Kỳ thức bắt đầu từ năm 80, tổ chức trận đấu quyền anh ngầm thế giới hàng năm đều được tổ chức trên con thuyền nữ hoàng Elizabeth.
Chỉ có điều người nước ngoài khá là thực tế, bọn họ làm việc không giống như quan chức trong nước chiếu cố tình cảm, trước kia boxing ngầm Trung Quốc chưa quen cho nên không nhận được lời mời mà thôi.
Lần này nếu không phải quyền vương Andreyebich của nước Nga bị thua ở Trung quốc trở về, Lôi chủ Nhật Bản Takumi Kato bị chặt cả tứ chi, sợ là Chúc Duy Phong lần này cũng không có phận đâu.
- Đại hội khi nào thì bắt đầu?
Chuyện của Hồng môn đã xử lý xong, tâm trạng Diệp Thiên cũng liền chuyền qua trận đấu Boxing ngầm lần này, ngẫm lại được gặp cao thủ quyền anh ngầm khắp nơi trên thế giới, Diệp Thiên có chút cảm xúc mênh mang.
Chúc Duy Phong cười khổ 1 tiếng, nói:
- Ngày mai bắt đầu tổ chức giao lưu trao đổi đại diện các quốc gia, ngày mốt bắt đầu, tiến hành tranh giải quyền vương.
Kỳ thực bên tổ chức ở Mĩ sớm đã thúc giục Chúc Duy Phong lên thuyền chỉ có điều vẫn không liên lạc được với Diệp Thiên, nếu hôm nay vẫn không liên lạc được với Diệp Thiên thì Chúc Duy Phong đã chuẩn bị bỏ cơ hội bắt nhịp với tổ chức boxing ngầm thế giới lần này rồi.
Phải biết rằng, lần này không có cao thủ quyền vương đến từ Trung Quốc tham gia trận đấu này, vô hình chung sẽ thấp hơn 1 bậc so với đại diện các nước khác, nếu Diệp Thiên không ra trận mà nói, Chúc Duy phong cũng không đi để mất mặt.
- Ngày mai à? Có thể đến kịp sao?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, lúc này mới diểu Chúc Duy Phong vội vàng lo lắng tới tìm mình, hóa ra là đã không còn thời gian rồi.
Chúc Duy Phong nhìn đồng hồ, nói:
- Bây giờ vẫn còn kịp, hôm nay là thời hạn cuối cùng lên thuyền, quá thời gian này thì chẳng khác nào mình bỏ qua lời mời lần này.
- Còn đợi cái gì nữa, đi thôi!
Diệp Thiên nở nụ cười, đứng lên nói:
- Chờ tôi 3 phút, tôi thu dọn ít đồ đạc.
Trở lại phòng ngủ, Diệp Thiên rất ra cái túi mang theo đồ tùy thân của mình, bên trong có hộ chiếu và 2 bình thuốc, suy nghĩ 1 chút, Diệp Thiên lại đi vào, nhét vài bộ quần áo vào.
- Diệp Thiên, thu dọn xong chưa?
Xuống dưới lầu, Chúc Duy Phong và 2 người đó đã sớm đứng ở cửa rồi, theo sau Chúc Duy Phong, Diệp Thiên lên chiếc xe Mercedes màu đen.
Ngồi xe phóng một mạch, nửa giờ sau chạy đến dưới cây cầu nổi tiếng Golden Gate của San Francisco, phía trước 1 du thuyền cỡ trung đang đậu ở đó, trên đó hình như nhìn thấy bóng người đang đi.
- Các vị, mời đưa ra thư mời!
Sau khi mấy người Diệp Thiên xuống xe, đi đến cuối con tàu, bị 3 người đàn ông mặc comple đen ngăn lại, mà đồng thời trên thuyền còn có mấy ánh mắt nhìn xuống.
- Mẹ nó, cái này là du thuyền hay là chiến hạm đây?
Diệp Thiên không để ý đến bên hông 3 người mang súng, nhưng lại cảm ứng được, phía dưới ván du thuyền kia còn có 1 anh chàng to con thậm chí độ nguy hiểm còn nhỉnh hơn Diệp Thiên vài phần.
Chúng tôi nhận được lời mời của ông Clement Sen, đây là thư mời!
Chúc Duy Phong mặc dù là 1 đầu sỏ ở Trung Quốc nhưng tới nước ngoài này cũng phải theo quy tắc của người ta, sau khi bị chặn lại lấy từ trong người ta 1 tấm thiệp mời màu đen.
1 người đàn ông da trắng nhận lấy thư mời, nói:
- Xin lỗi, các vị không có tuyển thủ thi đấu, dựa vào quy tắc chỉ được 2 người lên thuyền, hơn nữa không được mang theo vũ khí gì.
- Chỉ được 2 người lên thuyền thôi à?
Sau khi nghe được đối phương nói, Chúc Duy Phong hơi do dự.
Chúc Duy Phong biết, 2 tên vệ sĩ của hắn lên thuyên cũng không có tác dụng gì, thế nhưng trong lòng hắn vẫn luôn sinh ra 1 chút cảm giác bất an.
Lúc này nhân viên bảo vệ không cho lên thuyền, sau khi xuất ngũ khỏi bộ đặc biệt, Chúc Duy Phong tự cảm thấy cái mạng nhỏ của mình cũng quý báu như ai, có nên lên thuyền hay không cũng chưa quyết định.
- Chúc tổng, đến đây rồi chẳng nhẽ lại không đi?
Diệp Thiên vỗ vỗ bả vai Chúc Duy Phong, nói:
- Tôi thôi diễn rồi, đừng ngại, cứ yên tâm đi!
- Được, thế thì tôi đi với Diệp huynh đệ 1 chuyến vậy.
Chúc Duy Phong gật đầu, dở khóc dở cười nghe theo Diệp Thiên, lúc trước là anh đến mời chú tham gia trận đấu, đến bây giờ sao lại thành ra ngược lại thế này?
Trải qua 1 đợt khám xét người cẩn thận, thì chiếc du thuyền đó mới thả ván xuống, Diệp Thiên và Chúc Duy Phong bước lên.
1 người thanh niên mặc trang phục tiếp đón đi tới, mở miệng nói:
- Hai vị tiên sinh, trước khi thuyền rời bến, hai vị có thể đi lại trên boong tàu, thế nhưng đến khi thuyền bắt đầu rời thì hai vị phải vào bên trong thuyền!
- Ấy? Tiếng Trung Quốc nói cũng được đấy!
Diệp Thiên nhìn người tiếp đón da trắng rõ ràng không phải người Trung Quốc này, hỏi:
- Cậu học tiếng phổ thông ở đâu đấy, nói chuẩn đấy.
- Cảm ơn tiên sinh đã khen ngợi, tôi tổng cộng biết nói 7 thứ tiếng, tiếng Trung Quốc chỉ là 1 trong số đó thôi.
Người tiếp đón lễ phép nói:
- Những nhân viên làm việc trên con tàu Nữ Hoàng Elizabeth nát ít nhất cũng phải biết 5 thứ tiếng, nếu không không đủ tư cách để lên thuyền.
Câu trả lời của người tiếp đón khiến cho Diệp Thiên và Chúc Duy Phong không nhịn được nhìn nhau 1 cái, tục ngữ nói có so sánh mới tìm ra được điểm thua kém.
So với nhà tổ chức ở Nữ Hoàng Elizabth, đấu trường quyền anh ngầm của Chúc Duy Phong căn bản là không thể đưa ra tuyển thủ nào. Nân viên làm việc của hắn ở đấy nói tiếng Anh còn lắp ba lắp bắp.
Sau khi dặn dò 2 người Diệp Thiên cần phải chú ý 1 số chuyện, nhân viên tiếp đón quay người rời đi, còn 2 giờ nữa thuyền mới rời bến, Diệp Thiên và Chúc Duy Phong đi lại trên thuyền.
Mặc dù trên mũi thuyền có người canh giữ, nhưng Diệp Thiên vẫn nhìn thấy 1 cái súng máy ở trên giá 1 góc chỗ những cái thùng dầu đó, thậm chí ngay cả chuỗi đạn vàng cũng đều được chuẩn bị hết rồi.
Có lẽ là nhóm cuối cùng lên trên du thuyền nữ hoàng Elizabeth, người trên thuyền cũng không phải là nhiều, tính thêm cả 2 người Diệp Thiên và cả nhân viên công tác nữa thì chỉ mười mấy người, sau khi lên thuyền cũng không phải chật chội gì.
Ở trong khoang thuyền có 1 quầy rượu, thậm chí còn cung cấp cả xì gà và điếu kéo xì gà, trưởng ban tổ chức muoosn sắp xếp 1 cách chu đáo nhất, cho dù là chỉ trong hành trình ngắn ngủi mấy ngày những vẫn phục vụ hết sức cẩn thận.
Nghiêm khắc mà nói, điểm xuất phát của mấy người Diệp Thiên là San Francisco, từ nơi này qua eo biển Golden Gate là đến biển Thái Bình Dương, mà chiến hạm Nữ Hoàng Elizabeth đang dừng trên vùng biển quốc tế Thái Bình Dương.
Trải qua đại khái là hơn 2 giờ, du thuyền mới dừng lại, nhìn xuyên qua cửa sổ mạn thuyền nhìn ra ngoài biển, ở phía trước hình như có vương quốc nào đó trên biển thì phải.
Lúc này đã là hơn 10 giờ đêm, hơn nữa thời tiết cũng không phải đẹp lắm, tầm nhìn không xa, nhưng đèn đuốc trền chiếc du thuyền đó sáng trưng, giống y như ban ngày.
- Các vị, có thể ra ngoài được rồi.
Giọng nói của người tiếp đón vang lên, đồng thời cửa khoang thuyền cũng được mở ra.
Ngửa đầu nhìn cao 5, 6 mét, du thuyền nữ hoàng Elizabeth cao tương đương với với tòa nhà hơn 20 tầng, Diệp Thiên không nhịn được thì thào lẩm bẩm:
- Con bà nó, kể cả là lâu đài của nữ hoàng Elizabeth chắc cũng không to đến thế này?
Cũng không phải Diệp Thiên không hiểu biết, thế nhưng từ trước đến nay cậu đi du lịch toàn bằng máy bay, trên cơ bản là chưa đi thuyền bao giờ, đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy con thuyền lớn như vậy.
- Vị tiên sinh này, cậu nói chính là Nữ Hoàng Elizabeth II à?
Người tiếp đón đứng bên cạnh nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, cười nói:
- Elizabeth II không thuộc quyền sở hữu của nữ hoàng Anh, nó là 1 du thuyền của công ty Carnival Hòa Kỳ công ty con của hãng Cunard nước Anh, vào năm 1976 do nữ hoàng Elizabeth II chủ trì nghi lễ hạ thủy.
Mà con thuyền Elizabeth của chúng ta này được hạ thủy vào năm 1921, vào năm 1980, con tàu được nghỉ ngơi và khôi phục, quy mô còn to hơn con tàu Elizabeth I chút.
Những lời này của gười tiếp đón khiến cho Diệp Thiên mặt dày cũng phải ửng hồng, trước kia cậu nghĩ con tàu được mệnh danh Elizabeth chắc là thuộc quyền sở hữu của bà ấy không ngờ lại được người tiếp đón dạy cho 1 bài.
Cũng may người tiếp đón này lễ phép giải thích cũng không làm khó Diệp Thiên, sau khi nhìn thấy thang hạ xuống, hô:
- Các vị tiên sinh, xin mời lên thang, bên trên sẽ có người tiếp đón các vị.
Lần lên thang đầu tiên có 8 người, ngoài người tiếp đón ra, hầu như tất cả mọi người đều lên thuyền rồi, càng lên cao, thể tích con thuyền trong mắt Diệp Thiên càng nhỏ dần.
- Quá đồ sộ!
Sau khi lên du thuyền, mặc dù đập vào mắt chỉ là 1 khoảng biển rộng tối mịt mờ, nhưng cái cảm giác này vẫn khiến cho Diệp Thiên cảm thấy rung động, cảm giác ở trong biển trên du thuyền này hoàn toàn không giống như như trên bầu trời.
- Hai vị, các vị có thể vào phòng khu C, đây là thẻ quẹt phòng của hai vị, 2 vị xin đừng đi lại lung tung vào đêm khuya, ngày mai trên radio dẽ có thông báo mời các vị tham gia hội nghị.
Lên trên du thuyền, lại có người thẩm tra thân phận Diệp Thiên và Chúc Duy Phong 1 phen, sau đó đưa 2 thẻ quẹt phòng cho bọn họ, thế nhưng Diệp Thiên phát hiện, bộ mặt của Chúc công tử lúc này hình như có chút khó coi.
- Hầy, cảnh sắc ở đây thật đẹp.
Mặc dù màn đêm bao phủ biển rộng nhưng dựa vào thị lực Diệp Thiên vẫn có thể nhìn ra rất xa.
Hơn nữa phòng mà 2 người ở bên ngoài còn có 1 ban công, Diệp Thiên thực sự rất hài lòng.
- Chúc tổng, làm sao thế?
Diệp Thiên đứng ở ban công 1 hồi, xoay người vào phòng, nhìn thấy sắc mặt trầm ngâm của Chúc tổng, không khỏi cười nói:
- Bên tổ chức nợ ông bao nhiêu tiền thế mà mới lên đã mất hứng thế này?
- Kỳ thị, mẹ nó, đây là kỳ thị chúng ta!
Diệp Thiên không đề cập đến chuyện này còn được, mới nhắc đến chuyện này, Chúc Duy Phong nhảy dựng lên:
- Mẹ nó, Clement Sen không đến chào đón chúng ta không nói làm gì, lại còn phân cho chúng ta ở khu C, thực không coi giới boxing ngầm Trung Quốc ra cái thể thống gì cả.
Thái độ lên thuyền của Diệp Thiên và Chúc Duy Phong không giống nhau, Chúc Duy Phong đã từng ngồi du thuyền hoàng tráng hơn thế này du lịch toàn cầu rồi, tất nhiên là hiểu biết với cấp bậc các phòng của hắn cũng hơn Diệp Thiên nhiều.
Theo lẽ thường, du thuyền bình thường đều chia các khu bằng những chữ cái A B C D, phòng cấp cao nhất tất nhiên là phòng tiện nghi tốt nhất và cũng là khu A tầng cao nhất.
Chỉ có điều bây giờ là khu A thì không nói làm gì, ngay cả khu B cũng không được vào, điều này khiến cho Chúc Duy Phong có cảm giác bị kỳ thị.