Tại Washington, danh tiếng của Adam Warner ngày càng tăng lên. Báo chí đưa tin về anh ngày càng nhiều hơn. Adam bắt đầu mở cuộc điều tra về các trường học ở khu da đen, và dẫn đầu một Uỷ ban Thượng viện đến thăm Moscow để gặp gỡ những kẻ bất đồng chính kiến. Báo đã đăng các bức ảnh khi anh xuống sân bay Sheremetyevo và được các quan chức Nga với bộ mặt nghiêm nghị đón tiếp. Khi Adam trở về sau 10 ngày, báo chí đã đưa tin hoan nghênh nồng nhiệt kết quả chuyến đi thăm của anh.
Tin tức ngày càng nhiều thêm. Công chúng muốn được đọc nhiều về Adam Warner và các phương tiện thông tim đại chúng luôn đáp ứng nhu cầu của họ.
Adam trở thành người đi đầu trong việc cải tổ ở Thượng nghị viện. Anh đứng đầu một Uỷ ban điều tra các điều kiện sống tại các nhà tù liên bang và đến thăm các nhà tù trên khắp đất nước. Anh đã nói chuyện với các phạm nhân, lính gác và giám mục, và khi báo cáo của Uỷ ban anh gửi trả lại, việc cải thiện điều kiện nhà tù với quy mô lớn đã được tiến hành.
Cùng với các tạp chí tin tức, các tạp chí phụ nữ cũng viết nhiều bài về anh. Trong tạp chí Cosmopolitan, Jennifer đã trông thấy bức ảnh của Adam, Mary Beth và con gái nhỏ của họ, Samantha, Jennifer ngồi bên lò sưởi trong phòng ngủ và ngắm nhìn bức ảnh hồi lâu.
Mary Beth mỉm cười trước ống kính, tỏa ra một vẻ quyến rũ của người phương nam rất thân mật và ngọt ngào. Cô bé gái là bức tranh thu nhỏ của người mẹ.
Jennifer quay sang ngắm ảnh Adam. Anh trông rất mệt mỏi. Có những vết nhăn nhỏ quanh đôi mắt mà trước đó chưa từng có và tóc mai anh bắt đầu nhuốm màu hoa râm. Trong giây lát, Jennifer chợt tưởng như mình đang thấy khuôn mặt của Joshua đã trưởng thành. Họ giống nhau kỳ lạ, chắc người nhiếp ảnh đã bảo Adam nhìn thẳng vào ống kính, nên Jennifer như cảm thấy rằng anh đang ngắm nhìn cô. Cô cố gắng để đọc được biểu hiện trong đôi mắt anh, và cô tự hỏi liệu anh có bao giờ nghĩ về cô không.
Jennifer quay sang ngắm lại ảnh Mary Beth và con gái cô ta. Sau đó cô ném quyển tạp chí vào lò sưởi và lặng lẽ nhìn nó cháy.
Adam Warner ngồi phía đầu bàn ăn, đang tiếp đãi Steward Needham và khoảng sáu, bảy người khách khác nữa. Mary Beth ngồi đối diện phía cuối bàn, đang khe khẽ nói chuyện với một thượng nghị sĩ bang Oklahoma và bà vợ đeo đầy trang sức của ông ta.
Washington đã tựa như chất kich thích đối với Mary Beth. Chị ta đang ở đúng môi trường của mình. Nhờ vai trò quan trọng ngày càng tăng của Adam, Mary Beth đã trở thành một trong những bà chủ hàng đầu ở Washington. Chị ta đã say sưa với vị trí đó. Quan hệ xã hội tại Washington làm Adam chán ngán và anh sung sướng được để việc đó lại cho Mary Beth. Chị ta làm việc đó rất tốt và anh thầm cám ơn chị ta.
- Ở Washington, - Steward Needman nói, - nhiều việc được đưa ra thoả thuận tại bàn ăn hơn là tại những căn phòng tôn nghiêm ở Quốc hội.
Adam nhìn quanh bàn và thầm mong tối nay sớm qua đi. Bề ngoài thì mọi việc đều tuyệt diệu. Nhưng bên trong tòan là lầm lẫn cả. Anh đã cưới một người đàn bà nhưng lại yêu một người khác. Anh bị trói buộc vào một cuộc hôn nhân không lối thoát. Lẽ ra, nếu Mary Beth không có thai thì Adam biết rằng mình sẽ tiến hành việc ly hôn. Giờ thì quá muộn rồi: Anh đã bị trói chặt. Mary Beth đã sinh cho anh một đứa con gái bé nhỏ xinh đẹp và anh yêu quý nó, nhưng khó mà có thể quên Jennifer đi trong suy nghĩ của anh.
Phu nhân viên thống đốc bảo anh:
- Anh thật may mắn, Adam ạ. Anh có được mọi thứ mà người ta muốn trên thế giới này, phải không?
Adam đã không dám trả lời.