người dạy dỗ hắn đi.
Trước khi Hồng Kong trả về Đại Lục, cả giới giải trí Hồng Kong đều do các bang hội nắm giữ, là một đạo diễn nổi danh ở Hoa Thịnh, Trương Chi Hiên cũng có thể điều động khá nhiều tài nguyên trong xã hội đen.
A Định quen với Trương Chi Hiên cũng hơn chục năm nay, biết con người này có chút tài năng, nhưng tâm địa nhỏ mọn, Diệp Thiên hôm nay không những làm nhục hắn, mà còn làm hắn bị gậy trúc vả vào mồm, mối thù này chắc hắn sẽ không bao giờ quên.
Những hành động lúc nãy của Diệp Thiên làm A Đinh rất phục, bất giác nhớ về những ngày còn trong giang hồ của mình. Nếu đã có ân oán với Trương Chi Hiên, tốt nhất là để hắn biến mất khỏi nhân gian.
- A Đinh, sát khí của ông không nhẹ đâu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Không có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà. Nhưng những ngày sau ông phải kiêng sát giới đi, vài năm nữa tôi mới dễ dàng hóa giải sát khí giúp ông.
Diệp Thiên đúng là không coi Trương Chi Hiên ra gì, thậm chí còn ngại nhớ đến diện mạo của hắn. Trong xã hội này, loại người nào cũng có, nếu gặp một người là giết một người, như vậy không đến 3 ngày chắc Diệp Thiên bị trời đánh quá.
Liễu Định Định ngồi bên cạnh nghe được những lời của Diệp Thiên và A Đinh, đột nhiên mở miệng nói:
- ông chú, cái tên Trương Chi Hiên đó đúng không phải người tốt gì, nếu là con chắc cũng khử hắn cho rồi.
- Định Định, cô là con gái, suốt ngày nói chuyện chém giết còn ra thể thống gì?
Diệp Thiên thật không ngờ, Liễu Đinh Định ngồi bên cạnh lại coi những lời nói của A Đinh là đương nhiên, anh em họ rốt cuộc đã làm việc gì mà oán trời oán đất vậy chứ? Một cô gái như Liễu Đinh Định lại có ý giết người?
- Ngày trước, hắn đã ép Trương Học Hữu đóng phim đấy.
Liễu Định Định bĩu môi nói, chính hắn đã ép thần tượng của mình như vậy nên Liễu Định Định mới có cái ý nghĩ đó.
- Được rồi, chuyện này bỏ qua đi, đừng nhắc đến nữa.
Diệp Thiên ngắt lời Liễu Định Định, trong lòng bất giác cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảm giác này cũng vụt qua rất nhanh, Diệp Thiên không mảy may suy nghĩ về nó nhiều.
Trở lại biệt thự của Tả Gia Tuấn ngủ 1 đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên đã dắt Mao Đầu đến nơi ở của Đường Văn Viễn. Phong thủy nơi này đúng là còn tốt hơn cả nhà của Tả Gia Tuấn. Sau khi giúp Cung Tiểu Tiểu suy diễn, có thể nhanh chóng giúp cho Diệp Thiên bổ sung nguồn năng lượng đã mất của mình.