- Đúng là truyền nhân của Lý Thuần Phong Nhất Mạch, chẳng trách ở chỗ có phong thủy cực tốt kia có thể bày ra phương pháp phản ngược lại, bày ra 1 nơi tuyệt sát âm, vị tiền bối này cũng là người tính tình rắn rỏi đây!
Sau khi xem xong khoảng 100 chữ này, Diệp Thiên cũng đã khá rõ ràng chân tướng của sư việc này. Thế nhưng cậu cũng không hiểu rõ lắm về Lý Thái Hư và Lưu Nhân Cung, cũng phải đi tra tư liệu 1 chút.
Hóa ra, Lý Thái Hư là 1 chuyên gia dịch học phong thủy nổi tiếng cuối đời Đường, từng nhận đến chức Ngự Sử trong điện.
Lý Thái Hư tổng kết Vu Cổ (tín ngưỡng thời xưa), chọn ngày đẹp, điều kiêng kỵ, báo ứng, thờ cúng, những phương pháp mượn khí để bói toán sự vật, hiện tường từ đời Tây Hán đến nay, kể cũng được coi như là 1 chuyên gia nối tiếng thời bấy giờ.
Thế nhưng đến đời Đường bị suy thoái dần, binh quyền trên căn bản đều nằm trong tay của Tiết độ sứ, Lý Thái Hư đã sớm bói cho người ta, tiết lộ nhiều thiên cơ, sau này rời bỏ hoàng cung, gia nhập vào nhân gian để hóa giải kiếp nạn của bản thân.
Nhưng ai ngờ được vào thời điểm Lý Thái Hư đến khu vực Hà Bắc, lại được tiết độ sứ Lưu Nhân Cung ở Hà Bắc giữ lại, hắn ta yêu cầu Lý Thái Hư góp ý xây dựng phong thủy của 1 ngôi mộ cho cha mẹ hắn.
Về căn bản Lý Thái Hư và Lưu Nhân Cung đều là nhưng người tri thức cũ, Lưu Nhân Cung đưa ra yêu cầu này, ông liền đồng ý ngay, sau hơn 1 tháng thăm dò, tìm được 1 điền trang có phong thủy cực tốt.
Thế nhưng độ rộng lớn trong đó còn vượt xa tưởng tượng của Lý Thái Hư, bởi vì Lưu Nhân Cung sử dụng rất nhiều thanh niên mạnh khỏe để xây dựng lăng mộ cho cha mẹ mình, quy mô rộng lớn như vậy có thể so sánh với lăng mộ của hoàng đế.
Cùng lúc đó, Lưu Nhân Cung giam lỏng Lý Thái Hư, khi đó Lý Thái Hư đã trên 80 tuổi, thể lực võ công đã không còn được như trước nữa, muốn tìm cách thoát thân cũng đã muộn rồi.
Lý Thái Hư sao mà không biết ý đồ của Lưu Nhân Cung, cha mẹ của Lưu Nhân Cung đã chết từ lâu rồi mà hắn còn xây dựng lăng mộ đế vương cho cha mẹ, không phải là để bản thân xưng đế sau này hay sao?
Chỉ có điểu Lý Thuần Phong Nhất mạch rất thân thiết với hoàng gia, mà Lý Thái Hư đã từng nhận nhiều ân đức của hoàng thượng, trong đầu luôn có tư tưởng trung quân, không lẽ lại đồng ý xây mộ long mạch cho tên phản nghịch này hay sao?
Thế nhưng Lý Thái Hư đã bói trước, ông bói được mình lành ít dữ nhiều, dù cho Lưu Nhân Cung có ra tay hay không thì tính mạng lần này cũng đành phải chôn vùi nơi này.
Lý Thái Hư tính tình kiên cường, cũng là loại người già nhưng vẫn kiên định, sau đó liền đồng ý nhận lời xây mộ cho cha mẹ của Lưu Nhân Cung. Trên thực tế thì Lưu Nhân Cung không hiểu thuật phong thủy, nên đã âm thầm ra tay, chỉ xây dựng vẻ bên ngoài thật tráng lệ cho lăng mộ này mà thôi.
Lý Thái Hư không chỉ xây ngược lại hoàn toàn vị trí của 2 huyệt sinh cát mà hơn nữa còn nói với Lưu Nhân Cung, cha mẹ hắn có võ công, không giữ được long khí trong mộ này, cần phải đặt 1 thần binh ở trong huyệt mộ mới có thể để cho con cháu của hắn sau này nhận long ngự phượng, ngồi đến ngôi vị của hoàng đế.
Lưu Nhân Cung lúc ấy tuy rằng nhậm chức Phạm Dương tiết độ sứ, cũng là 1 mãnh tướng hùng cứ 1 phương, nhưng là người thô tục, làm sao có thể hiểu được kiến thức phong thủy?
Hơn nữa Lý Thái Hư từ đầu đến cuối cũng không tỏ vẻ bất mãn gì trước mặt hắn, lừa hắn tin là thật, mất đến 3 năm để chế tạo 1 thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao giấu trong mộ.
Thế nhưng Lưu Nhân Cung đâu biết rằng, thanh đao này có thể trấn giữ mộ nhưng lại không thể đặt được trong mộ. Như vậy, sau khi cha mẹ hăn chết thì ngày đêm bị đao phủ chặt chém, còn về con cháu như thế nào thì không phải nói nhiều nữa.
Mấy ngày trước khi ngôi mộ này được xây dựng xong, Lý Thái Hư cũng buông xuôi kiếp nạn của mình.
Chỉ có điều lúc đó Lý Thái Hư lại càng bị Lưu Nhân Cung quản chặt hơn, nhay cả đến bút mực cũng không được động đến, cuối cùng chỉ có thể xé áo đạo sĩ, cắn đứt ngón tay, viết bức tuyệt mệnh này, đặt cùng chỗ với bí thuật công pháp được sư phụ truyền lại.
Còn về chuyện sau này, tuy rằng không viết trên này, nhưng Diệp Thiên có thể đoán được, Lý Thái Hư lúc sắp chết cũng có phản kháng nhưng lại phải chịu nỗi đau của vạn tiễn xuyên tâm.
- Mẹ nó, mình… mình rốt cuộc đã làm cái gì thế này?
Sau khi xem xong bức tuyệt mệnh của Lý Thái Hư, Diệp Thiên liền lùi lại mấy bước, tát mạnh vào mặt mình 1 cái, cậu không thể tưởng tượng được rằng chính mình có duyên nhưng lại không có phận với kỳ môn đệ nhất ngàn năm.
Những chữ lưu lại của Lý Thái Hư đã nói rất rõ ràng, bí thuật công pháp nhất mạch mà ông truyền lại đã giải thích đầy đủ trong mảnh vải do chính tay Lý Thuần Phong viết. Nói cách khác, hành động lần này của Diệp Thiên đã tự tay mình phá hủy hoàn toàn bản này.
- Vẫn còn tốt, Lý Thái Hư từng thu nhận đệ tử, cũng truyền sách lại, nếu không lần này mình thực sự đắc tội rồi!
Sau khi đọc lại tỉ mỉ 1 lần nữa bức tuyệt mệnh của Lý Thái Hư, Diệp Thiên lúc này mới hơi yên tâm, bởi vì Lý Thái Hư đã nói rõ ràng, đã có truyền nhân nên ông ta chết có thể nhắm mắt rồi.
- Ôi, nếu như sư phụ mà biết được chuyện này, không biết có tức giận mà từ trong mộ sống lại không nữa?
Diệp Thiên lúc này hối cũng không kịp, Lý Thiện Nguyên lúc sinh thời cũng đi tìm tung tích của thôi bối đồ nhưng không tìm thấy. Mà rõ ràng mình đã cầm trong tay rồi, lại vì sơ ý mà hủy hoại nó.
- Diệp Thiên, cha tìm được rồi, này, thanh binh khí này quả nhiên là có người dùng qua!
Đúng vào lúc Diệp Thiên đang ăn năn hối hận, tiếng của Diệp Đông Bình từ ngoài cửa vọng lại, rồi cầm theo 1 quyển sách, vô cùng hưng phấn bước vào phòng.
- Cha, là Lưu Nhân Cung phải không? Con biết rồi!
Diệp Thiên uể oải trả lời, cậu vẫn còn chưa hồi phục từ cú sốc khi nãy.
- Con làm sao mà biết được? Này, con trai, mặt con sao lại thế này?
Diệp Đông Bình nghe thấy vậy liền sửng sốt, sau đó nhìn thấy dấu vết mấy ngón tay còn in trên mặt của Diệp Thiên, không khỏi kỳ quái hỏi, từ nhỏ ông đã hay đánh Diệp Thiên nhưng cũng không nỡ đánh vào mặt bao giờ.
Diệp Thiên vẻ mặt như đưa đám nói:
- Cha, không sao, hủy mất bảo bối nên con đau lòng!
- Bảo bối gì?
Diệp Đông Bình tinh thần tỉnh táo, con trai từ nhỏ vốn không để ý đến mấy món đồ cổ, thứ mà có thể để cho cậu gọi là bảo bối thì tuyệt đối không phải là bình thường được.
- Thôi bối đồ của Lý Thuần Phong bị con không phẩn thận nên hóa thành tro bụi hết rồi.
Diệp Thiên đem chuyện xảy ra ở trong cổ mộ kia kể cho cha, cậu cũng cần phải tìm người tâm sự 1 chút.
Sau khi nghe con trai nói xong, Diệp Đông Bình bĩu môi nói:
- Hầy, tưởng gì, chỉ là 1 tấm vải rách thôi mà, Phan Gia Viên bán đầy thôi bối đồ đấy, mai cha lấy cho con mấy quyển.
- Thôi, con nói cha không hiểu, cha là con mới biết được.
Diệp Thiên coi khinh, mấy cái thôi bối đồ ở Phan gia viên, đều là từ xưởng in in ra hết, có thể so sánh với nguyên bản hay sao?
Diệp Đông Bình vốn không để ý đến cái thôi bối đồ kia, mà chuyển sang đề tài thanh Yển Nguyệt Đao. Kéo Diệp Thiên đến bên cạnh bàn, Diệp Đông Bình mở 1 bức tranh trong tay ra, nói:
- Xem xem, có giống hay không?
- A, thật đúng là, 2 thanh đao này đúng là giống nhau như đúc.
Diệp Thiên nhìn xuống, lập tức bị thanh đao trong ảnh kia hấp dẫn, thế nhưng so với thanh Yển Nguyệt Đạo trước mặt này, thì vết han rỉ trong bức tranh kia nhìn chẳng vừa mắt tí nào, hơn nữa ở lưỡi đao còn thiếu 1 mảnh rất lớn.
- Con trai, thanh đao này là do Lưu Nhân Cung cuối đời đường sử dụng, con xem đoạn này ghi chép lại.
Diệp Đông Bình mở 1 quyển khác trong tay ra, chỉ vào 1 đoạn trên đó cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhìn xuống đoạn này, nói là Lưu Nhân Cung đời Đường mạt tự phụ võ công dũng mãnh, tốn mấy năm rèn 1 thanh bảo đao, sau khi không biết nguyên nhân vì sao bị mất, sau đó lại rèn thêm 1 thanh mô phỏng nữa, sau đó đào được ở 1 nơi Hà Bắc.
- Cha, tên Lưu Nhân Cung này rốt cục là người thế nào?
Sự chú ý của Diệp Thiên từ chỗ thôi bối đồ chuyển sang tên tiết độ sứ ngốc ngếch này. Cậu lần đầu tiên nghe nói có người ép buộc thầy phong thủy giúp mình tìm huyệt.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng hơi tò mò, kết cục của tên Lưu Nhân Cung này như thế nào, có phải là giống như lời của Lý Thái Hư nói là đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không có hậu nhân không?
- Ầy, tự con xem đi.
Diệp Đông Bình ném quyển sách trong tay cho con trai.
Xem xong đoạn giới thiệu về Lưu Nhân Cung, Diệp Thiên than dài 1 câu:
- Đây đúng là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lót, tự do thế nào cũng nằm trong đạo trời hết!
Lưu Nhân Cung là người Thâm Châu Hà Bắc, sau nhiều lần chống lại Đường Tấn Vương Lý Khắc Dụng, trở thành tiết độ sứ Lô Long, đánh bại Nghĩa Xương Tiết độ sứ Lô Ngạn Uy, thôn tính khu vực quản lý đó, cùng với con trai Lưu Thủ Văn đánh bại Nghĩa Xương tiết độ sứ, bởi vậy có dã tâm nổi dậy thôn tính Hà Sóc.
Nhưng không biết vì sao, sau khi Lưu Nhân Cung thôn tính Hà Sóc, dần dần trở nên hoang dâm vô độ, xây dựng cung điện nguy nga tráng lệ trên núi Đại An ở U Châu, tuyển trọn rất nhiều mỹ nữ.
Mà lúc đó, nhà hắn có đại họa, con trai của Lưu Nhân Cung là Lưu Thủ Quang thông dâm với ái thiếp La Thị của hắn, vì thế 2 cha con đoạn tuyệt.
Nhưng Lưu Thủ Quang cũng không phải là hạng người tốt, hắn ta còn hoang dâm bạo ngược hơn cả cha mình, thừa lúc Lưu Nhân Cung ra sức hưởng lạc, dẫn theo thuộc hạ giam lỏng cha, tự phong lên chức Lô Long tiết độ sứ.
Sau đó Lưu Thủ Quang không để ý đến dân chúng phản đối, lên ngôi xưng đế, quốc hiệu là Đại Yến, cai quản trời đất, kể từ đó, trở thành mối nguy hiểm vua triều Đường.
Sau 3 năm Lưu Thủ Quang lên ngôi, 2 cha con đều bị con trai của Lý Khắc Dụng là Lý Tồn Úc bắt được. Sau đó Lưu Nhân Cung bị áp giải tới Đại Châu, bị dùng dao dâm vào tim, lấy máu chảy khắc lên mộ của Lý Khắc Dụng, sau đó thì chặt đầu.
Còn về 2 con trai của Lưu Nhân Cung, cũng đều bị Lý Tồn Úc truy đuổi giết hết, toàn bộ con cháu nhà Lưu Gia đều đúng với lời nói của Lý Thái Hư:
- Đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không có hậu nhân!
Chỉ có điều cha con Lưu Thị không ai ngờ được rằng, mối họa của gia tộc bọn họ xay ra như vậy là do lăng mộ của tổ tiên, Lưu Nhân Cung càng không biết Lý Thái Hư đã sớm an bài vẫn mệnh của hắn.
- Đây đúng là nghiệp chướng, tự tạo nghiệp chướng nên không thể sống được!
Xem xong giai đoạn lịch sử của cha con Lưu Thị, trong lòng Diệp Thiên cảm thấy bái phục Lý Thái Hư, vị tông sư kỳ môn thời cổ đại này tính toán vô cùng tuyệt diệu khiến cho cậu thấy xem thế là đủ rồi!