Thiên Tài Tướng Sư

Chương 270: Chương 270: Tuyệt tự (trung)






Sau khi theo con trai vào phòng, Diệp Đông Bình không hài lòng nói:

- Tuổi của lão Đường lớn như vậy, ta nói tiểu tử nhà người sao không nói chuyện tử tế với người ta?

Cho dù không nói đến địa vị giàu có của lão già đó, nhưng xét về tuổi thôi cũng đủ để thanh niên tôn trọng rồi, người hiểu tính tình Diệp Thiên thì không nói làm gì, nhưng người không hiểu lại tưởng rằng ông Diệp không biết dạy dỗ.

- Cha, muốn để người khác tôn trọng cũng không phải là việc dễ dàng, thủa ban đầu lúc ông lão đó mới khởi nghiệp, trong tay cũng dính không ít máu người, dựa vào đâu mà phải tôn trọng ông ta chứ?

Diệp Thiên bĩu môi, mặc dù cậu không biết lịch sử làm giàu của Đường Văn Viễn, nhưng nhìn tướng mạo trước kia của Đường Văn Viễn có thể thấy, ông lão đó cũng không phải loại người tốt.

Chẳng qua sau khi công thành danh toại, Đường Văn Viễn hết lòng theo đạo phật, làm không ít việc thiện , nên có thể hóa giải được 7, 8 phần sát khí trên người.

- Được, nhưng mà con … gọi cha ra đây có việc gì?

Diệp Đông Bình cũng không có cách nào với con trai, cả ngày chỉ có thuyết bằng bậy ngụy biện thôi.

- Đúng rồi, cha, con tìm giúp cha 1 người giúp việc ở tiệm. Tên là Chu Khiếu Thiên, chính là cái người bán chiếc đèn Chu Tước ở chợ đen lần đó đó.

Diệp Thiên không đề cập đến chuyện triều đại của Yển Nguyệt Đao, nói chuyện Chu Khiếu Thiên đi làm cho cha trước đã, dù sao tiệm đồ cổ đó cũng không phải là do cậu mở, Diệp Thiên nhiều nhất cũng chỉ được coi là 1 ông chủ nhỏ mà thôi.

- Con sao lại liên lạc với cậu ta?

Sau khi nghe con trai nói vậy, Diệp Đông Bình kinh ngạc, mở miệng nói:

- Làm nghề đồ cổ này cũng phải có mắt nghiên cứu khảo cổ mới được, hơn nữa phải kín miệng, nhân phẩm tốt, người đó là tên trộm mộ, không biết có tin được không?

Tuy rằng trong tiệm không có món nào giá trị nhưng người giúp việc ngồi trong phòng tiếp xúc với rất nhiều chuyện riêng tư, nếu như nhân phẩm không tốt là người miệng rộng, bên này ông chủ vừa mới mua được 1 món đồ tốt, bên kia đã bu lu ba loa ra bên ngoài, người như thế thì không thể được.

- Cha, người này không như thế đâu, đừng nhìn thấy nó từng trải, thực ra nó còn ít hơn con 1 tuổi đấy, hơn nữa lại là đứa con rất hiếu thảo, vì muốn chữa bệnh cho mẹ nên mới đi trộm mộ.

Để giải tỏa nỗi lo ngại của cha, Diệp Thiên kể từ đầu chí cuối chuyện xảy ra với Chu Khiếu Thiên cho cha nghe, đến cả chuyện nhờ vả mình lần này cũng kể hết, chỉ có điều chuyện phong thủy trong mộ và chuyện Chu Thị kỳ môn thì bỏ qua mà thôi.

- Ừ, đây lại là 1 đứa trẻ tốt à, cũng là 1 đứa trẻ khổ. Thế nhưng này Diệp Thiên, những năm nay những người đáng thương như vậy nhiều lắm, giúp được 1 người, con có thể giúp được hết không?

Con trai đồng ý giúp đỡ người khác, trong lòng Diệp Đông Bình cũng rất tán thành, nhưng trong xã hội bây giờ, những người đen đủi như Chu Khiếu Thiên có cả hàng đống, con trai nếu như muốn làm người tốt, Diệp Đông Bình cũng không đồng ý.

- Cha, cha thấy con giống loại người nhàn rỗi gặp ai cũng giúp sao?

Diệp Thiên nghe vậy, bĩu môi nói:

- Sư phụ của Chu Khiếu Thiên có chút quan hệ với sư phụ của con, đều là giang hồ đồng đạo, nếu đã gặp rồi thì nên giúp, còn nếu là người khác thì họ sống chết thế nào con mặc kệ?

Diệp Thiên cũng nói thật, vào lúc Lý Thiện Nguyên vừa mới hành tẩu giang hồ, cũng có qua lại với tổ tiên nhà Chu gia, nếu không Diệp Thiên cũng không thể nghe được chuyện sư phụ kể về Chu Thị Nhất Mạch.

- Được, đến lúc đó để 2 mẹ con họ ở nhà chúng ta cũng được, nếu nó làm được, cha cũng không bạc đãi nó!

Sau khi nghe con trai nói xong, Diệp Đông Bình cũng yên tâm, từ trong túi móc ta 3 tấm chi phiếu, đưa cho Diệp Thiên nói:

- Cha làm 3 tấm chi phiếu 100 vạn, con cầm lấy dùng đi, tiền thừa đều để trong ngân hàng hết, muốn lấy thì nói với cha là được.

Trên đời này, con cái tiêu tiền của là đúng, nhưng không có chuyện cha lại đi tiêu tiền của con cái, Diệp Đông Bình cũng như vậy. Đồng ý để Đường Văn Viễn chuyển khoản cho ông, là sợ Diệp Thiên tiêu tiền lung tung mà thôi.

- Con lấy 100 vạn là đủ rồi.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, sau khi rút lấy 1 tấm , còn 2 tấm kia đẩy lại nói:

- Cha, 100 vạn này cha giữ lại để mua đồ cổ, còn 100 vạn kia cha đi mua chiếc xe khác, là con trai tặng cho cha vậy!

Trước thời điểm đến Hà Bắc mua thuốc, tài khoản của cha hình như là bị cậu vét hết sạch, cũng không có lời oán than nào, khiến cho Diệp Thiên hiểu được thế nào gọi là công cha như núi!

- Được, thế cha đi đổi xe vậy!

Diệp Đông Bình có thể cảm nhận được tình cảm của con trai, lập tức vui mừng gật đầu đồng ý.

- Cha. Theo kinh nghiệm của cha, ngôi mộ đó rốt cuộc là niên đại nào?

Sau khi giải quyết chuyện của Chu Khiếu Thiên xong, Diệp Thiên đề cập đến chuyện ngôi cổ mộ đó, chuyện xảy ra đối với thân phận của chủ nhân ngôi mộ cổ, trong lòng Diệp Thiên cũng rất tò mò.

- Nền móng xuất hiện trong hai đời nhà Đường và nhà Tống, bình thường là sau khi đào 1 chỗ đất lên, dùng kiến trúc hình thể xã hội bấy giờ để xây mộ, sau đó lại dùng đất vùi lấp lên.

Từ sau khi làm nghề đồ cổ này, Diệp Đông Bình đối với hình thái xã hội và lịch sử các triều đại cũng am hiểu hơn rất nhiều, theo như con trai miêu tả, về cơ bản ông có kể kết luận được niên đại của ngôi mộ kia.

- Thế nhưng Đế Vương đời nhà Đường thì được chôn nhiều ở Thiểm Tây, mà Hà Bắc lại thuộc về biên giới U Châu, thế lực Đại Tống ở đó rất yếu, càng không có đế vương nào tồn tại mà hình dáng ngôi mộ này cũng có chút kỳ quái!

Diệp Đông Bình cũng không tận mắt nhìn thấy cách sắp đặt ngôi mộ kia, chỉ dựa vào lời nói của con trai, ông cũng không thể nói lăng mộ đó là của ai, nhất là do đế vương xây dựng thì càng làm cho ông có cảm giác mê muội.

- Cha, trước kia Hà Bắc là căn cứ địa của An Sử chi loạn phải không? An Lộc Sơn từng xưng đế, có phải là lăng mộ của ông ta không?

Diệp Thiên cũng luôn cân nhắc khả năng này, nghĩ đi nghĩ lại hình như đời Đường Tống, cũng chí có mấy người An Lộc Sơn, Sử Tư Minh chiếm đóng Hà Bắc rồi xưng đế mà thôi.

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu nói:

- Không có khả năng đấy đâu, An Lộc Sơn bị con trai giết chết, hơn nữa lúc đó binh của hắn đã bại, trong lòng sợ hãi, chí có thể đào hố rồi chôn dưới gầm giường, sau đó cũng bị đào bới thi thể lên.

Đối với giai đoạn lịch sử này, Diệp Đông Bình rất am hiểu, An Lộc Sơn có tật ở mắt, sau khi khởi binh, thị lực cũng giảm dần, từ đó 2 mắt mù không nhìn thấy gì nữa.

Cho nên tính tình An Lộc Sơn trở nên cực kỳ bạo tàn, không vừa ý những cận thần tả hữu không đánh mà chỉ la mắng. Nay hơi có khuyết điểm thôi, liền đem đi giết, quan nội thị Nghiêm Trang và hoạn quan phục vụ Lý Trư Nhi là bị đánh nhiều nhất, nên cực kỳ oán hận.

Đoạn Thị được An Lộc Sơn sủng ái, sinh được 1 hoàng tử tên Khánh Ân, cũng được An Lộc Sơn sủng ái. Muốn đem Khánh Ân thế chỗ Khanh Tự, An Khánh Tự luôn lo lắng mình bị phế truất.

Vì thế Nghiêm Trang cùng An Khánh Tự, Lý Trư Nhi thông đồng với nhau, sau khi giết chết An Lộc Sơn, trong đêm tối đem chôn dưới gầm giường. Lúc đó bọn họ bị quân đội nhà Đường bao vây trừ khử, căn bản không thể xây dựng lăng mộ của An Lộc Sơn được.

Diệp Đông Bình suy nghĩ 1 lát, nói tiếp:

- Thanh đao đại quan của con cũng cũng là vào cuối đời Đường xuất hiên, ba nhớ hình như có ai đó đã dùng qua, con đợi chút, ba quay về phòng tìm tư liệu!

Sưu tầm đồ cổ điều chú ý nhất chính là ghi chép có trình tự, vì thế nên Diệp Đông Bình không biết tất cả những danh nhân trong lịch sử nhưng đối với những đồ vật đã từng xuất hiện trong lịch sử, ông đều có ấn tượng.

- Người có thể dùng loại binh khí này cũng là 1 tuyệt đại mãnh tướng?

Nhìn thấy cha bị kích động đi ra ngoài tra tư liệu như vậy, Diệp Thiên lắc lắc đầu, mắt nhìn vào cái hộp gỗ kia.

Trên cái áo đạo sĩ mục nát trong cái hộp gỗ còn có chữ viết, vì thế Diệp Thiên vẫn chưa dám động vào, thấy cha cũng không có manh mối gì, tất cả hy vọng chí có thể đặt vào trong nó.

Sau khi suy nghĩ 1 lúc, Diệp Thiên giơ tay tóm lấy con chồn trên thanh Yển Nguyệt Đao kia ném ra ngoài phòng, nói:

- Đi chơi đi, trong vòng nửa tiếng không được vào phòng này!

- Chít Chít…!

Con chồn lê thân, không ngừng quơ quở 2 cái chân trước, như là kháng cự lại hành vi thô bạo của Diệp Thiên.

- Dám không nghe lời à, cho ngươi về nhà cũ ở mấy ngày bây giờ!

Diệp Thiên trừng hai mắt. Con chồn dùng 2 chân trước che mắt rồi chạy luôn, tận hưởng nguyên khí trời đất ở đây, đánh chết nó cũng không quay về nhà cũ.

- Tiểu tử thối, mà lại hiểu được tránh dữ tìm lành.

Diệp Thiên bị bộ dạng buồn cười của con chồn làm cho buồn cười, cái thứ này cũng hiểu tính người. Câu nào nói với nó cũng có thể nghe hiểu, thời gian qua ở bên cạnh Diệp Thiên cũng giúp cậu vơi đi không ít cô đơn.

Sau khi đuổi con chồn đi, Diệp Thiên thay đổi vị trí đặt thanh Yển Nguyệt đao đang nằm ngang trên bàn kia, sau đó lấy Vô Ngân ra đặt lên trên bàn, đặt hộp gỗ kia vào giữa hai món đồ pháp khí.

Diệp Thiên đứng trước bàn, hai tay bấm bấm, rồi dẫn sát khí trong Vô Ngân và Yển Nguyệt Đao ra ngoài, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống đột ngột, cái loại cực âm khí này dồn ép linh khí trong phòng ra ngoài hết.

- Thu!

Diệp Thiên gào lên 1 tiếng, 2 tay chắp lại, sát khí ở mọi ngóc ngách trong nhà hình như theo lời chỉ huy của cậu thu lại hết. Chỉ còn ngưng tụ lại chỗ trên bàn.

Sau khi bày ra trận âm sát nhỏ này, Diệp Thiên mở hộp gỗ ra, giơ 2 ngón tay, cầm vào 1 góc trong tấm áo đạo sĩ mục nát kia, nhẹ nhàng nhấc lên.

- Ồ, không sao cả, biện pháp mà sư phụ dạy đúng là tốt thật!

Nhìn thấy vật tàn tạ này vào tay mình mà không bị biến thành tro bụi, sắc mặt Diệp Thiên vui vẻ hẳn lên, thế nhưng động tác tay vẫn hết sức nhẹ ngàng, từ từ cầm tấm vải này lên, đem đặt ở chỗ đầy sát khí trên bàn.

Sau khi mở ta, tấm vải này lớn chừng 2 bàn tay của Diệp Thiên, trên mặt chi chít chữ Triện, Diệp Thiên tập trung nhìn vào, không khỏi thở hổn hển :

- Cái … cài này được viết bằng máu!

Mặc dù màu chữ trên tấm vải đã biến thanh màu đen hết nhưng Diệp Thiên lại hết sức nhạy cảm đối với máu khí, chỉ cần liếc mắt 1 cái là nhận ra luôn. Mấy trăm chữ trên mặt này tất cả đều là dùng máu tươi để viết.

- Ta Lý Thái Hư, truyền nhân của Lý Thuần Phong nhất mạch. Từ nhỏ đã luyện tập thông thôi bối “Chu Dịch”, thủa sinh thời tiết lộ quá nhiều thiên cơ, cuối cùng không được chết yên ổn, thế nhưng bị kẻ xấu làm nhục, ta không can tâm, nay khiến cho dòng hò Lưu Thị đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không có hậu nhân.

Nhà Đường mặc dù đã có chữ Khải những toàn bộ chữ ở đây đều viết bằng chữ Triện, Diệp Thiên cũng không xa lạ loại chữ này lắm, chỉ có điều càng nhìn xuống dưới càng kinh ngạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.