Từ khi súng ống xuất hiện và được sử dụng cho chiến tranh hiện đại, cũng có nghĩa thời đại vũ khí lạnh chấm dứt.
Cuối nhà Thanh đầu thời Dân Quốc, cũng không biết có bao nhiêu quyền thuật tông sư bỏ mạng dưới họng súng, như là Đại Đao Vương Ngũ, chết trong loạn súng, cho nên người tu luyện võ thuật, cũng không dám coi thường đối với súng đạn.
Năm đó khi lão đạo sĩ giết đám lính Nhật Bản, từng thu được không ít súng, nhưng đều được ông ta chôn ở trước điện thờ, theo lời Lý Thiện Nguyên, ứng dụng và phổ cập súng ống làm cho văn minh nhân loại lui một bước dài.
Diệp Thiên không biết sư phụ từ nơi nào nghe được triết lý như vậy, nhưng hắn và lão đạo giống nhau, đối với súng đều không có gì cảm tình.
Khi Hoàng Tư Chí móc súng lục ra, Diệp Thiên không khỏi cảm giác da đầu run lên, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác như là bị quái thú rình chằm chằm, bởi vì Diệp Thiên hiểu được, võ công của hắn cao tới đâu, cũng không ngăn cản được viên đạn nho nhỏ.
Với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai , cướp được súng trong tay đối phương, Diệp Thiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hắn thực không thích cảm giác sinh mệnh bị người khác uy hiếp.
Sắc mặt Diệp Thiên tối sầm, lấy nòng súng chỉ vào đầu người nọ, nói:
- Súng không thể loạn dùng, vạn nhất cướp cò, ngươi không gánh nổi trách nhiệm đâu!
- Đừng, anh bạn, tôi chỉ đừa với anh thôi, trong súng này cũng không có viên đạn nào!
Nhìn thấy Diệp Thiên nhanh như vậy, Hoàng Tư Chí biết mình hôm nay đụng vào miếng sắt , tiếp tục làm ầm ĩ nữa chỉ thiệt thân.
- Không có viên đạn nào?
Diệp Thiên đưa tay kéo lòng súng, quả nhiên bên trong không có viên đạn nào bật ra, sắc mặt lúc này mới dễ coi một chút, nhưng vẫn dùng họng súng chỉ vào Hoàng Tư Chí, nói:
- Bắn không chết người cũng có thể đánh chết người, ngươi nói ta đánh kiểu gì thì tốt nhỉ?
- Anh bạn, đánh đâu cũng không thích hợp, đây là khẩu Browning, rất đắt, đầu của tôi còn không đáng giá bằng nó đâu, hôm nay tôi nhận thua, anh nói xem anh muốn gì!
Hoàng Tư Chí thực thông minh, hắn sở dĩ ở thành Bắc Kinh hoành hành lâu như vậy, thứ nhất là người khác nể mặt ông hắn, thứ hai hắn cũng thức thời, rất ít khi chịu thiệt thòi.
- Mẹ nó, gặp tên lưu manh!
Nghe được lời nói của Hoàng Tư Chí, Diệp Thiên lại thấy đau đầu, trước mắt bao người cũng không thể giết người. Hơn nữa đối phương dám dùng súng uy hiếp chính mình ở trước công chúng, nói vậy cũng là người có tiếng tăm.
Diệp Thiên có thể sử dụng thuật pháp xử lý Phí Hạ Vĩ, đó là hắn trừng phạt đúng tội, nhưng người trước mặt này chỉ là hơi chút ngỗ ngược, không đến nỗi phải chết, Diệp Thiên đúng là biết không cách nào trị hắn.
- Dừng tay!
Đang khi Diệp Thiên không biết nên làm thế nào cho phải, vang lên bên tai một giọng nói, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lại, cùng người kia nhìn nhau một cái, hai người không khỏi ngây ngẩn cả người.
- Diệp Thiên?
- Anh Hồ?
Nhìn thấy người này, Diệp Thiên đi lại nghênh đón, hỏi:
- Anh Hồ, sao anh lại ở chỗ này ?
Từ bên ngoài vào, đúng là người Diệp Thiên từng gặp mặt một lần, Hồ Quân. Nhưng sau khi từ khách sạn đi ra ngày đó, hai người cũng chỉ ngẫu nhiên đánh cú điện thoại, cũng chưa từng gặp mặt .
- Khụ, cửa hàng này chính là tôi mở ra mà?
Hồ Quân cười khổ một tiếng, nhìn thấy súng lục trong tay Diệp Thiên, mở miệng hỏi:
- Sao thế, sao lại dùng cả súng vậy? Có chuyện gì mọi người ngồi xuống giải quyết chứ!
Thừa dịp Diệp Thiên cùng Hồ Quân nói chuyện, Hoàng Tư Chí từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt không tốt nhìn Diệp Thiên, nói với Hồ Quân:
- Lão Hồ, súng là của tôi, bị anh ta cướp được, anh không thể giương mắt nhìn huynh đệ bị ủy khuất chứ?
Hoàng Tư Chí vàHồ Quân cũng là kết huynh đệ, hắn nghĩ, Hồ Quân đến đây nhất định là giúp mình.
Hồ Quân nhíu mày, nói:
- Tôi nói cậu này, Hoàng Tứ Nhi, đã biết tôi mở cửa hàng ở đây, sao còn dám đem súng đến chỗ này?
Trên Hoàng Tư Chí có ba người chị gái, những người biết hắn, đều gọi hắn là Hoàng Tứ Nhi.
Nhưng Hồ Quân và Hoàng Tư Chí vốn cũng không quá thân, chỉ là mới quen mà thôi, từ sau khi hắn đến Bắc Kinh buôn bán, Hoàng Tư Chí liền bám lấy.
Có điều Hoàng Tư Chí quen tật xấu, mỗi lần tới nơi này đều trêu chọc vào khách nữ, không thấy hắn thành tâm muốn mua xe, Hồ Quân cũng không thèm để ý đến hắn.
Thấy tình hình trước mắt, lại liên tưởng tính khí háo sắc của Hoàng Tư Chí, Hồ Quân căn bản không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra .
Nghe được lời nói thờ ơ của Hồ Quân, phổi Hoàng Tư Chí thiếu chút nữa nổ tung, lớn giọng hét lên:
- Nói cho anh biết này, lão Hồ, anh cũng không thể đoán mò như vậy? Súng đó chính là di vật của ông tôi, hôm nay tôi lấy đến cho anh mở rộng tầm mắt, chuyện này anh không thể không quan tâm chứ?
Sau khi ông Hoàng Tư Chí chết, Hoàng gia ngày một đi xuống, Hoàng Tư Chí cũng muốn bấu víu vào đâu đó, tiếp cận Hồ Quân tương đối mạnh.
Một thời gian trước nghe nói Hồ Quân thích chơi súng, hắn đem khẩu Browning trân quý của ông hắn ra, cũng là có ý khoe khoang.
Hồ Quân khoát tay áo, nói:
- Hoàng Tứ Nhi, bình thường cậu thích làm ầm ĩ còn chưa tính, nhưng Diệp Thiên là huynh đệ của tôi, hôm nay việc này cậu hãy xin lỗi cậu ấy đi, mọi chuyện coi như bỏ qua!
- Mẹ nó, họ Hồ kia, hắn là huynh đệ của anh, tôi thì không chắc? Bảo ta nhận lỗi? Đầu óc anh có vấn đề à?
Khiến Hoàng Tư Chí không nghĩ tới chính là, Hồ Quân lại bảo hắn phải nhận lỗi, nhất thời liền lật mặt.
Hồ Quân sắc mặt cũng lạnh xuống, nói:
- Hoàng Tứ Nhi, tôi muốn giữ lại chút thể diện cho cậu, đừng có không biết xấu hổ như vậy?
Ông nội của Hồ Quân năm đó ở trong bộ đội, quân hàm cũng không thấo hơn so với ông nội của Hoàng Tư Chí, hơn nữa cha của Hồ Quân hiện tại đang ở vào thế mạnh, hơn xa Hoàng gia đã sắp suy tàn, hắn hoàn toàn không coi Hoàng Tư Chí là gì.
Hơn nữa, tuy rằng Hồ Quân cùng Diệp Thiên tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng chỉ dựa vào hắn có thể kêu Đường Văn Viễn lão gia kia thành "Lão Đường", đã làm cho Hồ Quân coi trọng Diệp Thiên.
Phải biết rằng, vị Đường lão gia kia chính là người có khả năng che trời, có thể làm người ta méo mó miệng, đừng nói ông nội của Hoàng Tư Chí đã chết rồi, cho dù ông nội hắn còn sống, cũng sẽ không dám hỗn.
- Được, được lắm, họ Hồ kia, ta nhớ mặt ngươi, súng trả ta, chiếc xe kia ta cũng không cần, từ hôm nay trở đi, thành Bắc Kinh có ngươi không có ta!
Giới công tử ăn chơi thành Bắc Kinh này, coi trọng nhất đúng là thể diện, hiện tại Hồ Quân ở trước mặt mọi người nói cho hắn thể diện, nhưng Hoàng Tư Chí cũng cóc cần.
Hồ Quân vươn tay ra, nói với Diệp Thiên:
- Diệp Thiên, súng này có thể cho tôi không?
Diệp Thiên gật gật đầu, đưa khẩu súng giao cho Hồ Quân, hắn đang không biết xử lý như thế nào thứ đồ chơi này.
Hồ Quân cầm súng đưa cho Hoàng Tư Chí, nói:
- Tứ Nhi, tuổi của cũng không còn nhỏ rồi, nghe tôi khuyên một câu, sau này làm việc nên chín chắn chút, bớt gây họa cho chính mình!
- Ta làm việc không cần ngươi dạy!
Hoàng Tư Chí cười lạnh một tiếng, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Ngươi là Diệp Thiên phải không? Tứ gia ta sẽ nhớ, chúng ta sẽ có ngày gặp mặt!
Buông ra một câu, Hoàng Tư Chí mang theo hai bảo tiêu quay đầu rời đi, hắn biết, tiếp tục ở lại chỉ tổ mất mặt hơn nữa.
- Mẹ nó, loại người thế nào vậy?
Nhìn thấy bóng lưng Hoàng Tư Chí, Diệp Thiên cũng đó dở khóc dở cười, đi mua cái xe cũng gặp phải chuyện thế này, không lẽ sau này mình ra cửa hằng ngày đều phải bói một quẻ lành dữ mới được sao?
- Diệp Thiên, đừng chấp nhặt cậu ta, đi, đến văn phòng tôi ngồi!
Hồ Quân lắc lắc đầu, xoay mặt nhìn thấy Đường Tuyết Tuyết, không khỏi lặng đi một chút,
- Ối, cháu của Đường lão gia cũng ở đây sao, sắc mặt em so với trước kia tốt hơn nhiều.
Hồ Quân từng gặp qua Đường Tuyết Tuyết một lần tại khách sạn, bây giờ lại thấy cô bé và Diệp Thiên cùng đi, trong lòng lại đang suy đoán quan hệ của Diệp Thiên cùng Đường gia.
Nhưng Đường Tuyết Tuyết cũng không nói chuyện cùng Hồ Quân nhiều, gật gật đầu, lại đi theo sau Diệp Thiên.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Anh Hồ, thôi vậy, vốn muốn mua xe, bị tên chó điên làm mất hứng thú, hôm nào chúng ta ngồi với nhau sau.
Hồ Quân còn tưởng rằng Diệp Thiên sợ Hoàng Tư Chí trả thù, lập tức vỗ ngực kéo Diệp Thiên về phía văn phòng.
- Diệp Thiên, sau này, nếu Hoàng Tư Chí dám tìm cậu làm phiền, cậu đừng chấp nhặt cậu ta, nói một tiếng, tôi đi cắt đứt chân chó của cậu ta!
Vào văn phòng rồi, Hồ Quân còn cam đoan với Diệp Thiên.
Hồ Quân nói như vậy cũng là có nguyên nhân, tuy rằng hiện tại kinh doanh không được ý, nhưng ở kinh thành trong đám người giàu có kia, cũng có không ít trưởng bối không dám coi thường hắn.
Chuyện trong giới ăn chơi, các trưởng bối sẽ không chen vào nhiều, nhưng nếu như bị người ngoài, sẽ có chút phiền phức, Hồ Quân nói lời này cũng là vì Diệp Thiên.
- Em hiểu rồi, anh Hồ, không thể trêu vào em còn không biết đường tránh đi sao?
Diệp Thiên cười khổ lắc lắc đầu, từ xưa đến nay, người trong giang hồ không muốn nhất dính dáng đến người có thế lực, năng lực cá nhân cho dù mạnh nhường nào, khi đối mặt thế lực của một quốc gia sẽ có vẻ vô cùng nhỏ bé .
Hơn nữa, sau lưng Diệp Thiên còn có một gia đình lớn như vậy, hắn thật sự dám làm ra chuyện không hay, một mình hắn bỏ mạng chân trời không nói, chỉ sợ còn liên lụy người nhà, cho nên Diệp Thiên đúng là sẽ không gây chuyện với Hoàng Tư Chí.
- Được rồi, lúc nào gặp lại anh sẽ tiếp tục cảnh cáo cậu ta, Diệp Thiên, cậu định mua xe gì?
Nhắc nhở Diệp Thiên một câu, Hồ Quân liền chuyển đề tài.
- Đi mua xe. Ai biết lại xảy ra việc thế này!
Diệp Thiên gật gật đầu, có chút kỳ quái hỏi:
- Đúng rồi, anh Hồ, không phải anh làm bên thiết bị thông tin sao? Tại sao lại mở cửa hàng xe này được?
Hồ Quân mở miệng nói:
- Trên tay có chút vốn nhàn, lại có chút quan hệ với công ty BMW, liền từ Âu Châu xin giấy phép mở cửa hàng 4S này, Diệp Thiên, cậu vừa ý cái gì xe nào? Để anh tặng cậu một cái, xem như xin lỗi cậu về chuyện hôm nay!
- Không cần tặng!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Anh Hồ, em muốn một chiếc Land Rover, không biết bao lâu có thể lấy được xe?
- Land Rover?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt Hồ Quân có chút quái dị.
- Anh hỏi cậu, hôm nay không phải cố ý trừng trị Hoàng Tư Chí đấy chứ?