Tối đến, cả tòa biệt thự Growl ngập trong ánh sáng vàng dịu nhẹ nhưng đậm chất hoàng gia, người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn trông khỏe chán, khuôn mặt ông trầm tư làm cả đám người ngồi đó như bị một áp lực đè nén ko thở nổi, trừ một người con trai có mái tóc màu xám kim đang ngồi nhở nhơ nghe nhạc đó, đôi mắt như vô tình vài lần liếc về phía cánh cửa.
“ Cạch” cánh cửa bật mở, kéo theo anh sánh chói lọi của ngoài kia vào trong căn nhà, phá vỡ vẻ hoàn mỹ của nó. Đi đầu là papa nó đang nắm tay bà Lan Chi, nhỏ Zy lẽo đẽo đi theo sau, cuối cùng là nó đang khoác tay Bum tiến vào. Khi nó vừa bước vào, mọi người trong căn phòng đồng loạt hút một ngụm khí lạnh, vì sao ư, vì nó quá đẹp, xung quanh nó như tỏa hào quang, sáng lấp lánh trong đêm tối. Hôm nay nó diện một cái đầm cổ điển màu trắng thiên sứ, chân váy xòe, thắt nơ nhỏ ngay eo, dài trên đầu gối 10 cm, tay lửng đc may bằng ren. Mang đôi giày màu đen cao 10cm, đính kim cương trắng làm đôi giày lấp lánh dưới ánh đèn. Tóc đc búi cao, vài cọng tóc con rơi rơi hai bên tay, cài một cái băng đô có hình bông tuyết màu đen, trong nó như một thiên sứ giáng trần vậy, xinh đẹp, đáng yêu, dễ thương ko có từ để tả hết.
-Cha, con đã đến! papa nó lễ phép chào ông lão đang ngồi ở vị trí chủ tọa
-Thiên Băng đâu? Ông ko đợi mà hỏi ngay, ông đã mong gặp đứa cháu gái này biết bao nhiêu năm nay, ông đã thề trước khi nhắm mắt xuôi tay phải gặp đc đứa cháu này một lần. Và ông cũng ko biết đc là khi nghe ông hỏi thế có 1 người khuôn mặt đã tái đi, đôi mắt căm tức thấy rõ.
“ mình đã ở Triệu gia đã hơn 10 năm, ông chưa bao giờ nhìn mặt mình, chị ta vừa mới về ông đã vội vã muốn gặp, mình đã làm sai điều gì chứ, sao ko có ai trong gia đình này thích mình.”
-Thiên Băng, đến chào ông đi con! Papa nó gọi nó đang đứng ở đằng sau với Bum
Nó bước lên nhìn ông lão trước mặt mình, ông đã hơn 70 tuổi, nhưng cơ thể nhìn sơ qua thì rất là khỏe mạnh, nó nhớ người ông này, từ lúc nó sinh ra ông đã rất yêu thương nó,mặc dù anh hai sẽ là người kế thừa tập đoàn Triệu gia nhưng ông đối với nó luôn thiên vị, luôn yêu thương và chiều chuộng nó hơn gấp 10 lần Bum [ bất công quá].
- Ông! Nó khẽ gọi
-Băng Nhi của ông! Ông ôm nó vào lòng, từng giọt nước mắt lăn dài, nước mắt hạnh phúc, đứa cháu gái ông mong chờ suốt hơn 10 năm qua cuối cùng đã trở về, ước nguyện cuối cùng của ông xem như đã thực hiện rồi
Hình ảnh đoàn viên này thật đẹp nếu như ko có một giọng nói chanh chua vang lên.
-Oh, đây ko phải là đứa con đã đi theo vợ cũ của của anh sao anh hai, sao hôm nay nó lại ở đây vậy? Mẹ của hai nhỏ Jenny và Libby lên tiếng [đừng hỏi tại sao bà ta lại nhận ra, vì nó thường hưởng đến 70% nét kiêu sa, quyến rũ của mẹ nó mà].
-Cô ba, đừng ăn nói hồ đồ! Bum gằn giọng
-Mai Trâm, im miệng đi! Ông của nó hét lên đầy giận dữ
-Sao ba lại la con, con nói đúng mà, hôm nay nó về đây chắc chỉ vì muốn xin tiền thôi mà! Bà ta khinh bỉ nhìn nó
-Câm miệng cô lại cho tôi! Ba nó giận dữ nói
-Anh hai, em có nói sai đâu, tại sao lại giận dữ với em, nó là đồ đáng kinh, thấy sang bắt quàng làm họ! Bà ta vẫn chưa thức thời lên tiếng mắng chữi nó
-Thiên Lâm, ta cho con 3 ngày, ngay lập tức ly hôn với nó cho ta, nếu ko thì con đừng hòng bước chân vào từ đường của nhà họ Triệu nữa! Ông nội gằn từng tiếng bắn những tia sét về phía ả Mai Trâm
-Ba à, từ từ rồi nói, còn em nữa Mai Trâm xin lỗi ngay, tại sao em lại ăn nói với Thiên Băng như thế hả, cháu ấy mới từ Anh về Việt Nam để du lịch, sao em lại ăn nói như người mất học vậy hả? Thiên Lâm tức bác ba của nói lên tiếng trách mắng bà ta
-Mai Trâm e nói quá đáng rồi đấy! Im lặng từ nãy đến giờ à Lan Chi lên tiếng khuyên ngăn
-Ở đây, cô ko có tư cách nói chuyện! Ông nó lạnh lùng nói
Bà ta ngay lập tức im miệng ko dám nhúc nhích, ai bảo bà ko phải là con dâu danh chính ngôn thuận cơ chứ, dù bà và ba nó ở với nhanh đã hơn 10 năm nhưng hai người ko đc phép kết hôn và ko đăng ký kết hôn vì bị ông gây sức ép nên hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng thực tế hai người họ chẳng có gì rành buộc nhau cả [ nhỏ Zy ko phải là con của papa nó], cũng như giám đốc và mấy em thư ký chân dài, chỉ là người tình của nhau thôi.
-Papa à, tại sao lại nặng lời với cô ấy như vậy? papa nó khẽ trách ông nội
-Tôi chưa từng xem nó là con dâu của tôi,con dâu của tôi chỉ có Bảo Anh thôi, nó mới là vợ mày, còn nó chỉ là vợ trên danh nghĩa của mày thôi, hai đứa mày đâu có đăng ký kết hôn, nên cô ta ko có quyền hạn gì ở đây cả, và càng ko có tư cách đc bước vào từ đường của nhà họ Triệu! Cái câu này hình như ông đã nhắc đến cả trăm lần rồi mà hình như chẳng xê nhê tý nào papa của nó cả
-Anh ở lại đây đi, em và con ra xe đợi! Bà ta nói rồi nắm tay nhỏ Zy kéo ra xe
-Còn con nữa, hãy giải quyết nó nhanh lên, để nó ở đây sủa đau hết cả tai! Ông lạnh lùng nói liếc nhìn người đàn bà đang đứng ngay ra đó
-Ba à, vợ con chỉ là lỡ lời một chút thôi mà, có cần phải làm quá thế ko ạ! Bác ba Lâm mệt mỏi hỏi
-Tao đã cảnh cáo nó rồi, mà nó ko chịu thức thời thôi! Ông trừng mắt nhìn ông Lâm
-Ba à, con sai rồi, xin đừng đối xử với con như vậy, con sẽ ko dám nói gì với cháu nó nữa, là con sai, là con sai. Bà ta rối rít xin lỗi
-Bà nghĩ một lời xin lỗi của bà có thể rút lại những từ ngữ xúc phạm đến em gái tôi sao? Bin gằn giọng, nãy giờ nghe bà ta sủa ồn ào quá nên anh ko nghe nhạc đc.
Tất cả mọi người ngây người nhìn sang người con trai có mái tóc xám kim đang từ từ đi lại chỗ của bọn họ. Ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía bà Mai Trâm làm ả lạnh sống lưng, trong lòng thầm than thở “ thôi xong, tại sao cái tên này bình thường chẳng bao giờ xem vào chuyện của gia đình hôm nay lại lên tiếng bênh vực cho cái con nhỏ ăn bám này nữa”
-Thiên Bảo à, có chuyện gì thế con! Mama của anh ý từ ngoài khoác tay papa anh tiến vào
-Có người dám lăng nhục Thiên Băng! Anh lạnh lùng nói, sát ý theo tiếng nói ngày càng đậm
-Thiên Băng, ai dám lăng nhục cháu yêu của ta? Papa của anh lớn tiếng hỏi, nó chính là đứa cháu yêu quý của vợ chồng ông, nó được xem là người duy nhất làm cho thằng con trai bất trị của ông cười vui vẻ và cư xử lễ độ với mọi người chứ bình thường thì anh chẳng bao giờ đặt ai vào mắt.
-Là con vợ yêu quý của thằng Thiên Lâm! Ông nội nó giận dữ nói
-Cô dám lăng nhục Thiên Băng? Mama của anh tức giận trừng mắt nhìn ả ta hỏi
-Chị cả à, em ko biết, em tưởng nó quay về ăn bám nhà ta, em thật sự ko biết là cháu nó về đây du lịch! Ả ta khóc nức nở xin lỗi, nhưng chẳng ai thấy ả ta muốn hối lỗi cả chỉ thấy là đôi mắt giảo hoạt đang toan tính gì đó.
-Tôi nói cho cô biết, Thiên Băng cháu tôi nó ko bao giờ ăn bám như cô nói đâu, chỉ có loại người mặt dày trơ trẽn như cô mới đi ăn bám nhà người khác thôi, đừng tưởng cô đã gã vào nhà họ Triệu, là bề trên của mấy đứa nhỏ rồi tác oai tác quái muốn làm gì thì làm, trong nhà này cô ko là cái gì hết đừng quên cái công ty nhà cô đang ăn bám tập đoàn Triệu Gia, nếu muốn thì chỉ một cái búng tay cũng có thể làm sụp đổ cái nhà của cô biết ko. Hãy nhớ lại đi, nếu ko phải là do cái trò vô liêm sỉ của cô thì cô đừng mong đc bước chân vô nhà họ Triệu, hãy an phận đi! Mama của anh thuyết giảng một tràng vô mặt bà Mai Trâm làm sắc mặt ả càng ngày càng tái đi.
-Chị cả à, đừng nhắc lại chuyện đó nữa! Bác ba khuôn mặt khó chịu trầm giọng lên tiếng
-Chị cũng chẳng muốn nhắc lại chuyện xấu hổ của gia đình ta nhưng cũng là do cô ta khơi gợi để người ta móc mỉa ra mà thôi! Mama của anh giận dữ nói.
-Các con thôi đi, hôm nay là ngày đoàn tụ của gia đình ta đừng lôi chuyện xấu ra để nói nữa. Ta nhắc lại một lần cuối, từ nay về sau cô mà còn dám ăn nói bậy bạ nữa thì đừng trách ông già này độc ác – ông nội hướng đôi mắt sắc lạnh về phía bà Mai Trâm – còn con thì đừng bao giờ dẫn hai mẹ con của cô ta đến đây nữa ta ko bao giờ chấp nhận đâu – ông quay qua nói với papa nó – ko nói nữa bây giờ chúng ta dùng cơm! Ông nó nói ngay khi thấy papa nó định nói gì đó, rồi đứng dậy đi xuống phòng ăn, papa nó định nói gì đó cũng ngậm miệng lại, cả nhà kéo xuống phòng ăn.
Hai vợ chồng bác cả - pama của Bin liên tục hỏi thăm nó, nhưng cũng tuyệt đối ko hỏi một chút gì về cuộc sống ở Anh của nó, chỉ quanh quẩn là không khí ở đây có phù hợp ko, ăn ngủ có đủ bữa đủ giấc ko, có ai gây khó dễ cho nó không,… nó cũng ngoan ngoãn trả lời hết tất cả, rất diệu hiền trước mặt của ông nội nó, nó cảm thấy vui khi ông ko chấp nhận bà ta và luôn bênh vực cho mama nó, chắc hẳn giữa ông và mama nó có một bí mật nào đó nên ông mới chấp nhận mama nó làm con dâu ko mama nó ở VN có lí lịch ko rõ rành.
“ Xem ra ông rất xem trọng mama mình, chắc chắn giữa họ có một cái bí mật nào đó rất lớn” nó thầm nghĩ khi ông luôn hỏi thăm tình trạng của mama nó, papa của nó đã biến mất ko thấy tăm hơi nên ở đó ko có ai biết mama nó có thân phận ntn nên nó tha hồ nói dối bịa chuyện lừa gạt mọi người nếu có ai nói nó là thần lừa chuyên nghiệp thì chắc cũng có người tin vì đám người nhà ông nội nó tin sái cổ những gì nó nói [trừ 4 người: Bum, Bin và pama Bin].
Đến hơn 10h cuối cùng nó cũng đc thả về, mệt mỏi vì một ngày phải nói nhiều và cãi nhau nhiều như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên từ ngày nó sang Anh nói mới nói nhiều như vậy.
-Ngày mai em phải chuyển qua Avip của bọn anh mà học, thân phận của em đã ko còn như xưa rồi! Bum vuốt tóc nói
-Em biết rồi! Nó trả lời
-Ngày mai anh và Bin có việc sẽ ko đến lớp đc, em sẽ ko sao chứ? Bum lo lắng hỏi
-Em ko sao đâu, em tin chắc sẽ chẳng có ai dám đụng đến em, em là ai cơ chứ, là em gái của Thiên Minh đẹp trai và Thiên Bảo mặt lạnh cơ mà! Nó cười đến chói lóa.
Bum bật cười, xoa xoa đầu nó.
-Ngủ đi, mai còn đi học nữa! Bum ôm nó vào lòng, chỉnh một tư thế thoải mái cho nó
-Uk! Nó gật đầu rồi nhắm mắt lại từ từ chìm vào mộng đẹp
“ Sân trường ngày mai sẽ là một mảnh sóng gió đây!” Bum thầm than một câu.
Các bạn cũng biết vì sao Bum nói câu này phải ko.