Thiên Tài Tướng Sư

Chương 292: Chương 292: Súng




Thiên Tài Tướng Sư

Tác giả: Đả Nhãn

Chương 292: Súng

Nhóm dịch Hana

Nguồn: Mê Truyện

- Hốt ha hốt hoảng như cái gì hả? Bình thường huấn luyện các anh bỏ ngoài tai à?

Thấy người nọ mang vẻ kích động, sắc mặt Ngô quản lí không khỏi có chút khó coi.

Người nhân viên bán hàng buồn rười rượi nói:

- Ngô quản lí, thật sự có người gây sự, anh xem, tôi đây cũng bị đánh một cái.

Diệp Thiên mấy người đồng thời nhìn lên trên mặt của hắn, quả nhiên má phải người nọ có chút sưng đỏ, mặt trên lờ mờ có thể nhìn ra mấy dấu ngón tay.

Ngô quản lí nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

- Diệp tiên sinh, anh thấy việc này …?

Diệp Thiên khéo hiểu lòng người, khoát tay áo, nói:

- Ngô quản lí, không sao đâu, anh đi xem trước đi, để Đóa Đóa tiểu thư giúp tôi giới thiệu là được mà, nếu tôi quyết định mua, sẽ đưa tiền đặt cọc trước cho mọi người.

- Đóa Đóa, cô hãy giới thiệu về các thông số của xe cho Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh, xin lỗi tôi không tiếp được.

Ngô quản lí cáo lỗi Diệp Thiên, liền đi ra ngoài, nói:

- Một chút chuyện nhỏ đều xử lý không xong, bên ngoài không phải có bảo vệ sao? Phát tiền lương cho bọn họ làm gì hả?

- Ngô quản lí, việc này không có ngài ra mặt không được, cái tên họ Hoàng không biết tại sao lại gây chuyện với hai tiểu thư ngồi ở sảnh triển lãm, tôi lại khuyên đôi câu, liền trúng một cái tát!

Người nhân viên bán hàng lại mang vẻ mặt ủy khuất.

- Cái gì? Cãi nhau cùng hai cô gái?

Lỗ tai Diệp Thiên rất thính, tuy rằng Ngô quản lí hai người đã đi ra khói nhà kho, vẫn bị hắn nghe được, vội vàng quăng hết tư liệu mà Đóa Đóa vừa đưa cho hắn ra, xoay người đuổi theo.

- Sao lại thế? Hai cô gái kia có phải một người cao và một người hơi gầy yếu hay không?

Diệp Thiên liền kéo nhân viên bán hàng kia lại.

Khi Diệp Thiên đi vào cửa hàng 4S này, bên trong gian triển lãm cũng không mấy người, hai cô gái ngồi cùng một chỗ, khẳng định chính là Vu Thanh Nhã và Đường Tuyết Tuyết .

Nhân viên bán hàng gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, ôi, hình như chính là cùng đi với anh.

- Tôi cảnh cáo anh, cách xa tôi một chút, bạn trai của tôi cũng ở đây ...

Diệp Thiên mới vừa vào đến sảnh triển lãm, chợt nghe ra tiếng nói tức giận của Vu Thanh Nhã.

Lời nói của Vu Thanh Nhã chưa dứt, một người đàn ông lên tiếng:

- Bạn trai cô? Không phải là nguời bảy tám mươi tuổi đấy chứ? Cô xem anh đây năm nay mới ba mươi ba tuổi, chúng ta ở cùng một chỗ đúng lúc là nam thanh nữ tú!

- Thật sự là lố bịch?

Đi theo phía sau Diệp Thiên vào sảnh, Ngô quản lí nghe được câu nói của người nọ, sắc mặt nhất thời khắc khổ, hắn cũng không vội vã vào trong, mà lấy ra điện thoại di động.

- Ngươi nói bậy, anh Diệp Thiên không già như vậy đâu, ngươi mới là lão già bảy tám mươi đấy!

Đường Tuyết Tuyết cũng lên tiếng, Diệp Thiên chạy nhanh vài bước, qua góc ngoặt, rốt cục thì đã nhìn thấy tình hình.

Vu Thanh Nhã cùng Đường Tuyết Tuyết lúc này đang đứng ở bên cạnh cái bàn ngôi lúc đầu, ở trước mặt Vu Thanh Nhã có ba người thanh niên, ngoài ra còn có hai bảo vệ của cửa hàng kẹp giữa bọn họ.

Người thanh niên đứng ở đối diện Vu Thanh Nhã trừng mắt nhìn Đường Tuyết Tuyết một cái, hung tợn nói:

- Tiểu nha đầu, không phải chuyện của mày, gầy giống như con ma, đi chỗ khác ...

- Ngươi là người xấu, để cho anh Diệp Thiên đến đây đánh chết ngươi!

Đường Tuyết Tuyết không mắng chửi người khác, trong miệng cô người xấu đã là người đáng ghét hhất rồi.

Người nọ bĩu môi, nói:

- Anh Diệp Thiên của mày không phải bảy tám chục tuổi chứ? Hắn có thể đánh được ta sao?

- Tuổi của tôi không lớn, nhưng nếu anh muốn kêu là ông nội, tôi cũng đồng ý, cháu ạ!

Tiếng nói của Diệp Thiên vang lên, tách mấy nhân viên và bảo vệ kia đang vây xem ra, đứng ở trước mặt người nọ.

Trước mắt đột nhiên hiện ra dáng người cao lớn, người nọ không tự chủ được rút lui mấy bước, sau khi dừng bước thấy đối phương chỉ mình Diệp Thiên một người, thì không khỏi có chút thẹn quá hoá giận.

- Tiểu tử, kêu ai là cháu đấy?

- Ai đồng ý đương nhiên chính là kêu người đó, cháu à, đừng gây chuyện ở chỗ này, cẩn thận rước họa vào người!

Ánh mắt Diệp Thiên có chút lạnh lùng, liếc qua người nọ một cái, bộ dạng quả là chó đội lốt người, nhưng mặt mày thì có chút kiêu ngạo, chắc là bình thường không được ai dạy dỗ bao giờ, là quen thói bắt nạt người khác mà có tính tình này.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Thấy Diệp Thiên lại còn hung hăng càn quấy hơn mình, người nọ không khỏi lặng đi một chút, đánh giá cẩn thận Diệp Thiên, khóe miệng không khỏi lệch đi.

- Toàn thân không một món đồ nhãn hiệu nổi tiếng, lại dám to tiếng với mình ở thành Bắc Kinh này sao?

- Tôi là công dân bình thường nhất ở đây, thế nào? Có phải muốn giáo huấn tôi một chút hay không?

Diệp Thiên hài hước nhìn thẳng đối phương, trong lòng sớm đã xếp hắn vào cái loại mềm nắn rắn buông.

Diệp Thiên không tiếp tục phản ứng người nọ, quay đầu lại nhìn về phía Vu Thanh Nhã, hỏi:

- Thanh Nhã, anh ta không làm gì em chứ?

- Không có, vừa rồi em cùng Tuyết Tuyết đang nói chuyện, người này không hiểu ra sao liền đi đến hỏi số điện thoại của em, em không cho, anh ta liền cướp túi xách của em, may mà được mấy người ngăn cản!

Vu Thanh Nhã biết Diệp Thiên ngang bướng, cô không muốn thấy Diệp Thiên xung đột gì cùng đối phương, giải thích lại chuyện mới phát sinh, lại nói:

- Diệp Thiên, chúng ta đi thôi, đừng chấp nhặt người như thế...

Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, mấy ngày hôm trước mới mở sát giới, Diệp Thiên cũng không muốn sát tâm quá nặng, không duyên cớ chuốc thêm nhiều nhân quả như vậy.

- Này, tiểu tử, đứng lại, mẹ nó, mắng ông mày xong lại nghĩ chạy sao?

Diệp Thiên bên này vừa định đi, phía sau liền vang lên tiếng chửi ầm lên, nếu Diệp Thiên còn làm tới, có lẽ đối phương không dám như thế, nhưng Diệp Thiên định đi, hắn lại chột dạ .

Diệp Thiên nhíu mày, đang định dừng bước, thấy được vẻ mặt khẩn cầu của Vu Thanh Nhã, không khỏi lắc lắc đầu nói:

- Đi thôi, chúng ta không như hắn ...

Diệp Thiên không muốn gây chuyện, thay vào đó sự tình liền cố ý tìm đến trêu chọc hắn, còn chưa đi ra được ba bước, sau đầu liền nổi lên một trận gió, hiển nhiên là có người đánh lén từ phía sau hắn.

- Mẹ nó, thật sự là không muốn sống đây mà!

Diệp Thiên chưa quay đầu lại, thân thể cũng mạnh mẽ hướng về phái trước, đồng thời chân giưo ra sau lưng, một động tác nhẹ nhàng, chân phải hắn đá lại sau lưng liền đánh trúng bụng người đánh lén.

- Ai ui!

Một tiếng kêu đau đớn truyền ra, người nọ ôm bụng liên tục lui về phía sau vài bước, đặt mông ngồi xuống nền đá cẩm thạch.

- Hoàng tổng, ngài không sao chứ?

Một người vốn đi theo sau người nọ tiến lên đỡ hắn.

- Mẹ nó, tôi có thể không có chuyện gì sao?

Ngồi dưới đất vẻ mặt người nọ không tốt, hét lên với hai người khác:

- Còn đứng ngây đó làm gì hả? Ta bỏ tiền ra để các người nhìn thấy ông đây bị đánh sao?

Người này tên là Hoàng Tư Chí, xem như là một công tử có tiếng ở kinh thành, ông của hắn nhận được quân hàm trung tướng khai quốc 55 năm, những năm tám mươi đã vào đến bộ, chính là vị có công lớn trong khai quốc.

Nhưng dòng tộc họ Hoàng con một mấy đời, ông có nghiêm khắc với cháu cỡ nào, cũng không thể không sủng ái cháu, quả thực là hắn rất được cưng chiều .

Được một người như vậy che chở, Hoàng Tư Chí từ nhỏ đã ngang ngược kiêu ngạo dị thường, hơn nữa đi theo ông học mấy được mấy quyền pháp giết địch trên chiến trường, thường thường hắn cũng thích dùng quyền cước, xưng bá kinh thành.

Đầu thập niên 90, trước sự giải thể của Soviet, Hoàng Tư Chí lợi dụng ông nội ở Soviet quen biết một vị tướng quân, lại bắt đầu kinh doanh Trung Nga, hơn nữa còn làm rất lớn, ngắn ngủn một năm, liền tích lũy được một số của cải khổng lồ.

Nhưng ở trung kỳ thập niên 90, ông lão qua đời.

Hoàng Tư Chí mặc dù là người ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không ngốc, hắn biết trước kia người khác đều là nể mặt ông hắn mà nhường cho hắn, bây giờ hắn hành sự cũng rất biết cân nhắc, mở công ty mậu dịch giết thời gian.

Nhưng giang sơn dễ đổi, Hoàng đại công tử thường thường vẫn hay phát sinh tranh cãi với người ngoài, sau hai lần bị thiệt thòi, hắn liền bỏ tiền tuyển hai vệ sỹ theo bên mình.

Cho nên vừa rồi bị Diệp Thiên cho một cước đạp vào bụng, Hoàng Tư Chí nhất thời liền phát tác, hai bảo tiêu của hắn có chút bất đắc dĩ liếc nhau một cái, giơ chân hướng về Diệp Thiên.

- Thật sự là phiền toái ...

Diệp Thiên thở dài, nói với Vu Thanh Nhã:

- Hai người chờ một chút, giải quyết bọn hắn rồi chúng ta đi!

Diệp Thiên vỗ nhẹ nhẹ tay Vu Thanh Nhã, quay đầu trở lại nghênh đón hai bảo tiêu kia, hai bên cũng biết sự tình không thể bỏ qua, đều không nói chuyện gì, chr có quyền cước giao nhau.

- Người trẻ tuổi kia thảm rồi, một đấu hai, khẳng định đánh không lại bọn họ …

- Ngô quản lí đâu? Anh ấy không đến ai cũng khuyên không được Hoàng thiếu gia này!

- Ô, tôi không bị hoa mắt chứ? Sao hai vệ sỹ kia đều nằm úp sấp trên mặt đất nhỉ?

Nhưng mọi người vây xem lập tức trợn mắt há hốc mồm. Vốn cho là Diệp Thiên sẽ bị hai người vạm vỡ kia đẩy ngã xuống đất, thế nhưng khi đánh nhau xong, ngã trên mặt đất phát ra tiếng rên rỉ, lại là hai bảo tiêu của Hoàng Tư Chí.

Diệp Thiên vỗ vỗ tay, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hoàng Tư Chí, ngồi ở trên mặt đất cách đó không xa và đang ngẩn người không hiểu sao, nói:

- Sau này ra ngoài ít gây chuyện thị phi thôi, trên đời này có người ngươi không thể trêu vào!

Diệp Thiên có thể nhìn ra, thượng đình người này căng đầy, sinh ra đã được sống trong nhung lụa, nhưng với tính cách của hắn, khẳng định không phải bản thân dốc sức làm ra được. Chỉ có thể nói người này đầu thai may mắn, sinh ra được ở trong một gia đình Phú Quý.

Tục ngữ nói cha mẹ sinh con trời sinh tính, con không ai giống ai, ông là anh hùng cháu chưa chắc là hảo hán, Diệp Thiên cũng không muốn tính toán cùng những người như vậy, cảnh cáo người này một câu, liền chuẩn bị xoay người rời đi.

- Ngươi … ngươi đứng lại, dám động đậy ta bắn chết!

Ngay khi Diệp Thiên sắp sửa xoay người, da đầu bỗng nhiên run lên, bởi vì hắn nhìn thấy, người ngồi dưới đất kia lại lấy từ bên hông ra một khẩu súng, họng súng tối om đang chĩa về phía mình.

Diệp Thiên xuất đạo tới nay, gặp qua không ít chuyện, nhưng bị người khác dùng súng chĩa vào thì đây là lần đầu tiên, hôm nay hắn đi ra ngoài mua xe, Vô Ngân và Đại Tề Thông Bảo đều không mang trên người.

Ánh mắt đảo qua, chân phải Diệp Thiên không hề có dấu hiệu dời đi, người vừa bị hắn đánh ngã xuống đất lập tức đứng lên, đi tới bên Hoàng Tư Chí.

Cùng lúc đó, thân thể Diệp Thiên nhanh chóng lùi lại, tay phải chìa ra từ dưới nách người nọ, gập lại, khẽ bóp, súng trong tay Hoàng Tư Chí liền thay đổi chủ nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.