- Lão Đường thật đúng là có tâm, Diệp Thiên, đồ ăn của khách sạn Phú Lệ Hoa cũng không tệ.
Ở với Diệp Thiên trong biệt thự của Đường Văn Viễn nơi này, Tả Gia Tuấn cơ hồ đã được nếm qua đồ ăn của tất cả các khách sạn nổi tiếng nhất Hồng Kông, tuy rằng hắn không phải thấy hiếm lạ, nhưng từ chỗ rất nhỏ này cũng có thể nhìn ra Đường Văn Viễn coi trọng Diệp Thiên như thế nào.
Khách sạn Phú Lệ Hoa là tài sản của Lão Đổ Vương Phó Lão Dung, năm nay vừa mới bị tập đoàn Lệ Tân thu mua thành công ty cổ phần, từng là khách sạn hiển hách nhất Hồng Kông một thời, ở tầng cao nhất trong khách sạn còn có một phòng ăn buffe lớn nhất Hồng Kông.
Khách sạn Phú Lệ Hoa không những nổi tiếng về đồ ăn Trung Quốc, mà còn nổi tiếng với những món âu do những đầu bếp người nước ngoài nấu, ở Hồng Kông thanh danh rất là vang dội.
Tả Gia Tuấn nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:
- Sư đệ, cũng nhìn ra đại nạn của lão Đường qua vài năm nữa sao? Đúng rồi, có phải đệ giúp ông ta điều dưỡng thân thể hay không?
Xem bói hỏi quẻ, Tả Gia Tuấn cũng học được từ Lý Thiện Nguyên tám phần, từ ba năm trước đây hắn đã biết Đường Văn Viễn sẽ sinh bệnh nặng trong vài năm tới, kháng đỡ không qua có lẽ sẽ mất mạng.
Nhưng lần này nhìn thấy Đường Văn Viễn, Tả Gia Tuấn cũng phát hiện, những dấu vết màu đen trên mặt Đường Văn Viễn đã giảm bớt rất nhiều, phỏng chừng mấy năm tới cũng vô bệnh vô tai họa, vậy đại nạn ước chừng lùi về phía ba năm.
Thấy vẻ mặt tò mò của Tả Gia Tuấn, Diệp Thiên cười nói:
- Ở Bắc Kinh đệ bày Tứ Hợp Viện thành Tụ Linh Trận, lão Đường xem như được thơm lây, nhưng sau này xảy ra sự cố, không chắc đã dễ dàng vượt qua, đến lúc đó chúng ta tận lực ra tay giúp ông ta!
Ấn tượng của Diệp Thiên đối với Đường Văn Viễn không tồi, tiền hắn có chính là từ chỗ ông ta mà có được, hiện tại còn làm nhà mới của người ta biến thành chiến trường, coi như lại mang ơn.
- Hả? Tụ Linh Trận hiệu quả tốt như vậy sao? Có thời gian huynh nhất định phải đi xem...
Nghe được Diệp Thiên giải thích, vẻ mặt Tả Gia Tuấn đầy khát khao, nghĩ một chút nói tiếp:
- Sư đệ, chờ lần này trở về, mang huynh đến mộ sư phụ một chuyến đi, huynh cũng muốn thắp nén hương cho sư phụ...
- Được , đệ cũng sắp phải đến thăm sư phụ .
Nói đến Lý Thiện Nguyên, Diệp Thiên cùng Tả Gia Tuấn đều trầm mặc, hai người đều nhớ sư phụ, thời gian trôi qua, hoài niệm về lão đạo sĩ trong lòng bọn họ cũng thân thiết hơn.
Diệp Thiên lắc lắc đầu đứng dậy, nói :
- Người đã qua đời, kẻ sống vẫn phải sống như vậy, sư phụ nếu có thể biết hai chúng ta gặp nhau, nói vậy cũng sẽ thực vui mừng, sư huynh, đừng suy nghĩ nhiều, đệ đi lên lầu nhìn xem Mao Đầu thế nào!
Không biết có phải do ngày đó nuốt ăn quá nhiều độc trùng của Đài Đà hay không, sau khi làm thịt rắn hổ mang Kim Cương Vương, Mao Đầu đột nhiên cứ ngủ say, đến hiện tại đã ngủ suốt một tuần.
Nếu không phải quan sát thấy khí cơ Mao Đầu vững vàng, Diệp Thiên liền mang theo nó đi tìm bác sỹ thú y , nhưng hàng ngày Diệp Thiên vẫn đẩy vào trong cơ thể cho nó một chút sinh khí, sợ xảy ra vấn đề gì.
Diệp Thiên lên lầu không bao lâu, bên ngoài phòng khách liền vang lên tiếng chuông cửa, Tả Gia Tuấn nhìn đồng hồ ở trên tường phòng khách, hơi hơi nhíu mày, thời gian đưa cơm hôm nay, chậm 20'so với bình thường.
Nhưng Tả Gia Tuấn cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy ra cửa chính phòng khách, mở cửa ra, một chiếc xe lộng lẫy của khách sạn đang dừng ở trước cửa.
Ở trong xe có một giá để đồ ăn, chia làm năm tầng, mặt trên bày đầy các loại chén đĩa, từng chén đĩa đều dùng nắp che đậy thích hợp, mặt khác còn có một bình rượu vang.
Bên cạnh bàn ăn là một gương mặt Tây, nhìn thấy Tả Gia Tuấn đi ra, hành một cái lễ kiểu thân sĩ, dùng tiếng Anh nói :
- Tiên sinh, tôi là Richardson, đầu bếp chính của khách sạn Phú Lệ Hoa, đây là bữa tối mà Đường tiên sinh đặt!
- Đầu bếp? Phục vụ tận nơi à? Từ khi nào thì đưa cơm lại cần đầu bếp tự mình đưa đến thế?
Thấy người ngoại quốc tướng mạo xấu xí trước mặt này, chân mày Tả Gia Tuấn cau lại, ngày thường những người đưa cơm phần lớn đều là phục vụ của khách sạn, chưa từng có đầu bếp nào đến tận nhà.
- Tiên sinh, là như vậy, đêm nay cũng có tước sĩ Rust đặt cơm khách sạn chúng tôi, cho nên mới chậm một chút, bọn họ chuẩn bị tiệc tối một chút, làm đầu bếp chính, tôi phải tới tỏ lòng xin lỗi ngài!
Người trung niên tức thời lộ ra một bộ mặt như thật có lỗi, mà trong miệng hắn nhắc tới tước sĩ Rust, cũng làm cho sắc mặt Tả Gia Tuấn trùng xuống, bởi vì hắn cũng biết người kia mới từ Anh tới mấy ngày hôm trước.
Rust là một vị buôn bán rượu nho người Anh rất nổi tiếng, từ tổ tông mà được thừa kế tước vị tước sĩ, Rust rất thích văn hóa Đông Phương, hàng năm đều đến Hồng Kông ở một thời gian ngắn.
Mỗi lần chỉ cần Rust đi vào Hồng Kông, cũng sẽ tổ chức dạ hội, mời các nhân vật nổi tiếng Hồng Kông tham gia, Tả Gia Tuấn cũng đến qua vài lần, nên hắn cũng coi như quen biết, cũng biết tính cách người này.
Hiểu đầu đuôi sự tình, Tả Gia Tuấn tránh đường, nói :
- Được rồi, vào đi, không cần xin lỗi, đợi lát nữa giảng giải cho khách của tôi những thức ăn này là được!
Ở rất nhiều khách sạn nước ngoài, nếu khách tán thưởng hoặc là cảm thấy bất mãn với món ăn, đầu bếp chính đều phải đi ra tỏ vẻ cảm tạ hoặc giải thích.
Nếu như là yến hội tư nhân, đầu bếp lại càng nhận được nhiều lời ca ngợi của khách, biết rõ tập tục người ngoại quốc, Tả Gia Tuấn cũng không có hoài nghi gì.
- Cám ơn ngài khoan dung, tiên sinh, bữa ăn tối hôm nay nhất định sẽ làm cho ngài thỏa mãn.
Nghe Tả Gia Tuấn nói vậy, trong lòng Georgie. Kader rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơn hai mươi năm làm sát thủ, khiến cho hắn có một loại cảm ứng đặc biệt đối với nguy hiểm.
Nhìn từ trên người ông lão này, hắn phát giác được một cảm giác nguy hiểm cực độ, nếu không phải nhiều năm được huấn luyện cùng kinh nghiệm, Georgie Kader vừa rồi chắc chắn vì căng thẳng mà bị phát giác quá nhanh.
Tuy rằng Georgie Kader có thể nắm chắc sẽ xử lý được người này, nhưng là sát thủ cao cấp nhất trên thế giới, Georgie Kader chỉ giết mục tiêu không ai trả tiền khi bất đắc dĩ.
Mặt khác Georgie Kader thủy chung cho rằng ám sát là kỹ thuật sống quan trọng, sau khi giết người cần phải không để lại bất cứ dấu vết gì rời đi, đó mới là một lần ám sát thành công, mới không hổ danh hiệu sát thủ đứng thứ ba thế giới.
Nếu giết chết ông lão trước mặt này, không chừng liền rút dây động rừng, khiến mục tiêu ẩn náu đi. Phải biết rằng, khu nhà cấp cao giống như thế này, nhất định là có tầng hầm tránh né nguy hiểm tồn tại, như vậy ngược lại chính là sôi hỏng bỏng không.
Vì chờ đợi cơ hội này, Georgie đã lên kế hoạch một tuần.
Hai ngày trước, thấy chiếc xe của khách sạn đưa cơm đến khu nhà cấp cao, Georgie nghĩ ra một cách ám sát Diệp Thiên, hắn mất hai ngày, nghe trộm điện thoại đưa cơm từ mấy khách sạn nổi tiếng nhất Hồng Kông.
Ngày hôm qua, biết được khách sạn Phú Lệ Hoa được đặt làm cơm cho Diệp Thiên, khi nhân viên khách sạn đến, Georgie đi đến núi Thái Bình tạo dựng vụ tai nạn xe cộ, mấy nhân viên khách sạn lúc này đều đang ngất mê man.
- Sư huynh, cơm chiều đưa tới rồi à?
Bàn ăn được đẩy mạnh đến phòng khách, Diệp Thiên cũng từ trên lầu đi xuống, Mao Đầu tuy rằng vẫn ngất mê bất tỉnh, nhưng khí huyết vững vàng, cũng làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra.
- Ồ? Hôm nay như thế nào chỉ có một người đến?
Thấy người mang đồ ăn đến đội mũ đầu bếp, Diệp Thiên không khỏi lặng đi một chút. Phải biết rằng, hắn và Tả Gia Tuấn ăn đều nhiều, thông thường bằng bảy tám người ăn, đưa cơm ít nhất đều là ba bốn người.
- Mấy người kia ở chỗ tước sĩ Rust, đầu bếp của bọn họ đưa đồ ăn tới trước.
Tả Gia Tuấn giải thích cho Diệp Thiên, lại không phát hiện mắt Diệp Thiên đã hơi hơi híp lại.
Là một sát thủ, kỹ năng cơ bản và là tối trọng yếu là học được cách che dấu sát ý của mình, mà Georgie Kader đúng là cao thủ trong đó, hắn thực hưởng thụ nhìn mục tiêu của mình mang vẻ tươi cười cùng khó hiểu, chết ở trong tay chính mình.
Lúc này Georgie Kader thật sự coi mình trở thành đầu bếp của khách sạn Phú Lệ Hoa, nhưng Georgie Kader không biết, sát khí trên người hắn là không thể tiêu trừ, cũng đang bán rẻ thân phận của hắn.
Từ không hiểu gì đến trở thành truyền nhân của Ma Y, Diệp Thiên cho dù không sử dụng thuật pháp, cũng có thể thấy được khí âm dương, oán khí dày đặc quấn quanh cơ thể Georgie Kader, làm sao có thể đào thoát ánh mắt của hắn?
- Tiên sinh, đây là beluga trứng chế thành trứng cá muối, nó sẽ làm ngài cảm nhận được mỹ vị cao cấp nhất ...
Georgie Kader cũng không biết thân phận của mình đã bị Diệp Thiên xem thấu, lúc này hắn đang chỉ vào một đĩa các muối có một tầng trứng cá đặt ở trên bàn cơm.
Sau khi mở ra cái nắp, một đĩa trứng cá tròn như những viên bi mượt mà, ánh sáng màu trong trẻo trong suốt, hơi hơi bóng lên hiện ra trước mặt Diệp Thiên.
Georgie Kader lấy hai khối đá giữ lạnh trong bát, chia đĩa thành hai nửa phân biệt đặt ở trước mặt Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, nói :
- Hai vị tiên sinh, món trứng cá muối này được chế biến chưa đầy 20', mời hai vị mau chóng thưởng thức, nếu không hương vị của nó sẽ giảm xuống !
Là sát thủ cao cấp nhất trên thế giới, Georgie Kader không đơn giản chỉ biết giết người, đối với hưởng thụ những thứ vật phẩm hay trang sức xa hoa tuyệt đối có thể được xưng là chuyên gia, lúc này giới thiệu cũng cứ thao thao bất tuyệt, không chút sai lầm.
- Ồ, vậy cũng nên nếm thử...
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nhưng khi hắn thấy sư huynh dùng tay trái không bị thương cầm thìa lên, vội vàng nói:
- Sư huynh, có mỹ vị như thế này không thể thiếu rượu được, huynh mở bình rượu vang ra đi.
- Hanh ha, sư đệ, uống rượu không cần vội, đệ không biết, trứng cá muối này chính là không thể để lâu, ăn hết món này tiếp tục uống rượu!
Khiến Diệp Thiên không nghĩ tới chính là, Tả Gia Tuấn thích nhất chính là trứng cá muối này, làm sao còn muốn uống gì rượu?