Thiên Tài Tướng Sư

Chương 113: Chương 113: Trùng hợp bất ngờ






- Anh Lưu, sao hôm nay trở về sớm như vậy? Ồ, có khách tới à? Tôi nghe được chị dâu vừa rồi lại ho khan, anh vào xem đi...

Nghe được động tĩnh trong sân, một nhà đối diện mở cửa, một người hơn ba mươi tuổi vén lên cái rèm thật dày, chào hỏi Lưu Duy An một tiếng.

- Nhị Tử, cám ơn cậu ...

Lưu Duy An vẻ mặt cảm kích nói với người nọ một tiếng, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, đây đều là người ở với nhau vài thập niên, bình thường không ít lần nhờ bọn họ giúp đỡ chăm sóc.

- Ba, ba đã trở về ...

Cùng lúc đó, cửa phòng Lưu Duy An đang đứng cũng được mở ra, một Tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi ló đầu ra.

Tiểu cô nương dáng người không cao, chải tóc sang một bên, dáng vẻ cũng thực xinh xắn, nhất là đôi mắt vô cùng linh động, thấy Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, nhút nhát lại rụt đầu trở về.

- Đây là con gái chú!

Nhìn thấy con gái, trên mặt Lưu Duy An tràn đầy vẻ tươi cười, giới thiệu cho hai người, nói:

- Tiểu Diệp, tiểu Vu, nhanh vào đi, bên ngoài lạnh quá ...

Cùng với cái rèm thật dày mở ra, nhất thời một dòng nhiệt ào đến, tứ hợp viện này tuy rằng không có hệ thống sưởi hơi, nhưng mọi nhà đều đốt bếp lò, hơn nữa thông khói thật là tốt, trong phòng thật ra ấm áp vô cùng.

Vào cửa chính là gian nhà giữa chính, nhưng tứ hợp viện nhỏ loại này thì gian nhà giữa cũng rất nhỏ, tổng cộng cũng chỉ mười mấy mét vuông, ngoài cái bàn ăn bầy ở giữa nhà, một chỗ rửa mặt và bếp lò ra, cũng không còn lại bao nhiêu diện tích.

Ở hai bên gian nhà giữa còn có hai gian phòng, đều là dùng rèm vải ngăn ra, chính là phòng ngủ của hai vợ chồng Lưu Duy An và con gái.

Nhưng trong căn phòng không lớn này, tràn ngập vị thuốc đông y, trên bếp cạnh cửa, bày đặt một cái bình, bên trong đang sắc thuốc Đông y, tiểu cô nương kia ngồi cạnh trông.

- Lam Lam, lại đây, đây là anh Diệp, đây là chị Vu, bọn họ đều là sinh viên giỏi của trường Thanh Hoa, con cần học tập anh chị ấy, sau này cũng thi vào trường Thanh Hoa, biết không?

Vào nhà rồi, Lưu Duy An gọi con gái lại, đứng trước hai sinh viên, dạy con học theo tấm gương này là cơ hội tốt, đây cũng là bệnh chung của các bậc phụ huynh, nhìn thấy người tài giỏi sẽ bảo con cái học tập.

- Chào anh Diệp, chào chị Vu…

Lưu Lam Lam chào hỏi hai người, sau đó nói với Lưu Duy An:

- Ba, ba yên tâm đi, con nhất định học tập tốt, sau này cũng thi đại học Thanh Hoa!

- Ha ha, Tiểu Diệp, tiểu Vu, hai người ngồi đi, ngồi xuống rồi nói chuyện ...

Nghe thấy con gái nói vậy, trên mặt Lưu Duy An lộ ra vui mừng, tươi cười, đem bình giữ nhiệt có bánh sủi cảo trong tay đưa cho con, nói:

- Sủi cảo nhân thịt dê, đi hâm nóng lại, hai mẹ con con ăn đi!

- Lão Lưu, là ai đến đây vậy? Lam Lam, lấy trà cho khách ...

Thanh âm người vợ của Lưu Duy An từ buồng trong vọng ra, Diệp Thiên có thể nghe ra, khi người này nói chuyện giọng rất yếu, nói mấy câu như vậy, đã có chút thở hổn hển.

- Đông Mai, là khách của tôi, muốn ... Muốn nhìn một chút cái vòng kia...

Lúc nói chuyện Lưu Duy An có chút ngập ngừng ấp úng, dù sao vợ hắn thật sự thích cái vòng tay kia.

Nghe thấy chồng nói vậy, giọng nữ trong phòng nói:

- Ồ, vậy ông lấy đi, tôi nói ông này, Lão Lưu, cũng đừng bán đắt như vậy, đưa ít tiền coi như xong, tôi cũng không đeo thứ này...

- Không được, cái vòng này không phải vật bình thường, hai vạn đồng thiếu một xu tôi cũng không bán...

Mặc dù Lưu Duy An là người thực thà, nhưng đã nói giá cả cũng rất cố chấp, sợ Diệp Thiên nghe lời nói của vợ lại ép giá, câu nói vừa rồi kia cố ý nói rất lớn.

- Này ông, vào cầm đi.

Giọng của vợ Lưu Duy An lộ ra sự suy yếu.

- Tiểu Diệp, hai người đợi chút, trong phòng đó mùi thuốc đông y càng nặng, để chú vào lấy ra...

Lưu Duy An đi vào buồng trong, cười cười nói với vợ:

- Đông Mai, hôm nay có ba miếng ngọc cũng là Tiểu Diệp mua, ôi, hai người cùng họ đấy!

- Đông Mai? Họ... Họ Diệp! ! !

Tuy rằng còn cách tấm rèm vải, nhưng thanh âm của Lưu Duy An, lại thật sự rõ ràng rơi vào trong lỗ tai Diệp Thiên, nhất thời Diệp Thiên ngây ngẩn cả người.

- Được rồi, nhanh lên, đưa cho khách xem đi...

Cái giọng suy yếu lại vang lên, nhưng lần này Diệp Thiên nghe thấy, cũng giống như sấm sét giữa trời quang.

- Sao... Làm sao có thể, không có chuyện trùng hợp như thế chứ!

Bề ngoài nhìn như không khác bình thường, nội tâm Diệp Thiên đã trôi tận nơi nào, nguyên nhân bởi vì Diệp Thiên có một người cô, tên là Diệp Đông Mai.

Diệp Thiên thường xuyên nghe từ miệng cha tên của cô, cô nhỏ hơn Diệp Đông Bình ba tuổi, từ nhỏ rất thân với Diệp Đông Bình.

Cho dù là sau này người chị của Diệp Đông Bình không chịu nhận người em này, Diệp Đông Mai vẫn lặng lẽ viết thư tín cho Diệp Đông Bình, lúc ấy Diệp Đông Bình cực kỳ tự trách, không hồi âm cho em gái, thư tín qua lại cũng mất.

Ngẩng đầu nhìn lên vách tường trước mặt bàn, treo khung ảnh, Diệp Thiên cũng bất chấp lễ phép không lễ phép , vội vàng đứng dậy, đi đến nhìn cái khung ảnh.

- Lam Lam, đây là em sao?

Diệp Thiên chỉ một tấm ảnh chụp đen trắng, quay sang hỏi Lam Lam.

- Không phải, đó là mẹ em, ảnh chụp mẹ lúc còn trẻ...

Lam Lam lắc lắc đầu, rót trà vào mấy cái cốc trà đặt ở trên bàn, nói:

- Anh, chị, mời uống trà!

- Là cô, thật là cô rồi!

Câu nói sau của Lam Lam, hoàn toàn bị Diệp Thiên bỏ ngoài tai.

Nhìn thấy người phụ nữ trẻ trong hình, trong lòng Diệp Thiên đã có thể nhận định trăm phần trăm, không thể nghi ngờ đây chính là cô, với nhãn lực của Diệp Thiên, liếc mắt một cái là có thể nhận ra...

Xa hơn phía bên cạnh, còn có một bức ảnh bằng lòng bài tay, bốn phía còn có hình răng cưa, là một tấm ảnh đen trắng.

Ở giữa tấm hình, là hai người nam nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi ngồi ở ghế trên, còn ở hai bên và mặt sau bọn họ, đứng từ cao tới thấp là ba người con gái và một người con trai, Diệp Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra, cậu bé tám chín tuổi kia, chính là cha của hắn.

- Thật đúng trùng hợp bất ngờ, không ngờ cô lại khổ như vậy?

Nhìn lại ngôi nhà này cơ hồ không có vật gì đáng giá, Diệp Thiên không khỏi đau xót trong lòng, hắn và cha đều không ngờ rằng, thân nhân của mình lại sống khó khăn như thế.

Đang định giới thiệu ảnh chụp cho Diệp Thiên, Lam Lam đột nhiên thấy ánh mắt Diệp Thiên đỏ lên, liền vội vàng hỏi:

- Anh Diệp, anh làm sao vậy? Là bụi vào mắt sao? Hai hôm nay gió lớn, ngày hôm qua em đến trường cũng bụi vào mắt...

- À, là bụi vào mắt, không có việc gì một lát sẽ ổn thôi!

Thấy cô em gái trước mặt này thông minh và có hiểu biết, trong lòng Diệp Thiên có một loại cảm giác không nói ra lời. Từ nhỏ hắn không có anh chị em gì, nhìn thấy rất nhiều bạn đồng học đi giúp em đánh nhau, Diệp Thiên đều rất hâm mộ.

- Tiểu Diệp, làm sao vậy? Là bị mùi thuốc đông y làm cho khó chịu à? Lam Lam, thuốc sắc xong rồi, lấy vào cho mẹ đi...

Lưu Duy An từ trong nhà đi ra, cũng nhìn thấy Diệp Thiên ửng đỏ hai mắt, nhưng cũng không có để ý, vốn dĩ trong nhà có mùi không dễ chịu, rất nhiều người vào nhà đều không quen.

Chỉ có Vu Thanh Nhã kỳ quái nhìn thoáng qua Diệp Thiên, trong lúc này mùi thuốc đông y tuy rằng khó ngửi, nhưng ngay cả cô còn có thể chịu được, sao Diệp Thiên lại thấy khó chịu? Cô nương thông minh này đã muốn nhận ra khác thường ở Diệp Thiên.

- Tiểu Diệp, cháu xem chính là cái vòng này ...

Đợi cho Lam Lam vào phòng rồi, Lưu Duy An bày lên bàn một tấm vải nhung, bên trong là cái vòng tay màu đỏ.

- Vòng Huyết ngọc? ! !

Đánh mắt nhìn lại, Diệp Thiên không khỏi lắp bắp kinh hãi, lúc này kinh ngạc không thua gì khi nãy hắn mới biết được cô mình ở nhà này, hắn không nghĩ lại có thể nhìn thấy loại ngọc trong truyền thuyết này ở đây.

Huyết ngọc ra đời ở cao nguyên Tây Tạng, một loại Ngọc Thạch màu đỏ, người sưu tầm gọi là Côgn Giác Mã, thường gọi Huyết Ngọc cao nguyên, bởi vì sắc thái đỏ thẫm mà đặt tên.

Loại Ngọc Thạch này cực kỳ hiếm, truyền lại đời sau cũng ít, nghe nói ở triều Đường, Tùng Tán Kiền Bố cưới Văn Thành công chúa từng đưa ra một khối Huyết Ngọc.

Hiện tại Huyết Ngọc phần lớn là nhân tạo, có rất nhiều đem ngọc nhét vào mồm chó, cho nó nghẹn chết, tiếp tục chôn xuống đất, vài thập niên sau đào ra, có thể đạt được như Huyết Ngọc.

Còn có một loại khác là nhét ngọc xuống dưới da dê, bao nhiêu năm sau để máu nó chầm chậm thẩm thấu vào ngọc, cũng có thể đạt được như huyết ngọc, hay là đem vứt xuống mồ mả, chờ khoáng vật chất ăn mòn thấm sắc, khiến kết cấu bên trong phát sinh biến hóa mà sinh ra huyết ngọc.

Nhưng những loại ngọc này không thể giống như miếng ngọc thiên nhiên trước mặt, chúng kém hơn rất nhiều, trong tay Diệp Đông Bình còn có một miếng huyết ngọc được khai quật, ngọc bội hình rồng, nên Diệp Thiên rất rõ lai lịch khối ngọc này.

Mà Diệp Thiên sở dĩ nhận định vòng tay kia là vòng tay huyết ngọc thiên nhiên mài mà thành, đó cũng là có nguyên nhân, bởi vì từ cái vòng này, hắn cảm nhận được nguyên khí dao động cực kỳ mạnh.

Trong cái vòng không chỉ có âm sát khí, cũng có sinh khí, hai dòng khí phân biệt rõ ràng, vẫn chưa dung hợp cùng một chỗ, như thế này tuyệt đối không phải vật nhân tạo có khả năng có được.

- Tiểu Diệp, không ngờ cháu cũng biết cái vòng này ...

Nhìn thấy Diệp Thiên nói ra cái tên, trên mặt Lưu Duy An vốn là lộ ra vui mừng, nhưng chần chờ một chút, vẫn nói:

- Chú mời người xem qua, bọn hắn nói cái vòng này có thể là bị huyết khí thấm sắc, là người chết từng đeo, điềm xấu, cho nên... cho nên giá cả vô cùng thấp, chú không đồng ý bán...

-Ai nói người chết mang theo là điềm xấu?

Diệp Thiên buột miệng nói ra,

- Bọn họ biết cái gì chứ, đây là vòng tay bằng huyết ngọc hình thành trong thiên nhiên, ở thời Dân Quốc từng xuất hiện qua một lần, bị người ta tranh giành mua đi rồi, cô... chú Lưu, thứ này ít nhất giá trị mười lăm vạn!

- Mười ... Mười lăm vạn? !

Thanh âm của Lưu Duy An có chút run rẩy,

- Tiểu Diệp, cháu ... không phải nói đùa chứ?

Phải biết rằng, ở những năm chín mươi lăm này, giá trị ngọc cũng không cao lắm, một khối điêu khắc từ Dương Chi ngọc thượng hạng, cũng chỉ là mấy vạn đồng tiền mà thôi, mười lăm vạn đồng một cái vòng, Lưu Duy An căn bản chưa nghe nói qua.

Thập niên 90, Ngọc Thạch không đáng giá, từng có người bỏ ra mấy trăm đồng mua một túi ngọc vụn để bày trong bể cá trong nhà, mười năm sau giá trị lên đến trăm vạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.