Antonio Granelli chết và Michael nắm quyền kiểm soát tòan bộ vương quốc của hắn ta. Tang lễ được cử hành trọng thể tương xứng với một người có vị trí ngang với người cha đỡ đầu. Những người đứng đầu và thành viên của các gia đình mafia từ khắp đất nước đổ về, để tưởng nhớ người bạn quá cố, và để đảm bảo với ông trùm mới về sự trung thành và ủng hộ của họ. Nhân viên FBI cũng đến đó cùng với nửa tá các cơ quan chính phủ khác.
Rosa hết sức đau khổ vì cô yêu cha vô cùng, nhưng cô cũng tự hào và an ủi phần nào về việc chồng mình thay thế cha làm trùm gia đình.
Jennifer ngày rằng trở nên quý giá đối với Michael.
Khi có khó khăn, người đầu tiên mà Michael hỏi ý kiến là Jennifer. Thomas Colfax trở nên một vật càng ngày càng khó chịu.
- Đừng lo ngại về hắn, - Michael bảo Jennifer. - Hắn sắp về vườn rồi.
Tiếng chuông điện thoại thánh thót đánh thức Jennifer dậy. Cô nằm trên giường, nghe ngóng thêm chút nữa rồi ngồi dậy, nhìn vào chiếc đồng hồ hiện số.
Mới có ba giờ sáng cô cầm ống nghe lên:
- A-lô.
Đó là Michael.
- Em có thể mặc quần áo ngay không?
Jennifer ngồi thẳng dậy và cố xua cơn buồn ngủ.
- Có gì vậy?
- Eddie Santini vừa bị bắt vì tội cướp của có vũ trang. Hắn đã bị bắt hai lần rồi. Nếu lần này bị kết tội nữa hắn sẽ lĩnh án chung thân.
- Có nhân chứng nào không?
- Có ba người, và họ đều nhìn thấy hắn rất rõ.
- Bây giờ hắn đang ở đâu?
- Phường 17.
- Em đi đây, Michael.
Jennifer khoác lên người chiếc áo ngủ và xuống bếp pha cà phê. Cô vừa uống vừa nhìn ra cửa và suy nghĩ:
"Ba nhân chứng. Và họ đều nhìn thấy hắn rất rõ".Cô nhấc ống nghe lên quay số.
- Cho tôi xin số máy của tờ City Desk.
Jennifer nói nhanh:
- Tôi có tin báo cho các ngài đây.
- Một gã tên là Eddie Santini vừa bị bắt vì tội cướp có vũ trang. Luật sư của hắn là Jennifer Parker. Cô ta sẽ cố giải thoát cho hắn.
Cô đặt máy và tiếp tục gọi cho hai tờ báo khác và một hãng vô tuyến với lời lẽ tương tự. Khi Jennifer gọi điện xong cô nhìn đồng hồ và thong thả uống tiếp một cốc cà phê nữa. Cô muốn biết chắc các phóng viên nhiếp ảnh đã có đủ thời giờ để đến phố 51. Sau đó cô lên gác mặc quần áo.
Trước khi Jennifer đi, cô lên phòng ngủ của Joshua.
Đèn ngủ trong phòng vẫn sáng. Bé ngủ ngon lành, chăn quấn quanh người rơi cả xuống đất. Jennifer nhẹ nhàng sửa lại chăn, hôn vào trán bé và rón rén ra khỏi phòng.
- Mẹ đi đâu đấy?
Cô quay lại và nói.
- Mẹ đi làm đây. Ngủ tiếp đi con.
- Mấy giờ rồi ạ.
- Bốn giờ sáng.
Joshua khúc khích.
- Mẹ đúng là làm việc vào những lúc không thích hợp với phụ nữ.
Cô bước lại gần giường bé.
- Còn con đúng là toàn ngủ vào những lúc không thích hợp đối với một người đàn ông.
- Chúng ta sẽ xem trận đấu ở Mets tối nay chứ?
- Tất nhiên rồi. Thôi hãy quay lại vương quốc giấc mơ đi.
- Được rồi, mẹ ạ. Chúc mẹ thắng kiện.
- Cám ơn con.
Vài phút sau Jennifer đã lên xe đi về hướng Manhattan.
Khi Jennifer đến nơi đã có một phóng viên nhiếp ảnh của tờ tin tức hàng ngày chờ sẵn. Anh ta nhìn Jennifer không chớp mắt và nói.
- Vậy là đúng thật à! Đúng là cô tham gia vào vụ Santini này à?
- Làm sao anh lại biết điều đó? - Jennifer hỏi.
- Có một chú chim nhỏ hót như vậy, trạng sư ạ.
- Anh chỉ phí thời gian thôi. Yêu cầu không được chụp hình.
Cô bước vào phòng giam, yêu cầu cho Eddie Santini được tại ngoại, cố dềnh dàng thủ tục cho đến khi cô chắc là phóng viên truyền hình và một phóng viên nhiếp ảnh của tờ báo New York đã đến. Cô quyết định không chờ phóng viên của tờ Bưu điện nữa.
Viên chỉ huy cảnh sát trực nhật nói:
- Có mấy phóng viên báo chí và vô tuyến truyền hình ở ngoài cửa trước, thưa cô Parker. Cô có thể ra bằng cửa sau nếu cô muốn.
- Không có gì đâu, Jennifer đáp. - Tôi sẽ giải quyết được thôi.
Cô dẫn Eddie Santini ra hành lang cửa trước, nơi các phóng viên đang chờ sẵn. Cô nói:
- Thôi nào, thưa các vị, xin đừng chụp ảnh đấy, - Và Jennifer bước sang một bên trong khi các phóng viên đua nhau chụp hình.
Một phóng viên hỏi:
- Điều gì làm cho vụ này quan trọng tới mức cô phải tham gia giải quyết?
- Anh sẽ biết vào sáng mai. Đồng thời tôi khuyên các vị không nên dùng những bức hình vừa chụp ở đây.
Một người trong đám phóng viên hỏi lớn:
- Thôi đi, Jennifer. Cô đã nghe về quyền tự do báo chí chưa?
Vào buổi trưa Jennifer nhận được một cú điện thoại của Michael Moretti. Giọng hắn giận dữ:
- Em đã xem báo chưa?
- Chưa ạ.
Thế đấy ảnh của Eddie Santini đăng trên trang nhất của tất cả các tờ báo và cả trên ti vi nữa. Anh có bảo em biến của quý này thành trò hề đâu cơ chứ!
- Em biết rồi. Đây là sáng kiến của em đấy.
- Chúa ơi! Để làm gì vậy?
- Vấn đề là đối phó với ba nhân chứng đó.
- Chúng làm sao?
- Anh nói họ nhìn rất rõ Santini. Được rồi, khi họ ra tòa nhận dạng hắn ta, họ sẽ phải chứng minh rằng họ không nhận dạng anh ta dựa trên các bức ảnh mà họ thấy trên báo chí và tivi.
Im lặng một hồi lâu và sau đó Michael nói giọng đầy khâm phục:
- Anh đúng là một thằng chết tiệt?
Jennifer bật cười to.
Ken Bailey đang chờ cô trong văn phòng buổi chiều hôm đó, và khi Jennifer bước vào cô lập tức biết ngay có chuyện gì không ổn qua vẻ mặt anh.
- Sao em không nói cho anh biết? - Ken hỏi.
- Nói cho anh biết điều gì cơ?
- Về quan hệ giữa em và Michael Moretti.
Jennifer phải cố kìm để khỏi bật ra một câu trả lời xẵng.
Nói "Đấy không phải là việc của anh", thật quá dễ. Ken là bạn của cô; anh ấy quan tâm đến cô. Theo một khía cạnh nào đó đấy cũng là việc của anh ấy. Jennifer chợt nhớ lại tất cả, văn phòng nhỏ bé mà họ dùng chung, anh đã giúp cô nhiệt tình biết bao. "Tôi có một người bạn luật sư cứ khẩn khoản nhờ chuyển hộ anh ta trát hầu tòa. Tôi thì lại không có thời gian. Anh ta trả cho mỗi tờ trát là 25 đô cùng với tiền đi lại, cô giúp tôi được chứ?"
- Ken ơi, chúng ta đừng bàn chuyện đó nữa.
Giọng anh tràn đầy một sự tức giận cố kìm nén.
- Tại sao không? Mọi người đều bàn chuyện đó đấy. Người ta nói rằng em là bồ của Moretti. - Mặt anh tái xám lại - Trời đất ơi!
- Cuộc sống của riêng em…
- Hắn sống trong cống rãnh và giờ đây cô mang cái cống rãnh đó vào văn phòng này. Cô bắt tất cả chúng tôi làm việc cho Moretti và bọn tay sai của hắn. Vâng. Đó là điều mà tôi đến để nói với cô đấy. Xin từ biệt.
Đó là một cú choáng.
- Anh không thể đi được. Anh hiểu sai về Michael rồi. Giá như anh gặp anh ấy, anh sẽ thấy…
Ngay lập tức Jennifer hiểu rằng cô đã sai.
Anh nhìn cô buồn rầu và nói:
- Hắn đã thay đổi em hoàn tòan rồi, thật thế. Tôi sẽ nhớ đến em như khi em còn biết mình là ai. Đó chính là cô gái mà tôi sẽ nhớ mãi. Tạm biệt Joshua hộ tôi.
Và Ken Bailey ra đi.
Jennifer thấy nước mắt bắt đầu chảy, cổ cô nghẹn lại đến mức tức thở. Cô ôm đầu gục xuống bàn cố quên đi nỗi đau.
Khi cô mở mắt, trời đã sập tối. Cả văn phòng tối om trừ ánh đèn đường yếu ớt hắt vào. Cô bước đến bên cửa sổ và nhìn xuống thành phố. Nó trông giống như một khu rừng rậm ban đêm với mỗi một đống lửa trại đang tàn để che chở cho người ta khỏi sự sợ hãi đang đè nén.
Đó là rừng rậm của Michael. Không còn cách nào để thoát khỏi đó nữa.