Trong những tháng tiếp theo, tên của Thượng nghị sĩ Adam Warner đã được nhắc đến như là một lời nói cửa miệng. Lý lịch, khả năng và uy tín của anh đã tạo cho anh có vóc dáng tại Thượng nghị viện ngay từ đầu. Anh đã có chân trong vài Ủy ban quan trọng, và bảo trợ cho một bản dự luật chủ chốt về lao động được thông qua khá nhanh và dễ dàng. Adam Warner có những người bạn có thế lực trong Quốc hội.
Nhiều người đã biết và kính trọng cha anh. Có nhiều ý kiến nhất trí là Adam sẽ là một đối thủ ra tranh cử tổng thống vào một ngày nào đó. Jennifer cảm thấy tự hào xen lẫn nỗi đắng cay ngọt ngào.
Jennifer nhận được lời mời thường xuyên từ các khách hàng, những người cộng tác và bạn bè rủ đi ăn tối đến nhà hát hoặc tham gia những hoạt động từ thiện khác nhau, nhưng cô hầu như từ chối tất cả.
Thỉnh thoảng cô dành một buổi tối cùng Ken. Cô rất muốn anh ở bên cạnh. Anh rất vui vẻ và tự nguyện, nhưng dưới vẻ bề ngoài tươi cười đó, Jennifer biết rằng đó là một người rất nhạy cảm và luôn day dứt. Thỉnh thoảng anh thường đến nhà ăn trưa hoặc ăn tối vào các ngày nghỉ cuối tuần và chơi với Joshua hàng giờ liền. Họ rất yêu quý nhau.
Một lần, khi Joshua đã đi ngủ và Jennifer đang ăn tối cùng Ken trong bếp, anh đã nhìn chằm chằm mãi vào Jennifer cho đến khi cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Lạy chúa, có chứ! - Ken rên rỉ. - Anh xin lỗi. Cái thế giới này quái quỷ thật.
Và anh chả nói gì thêm nữa.
Adam đã không cố gắng liên hệ với Jennifer trong gần chín tháng nay, nhưng cô vẫn luôn đọc ngấu nghiến mọi bài báo hoặc tạp chí viết về anh, và xem anh bất cứ khi nào anh có mặt trên vô tuyến. Cô thường xuyên nghĩ về anh. Làm sao mà cô có thể đừng được? Đứa con trai cô là hình tượng sống động luôn nhắc đến sự vắng mặt của Adam. Bây giờ Joshua đã hai tuổi và giống hệt cha nó. Nó cũng có đôi mắt xanh trông nghiêm nghị và phong cách riêng biệt Joshua là một bản sao nhỏ bé quý giá, thân mật, đáng yêu và luôn đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Jennifer kinh ngạc nhận thấy rằng những lời nói đầu tiên của Joshua là "ôtô", "ôtô", khi cô lái xe đưa nó đi chơi vào một ngày nào đó.
Bây giờ nó có thể nói được những câu như "Xin mời" hoặc "Cám ơn". - Một lần khi Jennifer đang cố gắng cho nó ăn trên chiếc ghế cao, nó đã nói một cách vội vã:
- Mẹ, đi chơi, đồ chơi của mẹ đi.
Ken đã mua cho Joshua một hộp bút màu, và Joshua đã kiên nhẫn vẽ lên những bức tường trong phòng khách.
Khi bà Mackey muốn phát nhẹ vào mông nó, Jennifer bảo:
- Đừng làm thế, tường sẽ rửa sạch được thôi. Joshua chỉ muốn biểu lộ mình thôi mà.
- Đó là điều mà tôi cũng muốn làm đấy, - bà Mackey khụt khịt nói. - Tự biểu lộ mình à! Bà sẽ làm hư hỏng cậu bé mất thôi!
Nhưng Joshua đã không bị hư hỏng, nó láu lỉnh và hay đòi hỏi, nhưng điều đó là bình thường đối với đứa trẻ hai tuổi. Nó rất sợ chiếc máy hút bụi, những con thú hoang, tàu hoả và bóng tối.
Joshua là một vận động viên bẩm sinh. Một lần khi đang xem nó chơi với một vài đứa bạn, Jennifer đã quay sang bà Mackey và nói:
- Mặc dù tôi là mẹ của Joshua, tôi có thể quan sát nó một cách khách quan, bà Mackey ạ. Tôi nghĩ rằng nó có thể là chúa Giê-su tái giáng thế.
Jennifer đã đưa ra một nguyên tắc là tránh tất cả những vụ án khiến cô phải ra khỏi thành phố và xa cách Joshua, nhưng một buổi sáng cô nhận được cú điện thoại khẩn của Peter Fenton, một khách hàng là chủ một công ty sản xuất lớn.
- Tôi định mua một nhà máy ở Las Vegas và tôi muốn cô đáp máy bay xuống đấy để gặp các luật sư của họ.
- Để tôi cử Dan Martin vậy, - Jennifer gợi ý. - Ông biết rằng tôi không thích ra khỏi thành phố rồi, Peter.
- Jennifer này, cô có thể làm mọi việc này chỉ trong vòng hai mươi tư giờ thôi. Tôi sẽ đưa cô xuống bằng máy bay của công ty và cô sẽ trở lại vào ngày hôm sau.
Jennifer ngập ngừng:
- Được thôi.
Cô đã từng đến Las Vegas và rất thờ ơ với thành phố này. Thật khó có thể biết là nên ghét Las Vegas hay là yêu nó. Người ta phải coi nó như là một hiện tượng đặc biệt, một nền văn minh xa lạ với những ngôn ngữ, luật lệ và đạo đức riêng của nó. Nó không giống bất kỳ thành phố nào khác trên thế giới. Những chiếc đèn nêông chiếu sáng thâu đêm cho thấy sự hào nhoáng của những cung điện nguy nga được xây dựng, nhằm vắt kiệt ví tiền của những khách du lịch lao đến như những con thiêu thân, và xếp hàng chờ đợi để túi tiền tiết kiệm cất giấu cẩn thận của họ dần bị lấy mất.
Jennifer đã đưa cho bà Mackey một danh sách dài đầy đủ chi tiết, những chỉ dẫn về việc chăm sóc Joshua.
- Thế bà phải đi xa bao lâu, bà Parker?
- Ngày mai tôi sẽ trở về.
- Ôi mẹ ơi!
Chiếc phản lực của Peter Fenton mang tên Lear đã đón Jennifer vào sáng sớm hôm sau và đưa cô đến Las Vegas. Jennifer đã dành cả buổi chiều và tối để vạch ra các chi tiết của hợp đồng. Khi kết thúc công việc, Peter Fenton đã mời Jennifer ăn tối với ông ta.
- Cám ơn ông Peter, nhưng tôi nghĩ rằng mình nên ở lại phòng và đi ngủ sớm. Tôi sẽ trở lại New York vào sáng mai.
Jennifer đã nói chuyện với bà Mackey ba lần trong ngày hôm đó và lần nào cũng được bảo đảm rằng cậu Joshua vẫn khoẻ. - Nó vẫn ăn đều, không bị sốt và dường như luôn vui vẻ.
- Nó có nhớ tôi không? - Jennifer hỏi.
- Nó chẳng nói gì cả, - bà Mackey thở dài.
Jennifer biết rằng bà Mackey đã nghĩ cô là kẻ ngớ ngẩn, nhưng Jennifer không quan tâm đến điều đó.
- Hãy nói với nó rằng tôi sẽ trở về vào ngày mai.
- Tôi sẽ bảo nó vậy, thưa bà Parker.
Jennifer dự định ăn tối lặng lẽ trong phòng, nhưng không hiểu vì sao căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, các bức tường dường như ép sát vào cô. Cô không thể không nghĩ về Adam được. Làm sao mà anh có thể làm tình với Mary Beth và khiến chị ta có thai được khi mà…
Mánh khoé mà Jennifer thường làm là tưởng tượng rằng Adam của cô chỉ đang bận đi công chuyện và sẽ sớm trở lại với cô, lần này đã không có tác dụng. Đầu óc của Jennifer luôn nghĩ về hình ảnh của Mary Beth.
Trong chiếc áo hở hang bằng đăng ten. Và Adam đã…
Cô phải ra ngoài, phải đến một nơi nào đó có những đám đông ồn ào. Có lẽ, Jennifer thầm nghĩ, mình thậm chí cần phải đi xem mới được. Cô tắm táp nhanh chóng, mặc quần áo và xuống cầu thang.
Marty Allen đang biểu diễn trong phòng xem chính.
Có một hàng người đài ở lối vào phòng dành cho buổi chiếu muộn, và Jennifer đã tiếc vì mình không đề nghị Peter Fenton đặt chỗ trước cho.
Cô đi lên phía người bồi bàn chính ở đầu hàng và hỏi:
- Phải đợi bao lâu nữa mới đặt được bàn ngồi?
- Nhóm của bà có mấy người?
- Tôi có một mình thôi.
Tôi xin lỗi, thưa bà, nhưng tôi e rằng…
Một giọng nói bên cô cất lên:
- Ngồi bàn của tôi cũng được Abe ạ.
Người hầu bàn tươi cười nói:
- Được thôi, ông Moretti ạ. Đi đường này thưa bà.
Jennifer quay sang và thấy mình đang nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Michael Moretti.
- Không, cảm ơn ông. - Jennifer đáp. - Tôi e rằng tôi.
- Cô phải ăn chứ? - Michael Moretti cầm tay Jennifer và cô chợt thấy mình bước bên cạnh y, theo sau người hầu bàn đen bàn tiệc được chọn ở giữa phòng lớn. Jennifer bực bội khi nghĩ phải ăn tối cùng Michael Moretti, nhưng cô không biết làm cách nào ra khỏi đây ngay bây giờ mà không gây ồn ào. Cô tha thiết ước ao rằng lẽ ra mình nên đồng ý ăn tối cùng Peter Fenton.
Họ ngồi ở bàn tiệc nhìn thẳng ra sân khấu và người hầu bàn nói: "Chúc ông Moretti và bà ăn ngon".
Jennifer có thể cảm nhận được đôi mắt của Michael
Moretti đang ngắm mình và điều đó đã làm cô khó chịu. Y ngồi đó, không nói gì cả. Michael Moretti là một người trầm lặng, một người không tin vào những lời nói như thế, chúng là cạm bẫy chứ không phải là hình thức giao tiếp. Sự im lặng của y như tập trung vào một điểm nào đó. Michael Moretti đã sử dụng sự im lặng thay cho lời văn, là cách mà những kẻ khác thường dùng.
Cuối cùng khi y cất tiếng thì Jennifer đã hoàn tòan không đề phòng gì nữa.
- Tôi ghét chó lắm, - Micha Moretti nói - Chúng dễ chết.
Như thể là y đang tiết lộ một phần đời tư từ trong sâu thẳm cõi lòng. Jennifer không biết phải đáp lại như thế nào.
Khi đồ uống được mang đến, họ ngồi đó lặng lẽ uống và Jennifer như đang lắng nghe câu chuyện từ một nơi nào đó vọng lại.
Cô nghĩ về những lời y đã nói: "Tôi ghét chó lắm. Chúng dễ chết". Cô tự hỏi không rõ cuộc đời niên thiếu của Michael Moretti ra sao nhỉ. Cô thấy mình chăm chú quan sát y. Y hấp dẫn một cách nguy hiểm và khêu gợi ở y toát ra một cảm giác hung dữ dễ bị bùng nổ.
Jennifer không thể giải thích vì sao, nhưng ở bên cạnh gã đàn ông này cô cảm thấy mình thực sự là một người đàn bà. Có lẽ là do cách đôi mắt đen như gỗ mun của y ngắm nhìn cô, sau đó lại ngoảnh đi như thể lo sợ vì đã thổ lộ quá nhiều. Jennifer nhận ra rằng đã từ lâu lắm rồi cô không nghĩ mình là một người đàn bà.
Kể từ ngay cô mất Adam. Phải có đàn ông thì mới khiến cho phụ nữ thấy mình là phái yếu, Jennifer thầm nghĩ. Mới khiến cho cô ta cảm thấy mình đep, cảm thấy muốn được âu yếm.
Jennifer thầm cám ơn vì y đã không thể đọc được ý nghĩ của cô.
Nhiều người khác nhau đã lại gần bàn ăn của họ để bày tỏ sự kính trọng đối với Michael Moretti: đó là các giám đốc kinh doanh, nghệ sĩ, một chánh án và một thượng nghị sĩ Mỹ. Đó là những thế lực bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với một thế lực cao hơn, và Jennifer bắt đầu cảm thấy được phần nào mức độ ảnh hưởng mà y có.
- Tôi sẽ gọi đồ ăn cho chúng ta. - Mihel Moreti nói. - Họ chuẩn bị thực đơn này cho khách. Giống như là ăn trên máy bay ấy.
Y khẽ nhấc tay và người hầu bàn lại ngay bên y.
- Có tôi, thưa ông Moretti. Ông muốn dùng gì tối nay, thưa ông?
- Chúng tôi sẽ dùng món cá hồi hồng Chateaubriand.
- Có ngay, thưa ông Moretti.
- Khoai tây rán giòn và món xa lát có rau diếp.
- Có ngay, thưa ông Moretti.
- Chúng tôi sẽ gọi món tráng miệng sau.
Một chai sâm banh được đưa đến bàn ăn, đó là quà tặng của ban quản lý khách sạn.
Jennifer cảm thấy mình bắt đầu đỡ căng thẳng và thích thú, mặc dù trong thâm tâm cô hầu như không muốn. Đã lâu lắm rồi cô mới có được buổi tối bên một người đàn ông hấp dẫn. Thậm chí ngay cả khi suy nghĩ đó hiện ra trong đầu Jennifer, cô chợt tự hỏi: "Làm sao mình có thể cho rằng Michael Moretti hấp dẫn cơ chứ? Hắn là một kẻ giết người, một con thú vô đạo lý không còn có xúc cảm gì nữa".
Jennifer đã biết và bào chữa cho hàng tá người đã phạm những tội ác kinh khủng, nhưng cô cứ cảm giác rằng không ai trong số đó nguy hiểm như là gã đàn ông này. Y đã leo lên được hàng đầu Tổ chức và để làm được điều đó không phải chỉ là việc cưới con gái Antonio Granelli mà thôi.
- Tôi đã gọi điện thoại cho cô một vài lần khi cô đi vắng, - Michael nói. Nhưng theo lời Ken Bailey, hầu như ngày nào y cũng gọi. - Cô đi đâu vậy? - Y cố làm cho câu hỏi có vẻ thản nhiên.
- Đi vắng.
Im lặng hồi lâu.
- Còn nhớ lời tôi đã đề nghị với cô không?
Jennifer nhấm nháp một chút sâm banh.
- Đừng nói lại nữa, thưa ông.
- Cô có thể có bất kỳ…
- Tôi đã bảo ông rồi, tôi không quan tâm mà.
- Không có đề nghị nào mà người ta không thể từ chối được đâu.
- Nếu có chỉ là trong sách vở mà thôi, ông Moretti ạ. Tôi từ chối đấy.
Michael Moretti nghĩ lại những việc đã xảy ra trong nhà bố vợ y vài tuần trước. Cuộc họp gia đình đã được tổ chức nhưng mọi việc không suôn sẻ lắm. Thomas Colfax đã chống lại mọi đề nghị của Michael.
Khi Colfax đã ra về, Michael Moretti bảo bố vợ:
- Colfax đang trở thành ông già rồi. Con nghĩ rằng đã đến lúc loại ông ta ra ngoài rồi đấy, bố ạ.
- Tommy là một người tốt đấy. Ông ta đã cứu chúng ta thoát khỏi nhiều vụ rắc rối trong nhiều năm nay rồi.
- Đó là chuyện quá khứ mà. Giờ ông ta có làm được gì nữa đâu.
- Thế chúng ta sẽ lấy ai thay ông ấy bây giờ?
- Jennifer Parker.
Antonio Granelli lắc đầu:
- Bố đã bảo con rồi mà, Michale. Để một mụ đàn bà biết công việc của chúng ta là không tốt đâu.
- Nhưng đây không phải chỉ là một người đàn bà. Cô ta là luật sư giỏi nhất ở đây đấy.
- Để xem xem, - Antonio Granelli nói. - Để xem xem.
Michael Moretti là một người quen đạt được điều y muốn và Jennifer càng đương đầu chống lại y, thì y càng quyết tâm hơn để chiếm được cô. Giờ đây khi đang ngồi cạnh cô, Michael đã ngắm nhìn Jennifer và thầm nghĩ: "Một ngày nào đó em sẽ thuộc về ta thôi, bé yêu ạ, bằng mọi giá".
- Ông đang nghĩ gì vậy?
Michael Moretti khẽ mỉm cười với Jennifer và cô ngay tức thì đã hối tiếc về câu hỏi đó. Đã đến lúc phải rờì khỏi nơi đây rồi.
- Cảm ơn ông về bữa ăn tối tuyệt vời, ông Moretti ạ. Tôi phải dậy sớm, bởi thế….
Đèn bắt đầu mờ ảo và ban nhạc mở màn.
- Cô không thể về bây giờ được. Buổi trình diễn bắt đầu rồi. Cô sẽ thấy thích Marty Allen cho mà xem.
Đó là trò giải trí mà chỉ có Las Vegas mới có thể có được và Jennifer hoàn tòan thích thú với buổi trình diễn đó. Cô tự nhủ là mình sẽ về ngay sau buổi diễn, nhưng khi kết thúc, Michael Moretti đã mời cô nhảy thì cô lại quyết định rằng từ chối có lẽ là vô ơn quá.
Hơn nữa cô đã phải tự thú nhận rằng mình đang rất vui vẻ đêm nay. Michael Moretti là một người khiêu vũ điêu luyện và Jennifer cảm thấy mình được thoải mái khi ở trong cánh tay y. Một lần khi người đang nhảy khác va vào họ, Michael Moretti bị đẩy sát vào Jennifer, và trong giây lát cô cảm nhận được một cái xiết chặt hơn của y nhưng sau đó y lùi lại ngay, cẩn thận giữ cô hơi cách xa một chút.
Sau đó, họ vào sòng bạc, một nơi rộng lớn đầy ánh sáng chói lòa và rất ồn ào, chật cứng những kẻ cờ bạc mê mải với các trò chơi may mắn khác nhau, ham say như thể cuộc đời họ phụ thuộc vào việc được bạc.
Michael đưa Jennifer đến một bàn chơi súc sắc và đưa cho cô một tá cúc bạc.
- Chúc may mắn, - y nói.
Người chủ bàn và những kẻ chia bài đối xử với Michael rất tôn kính, gọi y là ông M và đưa cho y hàng chồng lớn thẻ nhựa thay cho 100 đôla, lấy những vật đánh dấu thay chứ không phải lấy tiền mặt. Michael đặt những khoản tiền lớn và thua khá nặng, nhưng y dường như vẫn bình thản. Dùng thẻ nhựa của Michael, Jennifer đã được 300 đôla và khăng khăng trả lại cho Michael. Cô không hề có ý định phải chịu ơn y.
Thỉnh thoảng trong giữa đêm vui đó, nhiều phụ nữ khác nhau đã đến chào Michael Tất cả đều rất trẻ và quyến rũ, Jennifer nhận thấy vậy. Michael tỏ ra rất lịch sự với họ, nhưng rõ ràng là y chỉ quan tâm đến Jennifer. Mặc dù không muốn, nhưng cô không thể không cảm thấy được tâng bốc. Jennifer đã mệt mỏi và suy nhược vào lúc đầu, nhưng sức sống của Michael Moretti đã như tràn lên, lan ra không khí, bao trùm lấy Jennifer. Michael đưa cô đến một quán nhỏ có nhóm nhạc Jazz đang biểu diễn và sau đó họ đến phòng ngoài một khách sạn khác để nghe một nhóm ca sĩ mới.
Ở mọi nơi họ đến Michael đều được đối xử như ông hoàng: Mọi người cố làm cho y chú ý tới, cố chào y một câu cố đụng chạm vào y để làm cho y biết rằng có họ ở đó
Trong suốt thời gian bên nhau, Michael không hề thốt ra một từ nào có thể làm Jennifer mếch lòng. Vậy mà Jennifer vẫn cảm thấy được cơn nhục dục mãnh liệt trào lên trong y, tựa như có những làn sóng vỗ mạnh vào người cô. Cơ thể cô như bị thâm tím và xúc phạm.
Cô chưa từng trải qua những cảm giác như thế này bao giờ. Đó là cảm giác luôn lo lắng và đồng thời luôn hồ hởi. Ở y có một sức sống thú vật hoang dã mà Jennifer chưa bao giờ từng gặp trước đây.
Cuối cùng mãi đến bốn giờ sáng, Michael mới đưa Jennifer trở lại phòng. Khi họ đến bên cánh cửa ra vào phòng Jennifer, Michael nắm lấy tay cô và nói:
- Chúc ngủ ngon. Tôi chỉ muốn cô biết rằng đêm nay là một đêm tuyệt diệu nhất trong đời tôi.
Những lời nói của y đã làm cho Jennifer lo sợ.