Thiên Thần Nổi Giận

Chương 41: Chương 41




Thời gian là một dòng sông trôi nhanh không có bến bờ. Các mùa của nó không phải là xuân, hạ, thu, đông mà là các sinh nhật, niềm vui, phiền phức và nỗi đau. Đó là các vụ được và thua kiện; sự hiện diện của Michael và kỷ niệm về Adam. Nhưng chủ yếu, thời gian của Joshua là một quyển lịch, nhắc nhở năm tháng đã trôi qua nhanh như thế nào.

Thật không thể tin được bé đã lên bảy rồi. Chỉ qua một đêm, dường như bé đã bỏ bút chì màu và truyện tranh để chơi mô hình máy bay và thể thao. Joshua đã khá cao và ngày càng giống bố, không chỉ về hình thức.

Bé rất nhậy cảm, lịch sự và có ý thức rất mạnh về sự công bằng. Khi Jennifer phạt bé. Joshua bướng bỉnh nói:

- Con mới chỉ cao bốn feets nhưng con có quyền của con chứ.

Bé chính là Adam thu nhỏ. Joshua rất khoẻ mạnh giống như Adam. Người hùng của bé là anh em Bebble và Carl Stolz.

- Mẹ chẳng báo giờ nghe đến tên họ cả, - Jennifer bảo.

- Vậy mẹ ở đâu đấy? Họ là những người tạo ra thế giới nhỏ đấy!

- Ôi Anh em Bebble và Carl Stolz này á?

Vào ngày nghỉ cuối tuần, Joshua em tất cả các chương trình thể thao trên ti-vi, bóng đá, bóng chày, bóng rổ, gì cũng xem tất. Đầu tiên Jennifer để Joshua xem một mình, nhưng khi bé bàn luận với cô về các trận đấu sau đó và Jennifer hoàn tòan không hiểu gì hết, cô quyết định tốt nhất là xem cùng với bé. Và thế là hai mẹ con thường ngồi trước màn ảnh nhỏ, nhai bánh ngô và cổ vũ các cầu thủ.

Một hôm, Joshua về nhà sau khi chơi bóng, mặt đầy vẻ lo âu và nói:

- Mẹ ơi chúng ta có thể nói chuyện như những người đàn ông với nhau không?

- Tất nhiên, Joshua.

Họ ngồi quanh bàn ăn trong bếp, Jennifer làm bánh sandwich bỏ lạc cho bé và đổ đầy cho bé một cốc sữa.

- Có vấn đề gì thế, Giọng bé nhỏ nhẹ và đầy lo lắng.

- À, con nghe bạn nó nói chuyện và con vẫn đang băn khoăn. Mẹ có nghĩ rằng khi con lớn lên vẫn còn có tình dục không?

Jennifer mua một chiếc thuyền buồm nhỏ và vào những ngày nghỉ cuối tuần cô và Joshua thường đi bơi thuyền. Jennifer thích ngắm khuôn mặt bé khi bé cầm lái. Trên môi bé luôn nở một nụ cười thích thú mà cô gọi là nụ cười "Eric đỏ".

Joshua là một thủy thủ bẩm sinh giống như cha cậu. Ý nghĩ đó làm Jennifer phát hoảng. Cô tự hỏi không biết có phải mình đang cố gắng sống với Adam thông qua Joshua không. Tất cả những gì cô đang làm cùng với con trai - bơi thuyền, xem thể thao - đều là những thứ cô đã làm cùng với cha nó trước kia.

Jennifer tự nhủ cô làm những điều đó bởi vì Joshua thích, nhưng cô cũng không rõ mình có hoàn toàn chân thành như vậy không. Cô ngắm Joshua đứng trên cột buồm, má hồng lên vì nắng gió, mặt rạng rỡ và nhận thấy rằng cái lý do đó chẳng có gì đáng quan tâm cả.

Vấn đề quan trọng là con trai cô thích sống với cô. Bé không phải là phiên bản của cha nó. Bé là chính bản thân nó và Jennifer yêu bé hơn bất cứ ai trên trái đất này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.