Thiên Tài Tướng Sư

Chương 615: Chương 615: Kỳ thị






Mặc dù hơn trăm năm trước Trung Quốc bị các cường quốc hà hiếp, không có địa vị gì trên trường quốc tế, nhưng bây giờ là năm 2000, địa vị Trung Quốc trên quốc tế hoàn toàn không như ngày trước nữa.

Sau khi Chúc Duy Phong xuất ngũ, với thân phận ông chủ tập đoàn tư nhân ở trong nước đi qua không ít quốc gia đều được tiếp đón như là khách quý, cho dù là \nghị viện các cường quốc như Anh Mĩ đều tiếp xúc không ít, chưa từng bị lạnh nhạt như lần này.

Hơn nữa điều càng làm cho Chúc Duy Phong khó chấp nhận chính là, loại du thuyền xa hoa kiểu này, nhà ăn từng khu tất nhiên cũng không giống nhau.

Khu C như bọn họ cũng chỉ được hưởng phục vụ và dùng cơm khu C, việc này đối với Chúc Duy Phong mà nói quả thực giống như 1 cái bạt tai.

- Mẹ nó, đúng là khốn nạn, vẫn coi Trung Quốc như 100 năm trước sao?

Thế hệ sau như Chúc Duy Phong mặc dù quần áo là lượt nhưng cực kỳ coi trọng danh dự tổ quốc, trơ mắt thấy nhận được đãi ngộ như vậy khiến hắn sinh ra cảm giác vô cùng nhục nhã.

- Chúc tổng, làm nghề rèn thì thân mình phải cứng, Trung Quốc cường mạnh thì có quan hệ gì đến nghề nghiệp của ông chứ?

Sau khi nghe chúc Duy Phong mắng xong, Diệp Thiên không nhịn được cười nói:

- Tổ chức quyền anh ngầm Trung Quốc ngay cả tuyển thủ tham gia thi đấu cũng không có, tham gia đại hội lần này chẳng qua là dự lễ, ông còn muốn được đãi ngộ thế nào nữa?

Diệp Thiên hiểu chuyện hơn chúc Duy Phong, giang hồ võ lâm Trung Quốc, đấu nhau kịch liệt nước ngoài không có quy tắc nào, kỳ thực tất cả đều coi trọng sức mạnh.

Tổ chức của bạn có thực lực mạnh thế nào, có tuyển thủ quyền vương cấp bậc nhiều bao nhiêu, tự nhiên sẽ được người khác tôn trọng, nếu không thì bị kỳ thị, cái đó và địa vị đất nước của bạn không có liên quan gì đến nhau hết.

- Cậu nói cũng phải, tổ chức boxing ngầm Trung Quốc vẫn còn chưa tốt, ngay cả tuyển thủ cũng không có.

Chúc Duy Phong bị Diệp Thiên nói đến chán nản, hắn cố gắng mấy năm qua mặc dù buôn bán lời không ít, hầu như mỗi năm đều kiếm đến hàng trăm triệu, nhưng về tố chất quyền thủ mà nói chênh lệch khá xa so với tổ chức boxing ngầm nước ngoài.

Giống như Andreyebich và Takumi Kato tham gia trận đấu boxing ngầm lần trước nếu không phải đúng lúc Diệp Thiên ở đó, sợ là cả giới quyền anh ngầm Trung Quốc sẽ bị người ta kéo xuống tận đáy.

- Con bà nó, đợi lần này trở về, nhất định sẽ tìm vài tuyển thủ tốt tốt mới được!

Chúc Duy Phong nghiến rẳng nghiến lợi, hiện tại hắn có thể nói là muốn tiền có tiền, muốn có thân phận có thân phận, nhưng cái không thể chịu đựng được chính là cảm giác bị người ta khinh thị.

- Chúc tổng, bây giờ người trong giang hồ trong nước đều tập võ phần lớn là để rèn luyện thân thể, cho dù có luyện công phu cũng rất ít người có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, để bọn họ đánh boxing ngầm chắc chắn là tìm chết.

Diệp Thiên lắc đầu, thấy những lời nói của Chúc Diu Phong là không đúng, công phu trên người không nhìn thấy có thể đánh được đám đệ tử, tục ngữ nói chuyện quyền loạn đánh chết sư phụ già không phải là ít.

Người có công phu như Hồ Hồng Đức và Diệp Thiên tương đối ít, cho nên Chúc Duy Phong muốn tìm được quyền sư trong giang hồ hầu như là chuyện vượt quá khả năng.

- Thế phải làm sao? Đấu trường ngầm của tôi cũng không thể mời người nước ngoài tham gia được.

Chúc Duy Phong cau mày nhìn Diệp Thiên 1 cái, người trước mặt mình này rõ ràng là 1 cao thù thủ đoạn hơn người, rất thích hợp với đấu trường.

Thế nhưng thế lực và thân phận mới ở Hồng Môn Diệp Thiên trong nước, chúc Duy Phong có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đưa ra yêu cầu như vậy với Diệp Thiên.

Diệp Thiên suy nghĩ 1 chút, cười nói:

- Nếu không ông phái 1 số người đến Nga tham gia vào trại huấn luyện boxing ngầm ở Sebiria đi, ông cũng xuất thân từ ấy, đừng nói là không có cửa vào nhé!

Từ sau khi liên Xô tan rã đến giờ, trại huấn luyện Siberia đã trở thành 1 tổ chức đào tạo huấn luyện có hệ thống, bọn họ tiếp nhận các loại nghiệp vụ từ quyền thủ, sát thủ đến bộ đội đặc chủng tinh anh của các quốc gia đều là đối tượng huấn luyện hết.

- Việc này tôi đã từng nghĩ qua, thế nhưng trại huấn luyện boxing ngầm không giống như những chỗ khác, tỉ lệ tử vong ở nơi đó rất cao, phải tìm được người có ý chí kiên định mới vào đó được.

Chúc Duy Phong không phải chưa từng nghĩ đến phương pháp này chỉ có điều hắn cũng không thể mà thôi. Tổ chức boxing ngầm ở Trung Quốc của hắn thực ra giống y như tình huống trong bóng đá, ở trong nước gọi là lão Đại nhưng ra nước ngoài thì không là gì cả.

Theo lý thuyết dân số Trung Quốc đông nhất thế giới có thể nói bóng đá là hoạt động uy hiếp, hơn 1 tỷ người không tìm ra được 11 người, đừng nói là tiến ra thế giới, đến năm 2000 cũng không vươn ra đến Châu Á ấy chứ.

Mà trong nước cũng kìm hãm võ thuật gia truyền phát triển, lúc sư phụ thu nhận đệ tử không ai là không dạy đệ tử luyện võ để rèn luyện thân thể, đừng có ra ngoài tranh đấu lẫn nhau.

Kể từ đó, những người có chút võ công thường được dạy dỗ phải khiêm tốn, muốn cổ động bọn họ sang Siberia huấn luyện đúng là cực khó.

- Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, lần này đến quan sát quyền thủ quyền anh ngầm các nước khác, cũng có chút hướng dẫn cho ông đấy!

Diệp Thiên khoát tay, cậu thấy Chúc Duy Phong định nói gì nhưng lại thôi, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thế nhưng Diệp Thiên cũng không cho hắn cơ hội này, trong lòng cậu hiện giờ muốn làm gì thì tùy hứng thì làm, tuyệt đối không làm theo người khác xắp đặt.

- Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, ngay mai chúng ta tham gia đại hội!

Chúc Duy Phong cười khổ gật đầu, đứng dậy về phòng.

Tuy rằng chỉ ở phòng khu C nhưng trang thiết bị phòng vẫn tốt khiến Diệp Thiên không nói nên lời, giữa phòng ngủ còn có phòng tắm vòi hoa sen, nên 2 người không phải dùng chung 1 cái.

Ngoài ra trong phòng còn có 1 bộ quần áo lót mới tinh tùy ý khách dùng, sau khi tắm rửa xong Diệp Thiên nằm lên giường mở ti vi xem.

Hình ảnh trước mắt Diệp Thiên là viễn cảnh tàu nữ hoàng Elizabeth, cùng với lời giới thiệu bằng tiếng Anh, sau khi nghe xong, Diệp Thiên càng hiểu biết thêm về con tàu xa hoa này.

Hóa ra, cái tên thuyền chiến này được đặt từ năm 1921, nhưng vào những năm 70, toàn bộ con thuyền được làm lại, nghiêm khắc mà nói, con tàu nữ hoàng Elizabeth mà Diệp Thiên đang ngồi này năm 1980 mới bắt đầu hạ thủy.

Cho tới nay, con tàu Nữ Hoàng Elizabeth sử dụng động cơ hàng hải lớn nhất trên thế giới, là du thuyền chạy nhanh nhất thế giới hiện nay, thuyền chiến này dài tổng cộng 312,83 mét, bằng chiều dài 3 sân bóng, độ cao 62 mét, tương đương với tòa nhà 20 tầng, trọng tải 75 000 tấn.

Trên thuyền có tổng cộng 1020 phòng, trong đó phòng nhìn ra biển có 770 phòng, có thể chở trên 2000 hành khách và 986 thuyền viên, có đủ mọi loại hình giải trí như bể bơi, sân gôn, rạp chiếu phim và rạp hát và các loại hình giải trí khác.

Sau khi thuyền Nữ hoàng Elizabeth II hạ thủy đã kết thúc việc kinh doanh du thuyền sang trọng thên thế giới mà trở thành 1 thuyền chiến, nó ngoài Las Vegas và Macao ra cũng là 1 thánh địa sòng bạc nổi tiếng hàng đầu thế giới.

Đương nhiên, không giống với 2 nơi kia, có thể đi trên con thuyền chiến này không có ai không phải là đại tỷ phú siêu cấp, đừng nhìn đây chỉ là 1 con thuyền thôi, lợi nhuận hàng năm cũng không thua 2 nơi đó.

- Mẹ nó, thế này mới gọi là người có tiền chứ, con thuyền thế này sợ là phải hàng trăm ngàn đô la ấy chứ.

Sau khi xem video giải thích xong, Diệp Thiên không nhịn được cay cú hô to 1 câu, vốn cho mình là người có tiền nhưng lúc này thấy người trên thuyền này ngoài nhân viên tiếp đón ra chỉ có mình cậu là nghèo nhất thôi.

- Haiz, người nước ngoài đúng là thoáng!

Sau khi xem video giải thích, hình ảnh xuất hiện trên tivi không khỏi khiến cậu đỏ mặt tía tai, bởi vì trong ti vi xuất hiện hình ảnh 1 đám đàn bà trên người mỗi cô còn đánh số nữa.

Dưới hình ảnh cũng có chú thích, chì cần nhìn vừa mắt người nào, lấy điện thoại trên giường gọi, nội trong vòng 3 phút cô gái đó sẽ xuất hiện trong phòng.

Đương nhiên, giá của đám gái đến từ mọi quốc gia đó cũng không thấp, đằng sau mỗi con số còn mang cả giá tiền.

- Ngủ!

Cảm thấy đệ đệ mình ngóc đầu dậy, Diệp Thiên tắt ti vi, hít 1 hơi thật sâu, ép mình tiến vào trạng thái ngủ sâu.

- Mẹ nó, có hỏa hoạn trên boong tàu à?

Thế nhưng nửa giờ sau, Diệp Thiên bị những tiếng hồng hộc 4 phía khiến cho đang mơ mơ màng tỉnh lại, mặc dù phòng này cách âm cực tốt, nhưng cảm giác nhạy bén của Diệp Thiên vẫn không chịu nổi.

Diệp Thiên tu luyện thâm hậu, những âm thanh truyền đến tai Diệp Thiên khiến cho cậu hận nỗi không thể quẳng Chúc Duy Phong ra ngoài biển luôn được.

Hơn nữa Chúc Duy Phong hình như không chỉ kêu 1 lần, mãi cho đến tận mặt trời sáng thì mới dừng lại.

- Tôi nói ông còn định đi lại nữa không thế?

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên nhìn thấy Chúc Duy Phong, lập tức nổi nóng, bị anh bạn này làm phiền 1 đêm có thể có tinh thần thoải mái được sao.

- Diệp huynh đệ, cậu nói cái gì?

Chúc Duy Phong nghe vậy sửng sốt 1 chút, thế nhưng nhìn ánh mắt phẫn nộ của Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười:

- Khụ khụ, tối qua tôi gọi gái Nhật, chúng ta không phải đang kháng Nhật sao?

Diệp Thiên tức giận hừ 1 tiếng, sắc mặt đằng đằng sát khí, nói:

- Hôm nay đừng có mà thế nữa, nếu không tôi quẳng đầu ông cho cá mập đấy!

- Đừng, Diệp huynh đệ, hiếm lắm mới được 1 chuyến.

Chúc Duy Phong còn muốn dụ dỗ Diệp Thiên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí, lập tức thôi, cay đắng nói:

- Nghe cậu vậy, hôm nay còn muốn gọi mấy cô người Nga, thôi không gọi nữa!

Chính như Chúc Duy Phong dự đoán, bọn họ ở khu C đích thực có 1 bàn ăn riêng, tiệc đứng trải đầy hải sản, rau xanh trên bàn, vô cùng phong phú.

Đến đây dùng cơm phải trên 200 người, hẳn đều là các quyền thủ và nhân viên tham gia đại hội lần này.

Nhìn thấy tình hình thế này, trong lòng Chúc Duy Phong mới tốt hơn 1 chút, dù sao cũng có nhiều người bị đãi ngộ như hắn, cũng không phải mỗi hắn bị kỳ thị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.