Georgie Kader quốc tịch Mĩ, nhưng trên thực tế cũng là người Yugoslavia, trong thế chiến II, cha hắn từng là người lãnh đạo vệ binh Yugoslavia.
Nhưng vì nhiều nguyên nhân, cuối cùng cha hắn tới Mĩ định cư, Georgie Kader được sinh ra ở đó, chính là cái tên hắn vẫn mang dấu ấn Yugoslavia.
Ở Mỹ, công dân nước Mỹ được phép giữ súng ống, lúc còn nhỏ Georgie Kader đã được cha hắn hun đúc thú chơi súng, từ các loại súng cổ đến vũ khí tự động hiện đại nhất, hắn đều thành thạo cực kỳ.
Chiến tranh Mỹ - Việt sắp chấm dứt, những năm bảy mươi, Georgie Kader mới mười tám tuổi đi tới Việt Nam, từ một người mê súng ống đến thực sự dùng súng trên chiến trường, hắn đã chứng kiến nhiều máu và lễ rửa tội.
Nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt, rất nhiều người trở lại sau chiến tranh lại cảm thấy cực đoan, không thích ứng đối với cuộc sống an nhàn thoải mái, sau hai năm ở chiến trường Việt Nam, Georgie Kader trở thành người như thế.
Làm công nhân bình thường ở một công ty trong vài năm, Georgie Kader ngẫu nhiên có một cơ hội, ma xui quỷ khiến nhận lời một vị phú hào thuê, giúp hắn ám sát một đối thủ cạnh tranh trên thương trường.
Giết người, cảm nhận lại cái cảm giác khoái cảm, cộng với tiền thù lao dày cộp, khiến Georgie Kader một lần nữa tìm ra mục tiêu của đời hắn, hắn rất nhanh trở lại công việc ban đầu.
Nơi nào có người đếu có tranh đấu, đối với rất nhiều người mà nói, làm cho một thân thể mất đi linh hồn, thường thường là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, cho nên sát thủ liền trở thành lựa chọn tốt nhất cho những người có tiền, từ những năm tám mươi, Georgie Kader cũng đã nổi danh là tài năng trẻ trong thế giới sát thủ.
Nhưng Georgie Kader cũng rất cẩn thận, hơn nữa hắn có kinh nghiệm trinh thám vô cùng phong phú, mười mấy năm qua cho tới bây giờ chưa ai biết tướng mạo và tên thật của hắn, cho nên hắn được gọi bằng biệt hiệu: U Linh.
Làm sát thủ gần hai mươi năm, những người mà chết dưới tay Georgie Kader đã vượt qua ba trăm, trong đó từng xảy ra vụ hắn giết một lúc hơn mười người, trong nghề sát thủ, bài danh của hắn cũng vì thế mà được ở vị trí thứ ba.
Điều này là bởi vì Georgie Kader không làm vụ nào dưới một trăm ngàn đôla, nếu không bài danh của hắn sớm đã có thể đạt tới hằng đầu , “U Linh” - cái danh xưng này, trong giới sát thủ cũng ý nghĩa là tử vong.
Thưởng thức một hồi khẩu súng ngắm, Georgie Kader lại quay lại đống máy móc nguyên kiện kia tìm kiếm tổ hợp lại, sau một lát, một khảu súng lục lại hiện ra trên tay hắn.
Đối với một sát thủ mà nói, bọn hắn coi trọng nhất chính là tính bí ẩn và một phát súng trí mạng, cũng không theo đuổi uy lực súng ống phải lớn, ngược lại những thứ nhỏ gọn, dễ dàng mang theo càng được bọn họ xem trọng.
Cuối cùng, trong đống máy móc nguyên kiện, Georgie Kader lại lấy ra hơn hai mươi viên đạn.
Đem vài thứ đó vào trong biệt thự, Georgie Kader dùng một dao nhọn cắt một mảnh dưới tấm nệm dày, sau đó đem súng ngắm đã được tháo dỡ và những viên đạn dấu vào đó.
Làm xong tất cả chuyện này, Georgie Kader vỗ vỗ tay, thay đổi một bộ trang phục, thản nhiên ra khỏi biệt thự, lên xe thuê từ sân bay Hồng Kông đi lang thang.
Núi Thái Bình đương nhiên là điểm đến của Georgie Kader, hắn lên đỉnh núi ngắm cảnh và quan sát thật lâu, lại cố ý lấy lý do lạc đường để đi vào khu biệt thự.
Đương nhiên, khi mới lái đi vào được gần ba mươi mét, Georgie Kader đã bị bảo vệ trị an lễ phép mời đi ra ngoài, biện pháp bảo vệ chặt chẽ khiến Georgie Kader hơi cảm thấy có chút phiền toái.
Bởi vì biệt thự của Đường Văn Viễn nằm dưới sườn núi, cả tòa biệt thự đều bị triền núi và cây cối rậm rạp che chặn, nghĩ đến chuyện tìm kiếm được một địa điểm thích hợp bắn tỉa từ đỉnh núi hiển nhiên là không thể nào.
Đối với khó khăn trước mắt, Georgie Kader cũng không có để ý, hắn từng ám sát một vị tù trưởng quân phiệt Châu Phi, ở nơi tràn đầy muỗi độc và sâu trong rừng gần một tháng, điều kiện Hồng Kông so với nơi đó vẫn hơn gấp trăm lần .
Đêm đó lúc trở về, Georgie. Tạp Đức ngươi mua một cái hộp, ngày hôm sau lại lần nữa thuê một chiếc xe, đi lại gần núi Thái Bình, nhưng lần này, sự chú ý của hắn cũng đặt vào mấy chiếc xe ở trong khu biệt thự.
Chuyện xảy ra với Đài Đà đã qua một tuần, thời gian này Tả Gia Tuấn vẫn dưỡng thương trong biệt thự, cùng Diệp Thiên ở chung một tuần, hắn cũng được lợi rất nhiều, từ Diệp Thiên học được rất nhiều thuật pháp thất truyền.
Lại được Diệp Thiên cho phương thuốc và những viên thuốc cuối cùng của lão đạo sĩ, thương thế của Tả Gia Tuấn cũng đã khôi phục khá nhiều, nhưng cánh tay kia bị thương gân cốt, phỏng chừng cần hai ba tháng mới có thể giao thủ cùng người khác.
Lúc này đá cẩm thạch bên trong phòng khách cũng đã bị xúc đi, Đường Văn Viễn vốn muốn cho công nhân tạm làm một sàn gỗ nhưng cũng bị Diệp Thiên đuổi ra ngoài, thế cho nên hiện tại mặt nên chính là một tầng xi-măng.
Những ngày này trong phòng khách Diệp Thiên đã giảng giải thuật pháp công phạt cho Tả Gia Tuấn, Tả Gia Tuấn mở miệng nói:
- Diệp Thiên, hôm nay đến nhà của huynh một chút đi?
Sư đệ tới Hồng Kông, làm sư ca đương nhiên cần khoản đãi một trận, nhưng không biết vì cái gì, Diệp Thiên luôn không chịu đi ra khỏi biệt thự một bước, cũng không cho Đường Văn Viễn tới.
Nghe được lời mời của Tả Gia Tuấn, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Sư huynh, đệ cảm giác có chút không ổn, chuyện này vẫn chưa xong, vẫn nên chờ một vài ngày rồi nói sau!
Tu luyện tới cảnh giới này, Diệp Thiên đã có giác quan thứ sáu ngoài thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, cảm giác đối với nguy hiểm đã vượt qua thường nhân.
Mặc dù nói là không xem được mệnh cho mình, nhưng năng lực dự cảm, dự phán, cũng khiến Diệp Thiên luôn cảm thấy có chút không ổn, tựa hồ nguy cơ chưa được giải trừ.
Diệp Thiên cũng muốn cho Tả Gia Tuấn về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, tranh lại bị liên luỵ, nhưng Tả Gia Tuấn không chịu buông tha cơ hội đi theo Diệp Thiên học tập thuật pháp, nói cái gì đều không muốn rời đi, Diệp Thiên cũng đành chịu.
Hiện tại Tả Gia Tuấn mời Diệp Thiên về nhà hắn, Diệp Thiên cũng không thể đáp ứng, với những nguy hiểm ngày đó khi tranh đấu cùng Đài Đà mà nói, nếu là người thường, nhất định là phơi thây tại chỗ.
Tả Gia Tuấn nghe ra ýa của Diệp Thiên, lập tức dùng tay trái hung hăng vỗ ở trên bàn trước mặt một cái, cả giận nói:
- Tống gia thực sự quá đáng, Diệp Thiên, bằng không ta đi Mĩ tìm Tống Vi Lan, nói cho bà ấy biết đi?
Tả Gia Tuấn có địa vị khá cao trong giới người Hoa trên thế giới, có con đường có thể liên hệ với Tống Vi Lan, hắn không tin một người mẹ nhìn thấy con trai của mình bị người đuổi giết, còn có thể thờ ơ?
Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, nói:
- Quên đi, sư huynh, hẳn là bà ấy không biết chuyện này, những chuyện chính mình có thể giải quyết, đừng gây phiền lòng nguời khác.
Trước khi Diệp Thiên đến Hồng Kông đã trao đổi qua với cha hắn, hắn muốn thông qua cha mình thông báo với mẹ chuyện Tống Hiểu Long, nhưng Diệp Đông Bình nói cho hắn một chuyện, cũng khiến Diệp Thiên bỏ qua ý nghĩ này.
Đó là năm 1998, các lãnh đạo cao cấp của quốc gia có sự thay đổi, một thời gian sau, Tống Hạo Thiên – người đứng đầu Tống thị, có lẽ sẽ phải rời khỏi trung tâm quyền lực của quốc gia, mang đến một loạt biến hóa với Tống gia.
Mất đi quyền lực, tài sản của Tống gia ở quốc nội lại sớm chuyển giao cho quốc gia, tương lai Tống gia ra sao, là chuyện Tống Hạo Thiên nhất định phải lo lắng.
Mà Tống Vi Lan đang nắm giữ tài chính của tập đoàn Tống thị ở nước ngoài, vào lúc này liền trở nên rất trọng yếu , bà đang tiến hành một loạt chuẩn bị, muốn cho con trai sau này được quang minh chính đại làm chủ Tống thị.
Cho nên thời điểm này, Diệp Thiên cũng không muốn khiến mẹ phải lo lắng thêm về việc này, hơn nữa hắn cũng sợ Tống Hiểu Long chó cùng rứt giậu, bị Tống Vy Lan biết được những chuyện hắn làm, sẽ bất lợi cho bà.
Mặc dù Diệp Thiên đoán mười phần chắc, nhưng hắn còn quên quan hệ của Tống Vi Lan và Tống Hiểu Long.
Tống Vi Lan nuôi Tống Hiểu Long từ nhỏ, tình cảm với hắn rất sâu, mà Tống Hiểu Long lại giỏi về diễn kịch, biểu hiện trước mặt Tống Vi Lan có tình có nghĩa, hơn nữa năng lực xông pha, luôn luôn được Tống Vi Lan xem trọng.
Lần trước Tống Hiểu Triết bị tai nạn xe, Tống Vi Lan cũng cắt cử người phụ trách ở quốc nội, cũng không phải hoài nghi đối với Tống Hiểu Long, mà là không muốn làm cho Tống gia tham gia quá sâu, cũng là vì làm chuẩn bị cho con trai sau này có thể thuận lợi tiếp nhận tập đoàn tài chính Tống thị.
Bên trong tập đoàn Tống thị ở nước ngoài, một vài lão Tống gia đã bị Tống Vi Lan chậm rãi thu phục, có điều bà không thể ngờ rằng, người chính mình nuôi nấng như con - Tống Hiểu Long, luôn không từ một thủ đoạn nào đối phó Diệp Thiên.
Còn Đỗ Phi thì đã bị Diệp Thiên nhắc nhở, không cần đem chuyện Tống Hiểu Long tìm Đài Đà này nói cho bất kỳ một người nào trong Tống gia, cho nên đến hiện tại, những chuyện Tống Hiểu Long làm cũng không bị tiết lộ ra ngoài.
- Diệp Thiên, trốn tránh cũng không phải cách hay, hay là ... huynh thay đệ đi Mỹ một chuyến, giải quyết tên đó luôn?
Nhìn thấy Diệp Thiên không đồng ý cách làm của mình, Tả Gia Tuấn nghĩ tới biện pháp rút củi dưới đáy nồi, dựa theo lời Diệp Thiên, việc này đều là do Tống Hiểu Long làm, chính mình hạ Tống Hiểu long đi, không phải liền thiên hạ Thái Bình sao?
- Điều này cũng đúng là một cách...
Diệp Thiên nghĩ một chút, giương mắt nhìn Tả Gia Tuấn đang buộc chặt cánh tay vào tấm gạc, lắc lắc đầu nói:
- Sư huynh, chuyện này không vội, chờ qua một thời gian ngắn đệ tự đi, cũng đến Hồng môn tổng bộ xem sao!
- Huynh bị thương không nặng mà …
Tả Gia Tuấn biết Diệp Thiên lo lắng thương thế của mình, đang muốn nói chuyện, điện thoại trên bàn vang lên.
- Ồ, tôi biết, Đường tiên sinh, cám ơn ông!
Đơn giản nói vài câu qua điện thoại, Tả Gia Tuấn cúp máy, lúc sau nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Là Đường Văn Viễn gọi tới, hôm nay ông ta bảo đầu bếp của khách sạn Phú Lệ Hoa đến làm cơm Tây đưa tới.
Tuy rằng người không thể đến, nhưng Diệp Thiên mỗi ngày ba bữa, Đường Văn Viễn đều tuyển chọn nguyên liệu tốt nhất mà nấu ăn, còn mời đầu bếp nổi tiếng của khách sạn nấu rồi đưa tới.