Ngọc cổ thông thường, ngoài những món truyền lại đời sau, phần lớn đều là khai quật được từ mồ mả.
Mà mồ mả người xưa, rất chú ý phong thuỷ, người có thể chôn cùng Ngọc Thạch, địa vị thường thường cũng sẽ không quá thấp, phong thuỷ vùng đất chôn cất tự nhiên đều là rất tốt, cổ ngọc được nuôi dưỡng khí ngàn năm ở những nơi này, kết cấu bên trong sẽ phát sinh biến hóa rất lớn.
Nếu có người dựa theo vị trí Cửu Cung Bát Quái, táng Ngọc Thạch để sinh khí may mắn lưu thông, có chút cổ ngọc thậm chí sau này khai quật, có thể đạt được là “nhạc cụ của thầy tu”, có thể đeo ở trên người mang đến điều lành, xua đuổi điều dữ.
Chính là vì vậy những thứ này cực kỳ hiếm thấy, nhưng cho dù khi khai quật Ngọc không đạt được trình độ đó, Diệp Thiên lấy ra biến nó trở thành nhạc cụ của thầy tu, cũng rất dễ dàng.
Cho nên Diệp Thiên lần này tới Phan Gia Viên, chính là muốn mua một miếng ngọc thích hợp cho con gái đeo cổ, sử dụng trận pháp hoặc là tìm kiếm nơi sinh khí giao nhau cho nó hấp thu tinh khí, rồi đưa cho Vu Thanh Nhã dùng.
Đương nhiên, nếu như cổ ngọc được khai quật ở nơi phong thuỷ tuyệt sát thì không cần nói, khối ngọc sẽ mang theo âm sát khí, đeo ở trên người chỉ tiêu phúc giảm thọ, hoàn toàn ngược lại.
Nhưng bất kể ngọc cổ loại nào, cũng tương đối ít thấy, tối thiểu Diệp Thiên ở Phan Gia Viên lòng vòng cả buổi, cũng chỉ thấy mấy miếng ngọc này có phẩm chất đó.
- Anh bạn nhỏ, cháu còn muốn mua ngọc cổ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An không vội vã trả lời, mà là nghĩ một lát, lại nói:
- Thật ra còn có một miếng, nhưng ... Không dối gì cháu, đó là một cái vòng, vợ chú rất thích thích, liền đem theo suốt ...
Nghe được là vật người khác yêu thích, Diệp Thiên vội vàng nói:
- Thôi ạ, nếu là vợ chú Lưu thích, chúng cháu không thể lấy được, cháu là Diệp Thiên, sau này cú tiếp tục có được cái gì hay, giữ cho cháu nhé! Khi nào rảnh cháu sẽ tới đây đi dạo...
- Ôi, nghe chú nói đã…
Thấy Diệp Thiên định đi, Lưu Duy An kéo Diệp Thiên lại, nói:
- Người bạn nhỏ, vật kia cũng không phải không thể bán, nhưng giá cả đắt một chút, trước kia có mấy người đều thích, cũng là bởi vì ra giá thấp nên chú không bán...
Diệp Thiên bị lời của hắn làm cho bất ngờ, phải biết rằng, những năm nay chính là tranh của Tề Bạch Thạch, Trương Đại Thiên, cũng chỉ bán mấy ngàn đồng một bức 1m, cả một bức tranh lớn thì mấy vạn đồng nhưng lại có thể được gọi là tinh phẩm.
- Đúng hai vạn, thiếu một xu cũng không bán...
Nói thành thật, Lưu Duy An cũng không nuôi hy vọng Diệp Thiên có thể mua được cái vòng đó, dù sao Diệp Thiên nhìn qua cũng chỉ là một học sinh, cho dù gia cảnh dư dả, muốn bỏ ra hai ba vạn đồng chỉ sợ cũng không dễ dàng.
- Hai vạn... chú Lưu, cháu có thể xem trước một chút món đồ đó không ?
Nghe được giá cả cát cổ của Lưu Duy An, Diệp Thiên thật sự tò mò, từ cái giá mà Lưu Duy An vừa rồi chủ động bán mấy miếng ngọc cổ nhỏ kia có thể nhìn ra, Lưu Duy An không phải loại người rao giá trên trời, cũng có thể vòng ngọc này thật sự đáng giá như vậy.
Lưu Duy An không ngờ Diệp Thiên đưa ra yêu cầu như vậy, nghĩ một chút, nói:
- Tiểu huynh đệ, xem đồ cũng được ... nhưng … cậu có nhiều tiền như vậy sao?
Tuy nói hôm nay đã có doanh thu ba trăm đồng, nhưng còn chưa đủ để người vợ đang sinh bệnh lọc máu một lần, nếu Diệp Thiên thuần túy là tò mò muốn nhìn một chút, thì Lưu Duy An muốn ở đây bày hàng để kiếm tiền hơn.
- Chú Lưu, chú yên tâm đi, cháu không có tiền nhưng ba của cháu có tiền,ông ấy làm được, mấy vạn đồng tiền vẫn có thể quay vòng được...
Diệp Thiên trên tay còn không đủ hai vạn đồng, từ khi giúp Vệ Hồng Quân xem phong thủy đến nay đã qua ba tháng, tính cả năm sáu ngàn đồng của mình kia, Diệp Thiên còn có bảy tám ngàn, còn lại đều bị hắn ăn vào bụng rồi!
Nhưng qua mấy tháng quay vòng này, Diệp Đông Bình đã bán được mấy món, cũng đã khôi phục lại việc kinh doanh, Diệp Thiên nếu mở miệng thì hai vạn đồng tiền không phải vấn đề lớn.
- Vậy thì ... Được rồi, chú thu dọn một chút rồi đưa các cháu về nhà nhìn …
Mặc dù không mấy tin tưởng lời Diệp Thiên, Lưu Duy An vẫn quyết định dẫn bọn họ quay về xem, nếu đứa nhỏ này nói thật, hai vạn đồng kia sẽ đủ cho vợ duy trì hơn nửa năm.
Đồ cũng không có nhiều, thu dọn xong cũng chỉ là một cái rương, sau khi Lưu Duy An vác cái rương lên lưng, nói với Diệp Thiên:
- Đi thôi, xe ba bánh của chú ở bên ngoài ...
- Chú Lưu, đợi chút, cháu bảo với mấy người bạn!
Diệp Thiên chợt nhớ tới Vệ Dung Dung bọn họ còn đi lang thang ở bên trong, vội vàng nói với Vu Thanh Nhã :
- Em gọi điện thoại cho Vệ Dung Dung, nói chúng ta có việc, lúc nào xem xong cô ấy và lão Đại tự quay về trường học...
Sở dĩ không cho Vệ Dung Dung đi theo, thật sự là Diệp Thiên sợ tính tình của cô, đã không hiểu cái gì còn ưa nói lung tung, người nào cũng có thể bị cô làm cho mất lòng.
Thấy Diệp Thiên và cô gái đi cùng lại móc di động ra, ánh mắt Lưu Duy An nhất thời sáng lên, có vài phần tin tưởng lời của Diệp Thiên.
Phải biết rằng, những năm nay ngoài những ông chủ buôn bán lớn, không mấy ai dùng nổi di động, một cái đồ chơi như vậy cũng trên vạn đồng, người thường không ăn không uống cũng phải tích góp nhiều năm.
- Chú Lưu, nhà chú ở chỗ nào ạ?
Đi theo Lưu Duy An ra khỏi Phan Gia Viên, Diệp Thiên nhìn thấy hắn đẩy ra cỗ xe ba bánh từ nhà gửi xe, không khỏi há hốc mồm, trời lạnh như thế này, không phải hắn định để Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã lên xe ba bánh này chứ?
- Ôi chao, cháu xem đầu óc chú đấy, quên mất chuyện này ...
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An vỗ đầu một cái, nói:
- Được, chú lại gửi xe vào, chúng ta ngồi xe hơi đi vậy, nhà của chú ở Cảnh Sơn bên kia...
- Chú Lưu, chúng ta ăn trước một chút gì đi, đã giữa trưa rồi, bên kia có tiệm mì sợi, ăn chút mì sợi được không ạ?
Đợi cho Lưu Duy An quay trở ra, Diệp Thiên nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ chiều, nếu ngồi xe cũng phải mất một giờ, chỉ sợ đến lúc đó sớm đã bị đói không chịu nổi.
- À, chú có mang theo đố ăn đây ...
Lưu Duy An nhấc túi đồ ăn ra.
Tựa hồ sợ Diệp Thiên không tin, Lưu Duy An liền mở nắp bình cho Diệp Thiên nhìn một chút, phía trên là khoai tây chiên, phía dưới là mấy mẩu bánh mỳ, nhưng khí trời thế này, bình giữ nhiệt cũng không tác dụng, sớm đã bị đông lạnh thành cứng đơ.
- Chú Lưu, trời lạnh thế này đừng ăn cái này, hôm nay cháu mời chú, chúng ta ăn miếng cơm nóng đi...
Thấy người này có vẻ quá thật thà, trong lòng Diệp Thiên có chút không đành lòng, cũng không biết vì cái gì, hắn đang nhìn người trung niên kia, lại như là chứng kiến các bác nông dân trong thôn từ nhỏ hắn đã sống, lộ ra cảm giác thân cận.
Nài ép, lôi kéo Lưu Duy An đến tiệm mì sợi Lan Châu cách đó không xa, Diệp Thiên đưa cho Vu Thanh Nhã một bát hai lượng mì sợi, mình và Lưu Duy An mỗi người một bát nửa cân, lại bảo ông chủ cắt một đĩa thịt bò, vì đây là quán ăn nhỏ, nên rượu thì thôi vậy.
- Ông chủ, thêm 1 cân bánh sủi cảo nữa nhé...
Một hơi ăn hết bát mì sợi nóng hầm hập, thời tiết tựa hồ cũng không còn lạnh lắm, Diệp Thiên hô ông chủ, lấy cho hắn thêm một cân bánh sủi cảo thịt dê.
Lưu Duy An còn tưởng rằng Diệp Thiên là gọi cho bọn họ, vội vàng nói:
- Ôi, Tiểu Diệp, ăn no rồi, thật sự ăn no rồi mà ...
Một bữa cơm, Lưu Duy An cũng biết thân phận Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, vốn gọi Diệp Thiên là “ người anh em”, “ tiểu huyng đệ”, đã đổi thành Tiểu Diệp.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Chú Lưu, bánh sủi cảo này là gọi cho dì Lưu ở nhà, về nhà còn nóng là có thể ăn, trời lạnh chúng ta cũng không mua những thứ khác ...
Diệp Thiên đi theo lão đạo sĩ vào Nam ra Bắc, đi qua không ít nơi, hắn biết người với người ở chung, cần chú ý tôn trọng người khác, đến nhà người khác như vậy, mua chút quà tặng chẳng hạn, ngược lại không bằng mang chút bánh sủi cảo tới.
- Tiểu Diệp, vậy... chú Lưu cám ơn cháu!
Nhìn thấy Diệp Thiên bỏ tiền mà không suy nghĩ, Lưu Duy An liên tục gật gật đầu, khi xoay qua mặt đi, trong ánh mắt đã tràn đầy nước mắt, người đàn ông hơn 40 tuổi này, từ mấy năm trước về hưu, đây là lần đầu tiên được người khác tôn trọng như thế.
Tục ngữ nói người trượng nghĩa đôi khi cần lạnh lùng, đối với người như Lưu Duy An mà nói, cảm kích đều để ở trong lòng, lập tức cũng không còn nói thêm gì, thu dọn xong đồ đạc liền dẫn Diệp Thiên ra khỏi quán.
Ra khỏi quán, Lưu Duy An cũng hào phóng một lần, không để Diệp Thiên hai người đi chen chúc xe công vụ, mà gọi taxi, nhưng lúc xuống xe, vẫn là Diệp Thiên tranh giả tiền.
- Chú Lưu, chú ở đây là Tứ Hợp Viện à?
Xuống xe gần Cảnh Sơn, Diệp Thiên phát hiện trước mắt là một khu Tứ Hợp Viện, một đám nhi đồng đang chạy ở trong ngõ hẻm, thỉnh thoảng còn có cả đống tuyết bay tới.
Nhưng khu Tứ Hợp Viện này không giống khu mà mấy ngày hôm trước Diệp Thiên đi, nơi có nhà cũ của hắn, ở triều Thanh, nơi này thuộc ngoại thành, đều là chỗ ở của một vài hộ nghèo trong thời gian đó.
Cho nên tuy rằng cùng là Tứ Hợp Viện, nhưng khu vực này phần lớn đều là Tứ Hợp Viện nhỏ, hơn nữa từ quy hoạch kiến trúc mà nói, cũng là hơi lộn xộn, có những chỗ mặt đất thậm chí đều không được lát đá, nếu không phải thời tiết đông lạnh, giẫm lên còn có thể là một bãi nước úng.
- Tiểu Diệp, tiểu Vu, đường trơn, mọi người cẩn thận một chút...
Lưu Duy An nhắc hai người một tiếng, đi vào một cái ngõ hẻm, gặp một số người thì không ngừng chào hỏi, nơi này đều là những người đã ở vài thập niên, người người đều rất quen thuộc.
- Đến rồi, vào đi, nhà hơi nhỏ, hơi chật chội chút...
Mang theo Diệp Thiên hai người vào một cán phòng nhỏ, Lưu Duy An đem cái rương của hắn bỏ vào bên cạnh cửa, dùng sức đập đập tuyết đọng trên mặt đất dính vào trên đường đi.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua xung quanh, nhà này thật đúng là không lớn, tính cả khu cung cấp nước uống, cũng chỉ là một hai chục mét vuông.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau trận tuyết rơi, quần áo trong sân treo như là những lá cờ, các góc nhà còn chất đầy tạp vật, hơn nữa ba mặt chung quanh phòng cũng kín, Tứ Hợp Viện tựa như cái chuồng bồ câu nhỏ.