Thay đồ xong được Zane đưa xuống dưới nhà. Bà Anthony vừa nhìn thấy cô đã đi đến đỡ cô ra ghế ngồi mà còn không quan tâm đến thằng con trai của mình một chút nào.
Kaylin rón rén không dám hành động gì vượt quá giới hạn cho phép, phải đến khi Zane đi rồi thì cô mới dám tiếp chuyện với bà.
Đưa tay xoa đầu Kaylin, bà Anthony biết cô lại bị Zane hành hạ, thế nhưng đã không nhắc gì đến chuyện đó mà chỉ nói về vấn đề hôm nay bà tới đây.
- Kaylin, tí nữa chúng ta đi thử váy chơi. Sau đấy thì đi làm đẹp một chút, còn phải mua thêm nhiều quần áo nữa cho con thôi. Mặc quanh năm vài bộ cũ như này là không ổn.
Kaylin chỉ gật đầu theo ý bà nhưng cô nửa muốn đi nửa không muốn đi. Ở nhà thì sẽ bị Zane bắt nạt, nhưng nếu đi trong tình trạng như này thì sẽ rất bất tiện.
Ngồi trong xe để rời đi mà cô vẫn thấy cảm giác như Zane vẫn đang theo dõi mình. Điều này làm cô tự thu khép bản thân không dám hành động gì nhiều.
Theo như lịch trình sắp xếp thì đã đi chọn váy cưới trước. Mặc dù nói là chọn thế nhưng váy cưới để cho hôn lễ cũng đã được chọn sẵn bởi Zane rồi. Thật ra thì anh cũng không có nhìn ngắm váy cưới gì nhiều, chỉ là nhìn lướt qua rồi chọn lấy một bộ. Kaylin có không thích đi chăng nữa thì vẫn bắt buộc phải mặc theo anh.
- Kaylin, vào thử xem váy vừa chưa nhé. Nếu cảm thấy rộng chỗ nào thì phải bảo nghe đó. - Bà Anthony xoa lưng cô, thúc giục vào phòng thay đồ để thử.
Kaylin nhìn bà rồi lại nhìn nhân viên trong phòng thử đồ một lúc mới gật đầu. Cô còn phải uống viên thuốc mà lúc trước Anselm đưa cho cô, có như vậy thì cơn đau mới được giảm đi.
Vào trong phòng riêng để thử đồ, khi Kaylin cởi bỏ quần áo cũ trên người xuống thì nhân viên ở đấy cũng phải sốc khi nhìn những vết thương trên người cô. Nó còn kinh khủng hơn cả việc bị tai nạn giao thông thường xảy ra. Nhìn Kaylin yếu ớt như vậy mà những vết thương thế này cô vẫn có thể chịu đựng được thì họ quả thực rất nể cô.
Kaylin thấy ánh mắt mấy cô nhân viên nhìn mình mà bản thân thấy ngượng nghịu nhiều hơn. Nếu không phải vì cô không biết mặc loại váy này thì nhân viên ở đây cũng sẽ không được nhìn thấy những vết thương này trên người cô.
Thế nhưng dù họ biết cô bị bạo lực như vậy thì họ cũng không có một lời an ủi hay khuyên cô nên đi báo cảnh sát. Bởi vì người ngoài kia là mẹ chồng của Kaylin, hơn hết là người của Anthony. Họ có gan đến mấy cũng không động chạm đến người của Anthony. Dù sao thì số phận đã an bài, chỉ mong Kaylin có thể sống đến già là được rồi.
Thay đồ xong, Kaylin nhấc từng bước khó khăn để kéo theo chiếc váy trắng tinh khôi đi ra ngoài. Chiếc váy đã quá hoàn hảo, chỉ cần những vết thương kia biến mất thì sẽ càng hoàn hảo hơn. Đã vậy số đo của chiếc váy cũng vừa vặn với Kaylin, giống như việc họ biết chính xác số đo trên người cô vậy.
- Kaylin, con mặc lên nhìn rất đẹp. Đợi sau khi trang điểm sẽ đẹp hơn nữa cho mà xem. - Bà Anthony tươi cười đi tới ngắm nhìn Kaylin một lượt mà trầm trồ khen.
- Về các phụ tùng còn lại thì bên cửa hàng sẽ gửi mẫu thử đến cho phu nhân xem ạ. Không biết phu nhân và tiểu thư đây còn cảm thấy chưa hài lòng ở điểm nào trên chiếc váy này nữa không ạ? - Cô quản lý đi tới để hỏi hai người.
Bà Anthony lắc đầu còn khen cửa hàng làm ăn rất chất lượng. Cũng nhờ có lời khen của bà mà ngay sau đó doanh thu của cửa hàng cũng lên không hề nhẹ.
...
Thử váy xong còn đi làm đẹp. Vì Kaylin có quá nhiều chỗ cần phải chăm sóc cho cải thiện, phục hồi trở lại nên thời gian ở trong tiệm spa thương hiệu này cũng khá lâu. Nhưng bù trừ lại thì sau khi làm xong nhìn cô có thêm sức sống hẳn ra. Mọi thứ đều cảm thấy như được nhẹ nhõm đi biết bao nhiêu.
Kaylin cũng không còn cảm thấy gò bó nữa mà vui vẻ đi cùng với bà.
Hai người còn ăn uống, còn xem kịch trong nhà hát lớn rồi còn đi mua sắm. Có rất nhiều thứ thú vị xung quanh khiến Kaylin rất thích. Mỗi lần được đưa đi khỏi tòa lâu đài đó là cô đều háo hức muốn xem hôn nay thế giới ngoài kia diễn ra như thế nào. Dù cô đã được xem ở trên TV, nhưng lúc nào cũng muốn trực tiếp được nhìn thấy nó. Chỉ tiếc là cô không được phép đi quá nhiều. Có khi một năm cô chỉ được đi có một hai lần. Còn những khi đi máy bay để đi đến những quốc gia khác thì cô hay ngủ nên cũng không để ý nhiều. Với lại những lần đi với anh thì đều gặp các cuộc xả súng rất đáng sợ nên cô không có nghĩ nổi cái gì khác, không chú ý điều gì khác ngoài bảo vệ tính mạng của bản thân trước đó.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã hết để được đi về thì Kaylin lại bị đưa tới một trung tâm dành cho các tiểu thư quyền quý. Ở đây dạy về các phép tắc, lễ nghi dành cho giới thượng lưu.
Ngồi trong căn phòng khách sang trọng như đang ở hoàng gia, Kaylin cứ ngơ ngác nhìn mọi người đang đi đi lại lại. Bà Anthony nắm lấy tay Kaylin nói nhẹ:
- Ta và cha con có thể bỏ qua những điều này, nhưng mọi người xung quanh thì không như vậy. Con cũng không thể chỉ làm hài lòng chúng ta thôi, còn nhiều người khác nữa. Có hiểu ý ta nói không?
Kaylin nghe vậy thì gật đầu ngay. Vốn dĩ việc này cô biết rõ, chẳng ai thích cô làm vợ của Zane, bần cùng bất đắc dĩ thì họ đành phải chấp nhận. Thế nhưng trong lòng bọn họ ai cũng ghét cô và cũng chẳng ưa gì mỗi khi nhìn thấy cô cả.
Tưởng chừng như học mấy quy tắc này sẽ dễ thôi, thế nhưng bây giờ Kaylin mới biết nó khó học đến mức nào. Từ đi đứng, cả biểu cảm trên gương mặt hay cách ứng xử cho những sự cố sẽ xảy ra... cô dù đã rất chăm chú nghe nhưng không thể hoàn thành chọn vẹn được.
Nhìn biểu cảm tội lỗi của Kaylin khi không đạt được nhiều điểm số cao thì bà Anthony lại đi đến vỗ lưng cô còn khích lệ:
- Không sao cả, đây chỉ mới là lần đầu. Dù sao thì con chỉ cần hoàn hảo trước mặt bọn người đó, còn đối với ta hay thằng bé thì con không cần phải giữ phép tắc làm gì.
“Ngài ấy không thích vậy đâu ạ.” - Kaylin phủ định điều mà bà Anthony vừa nói ngay.
Khi ở cạnh Zane, cô lúc nào cũng thấy gò bó còn hơn những người ngoài kia. Chỉ là bà không biết cô đang phải chịu những gì nên mới nói vậy thôi.
Thấy Kaylin gấp gáp, biểu cảm cũng thấp thỏm thì bà lại bật cười mà xoa đầu cô:
- Con thử một lần bật lại nó xem. Biết đâu nó sẽ nghe lời con thì sao.
Kaylin vậy mà xua tay ngay. Mấy lời này không hữu ích một tí nào, cô mà làm vậy chắc đám cưới sẽ bị hoãn lại vì cô dâu hôn mê nhập viện mất thôi.
“Ngài ấy sẽ tức giận thật đó ạ. Không được đâu cô.”
Nhìn đứa con dâu cứ ngây thơ thế này thì bảo sao thằng con trai bà lại hay bắt nạt cô tới vậy. Nếu cô thử một lần dọa cho Zane sợ thì có lẽ sẽ thay đổi. Nhưng cô lại nhu nhược khó mà đổi được bản tính này nên cũng đành vậy thôi.
Ngồi sát lại gần với Kaylin, còn thủ thỉ để cho cô hiểu rõ về tình hình hiện tại:
- Nghe này, từ giờ con sẽ là thành viên trong gia đình rồi. Cũng nên thay đổi cách xưng hô, không chỉ gọi ta và chồng ta là cha mẹ, con nên gọi con trai ta là chồng mới phải chứ nhỉ.
Kaylin trố mặt nhìn sang hướng của bà. Cả đời cô chưa dám nghĩ đến một ngày sẽ có người coi mình là con gái. Cô chỉ mong sẽ có một gia đình dù là họ không yêu thương cô cũng không sao. Thế nhưng ở thời điểm hiện tại, cô vừa có gia đình vừa có được tình yêu thương của họ. Đây chắc là mơ rồi!
- Kaylin, con thấy sao? - Bà Anthony vỗ vai Kaylin để cô về với thực tại.
Thật sự mà nói thì cô vẫn chư thể tin được điều này là sự thật. Thế nhưng sau khi bà Anthony giải thích khá nhiều thì cô càng vững tin đây là sự thật hơn.
“Cháu được... gọi cô là mẹ sao?” - Kaylin viết chữ cũng run hơn mọi khi.
- Phải rồi, sau này gọi nhiều hơn cũng được. Biết chưa?
“Nhưng...”
Kaylin định nhắc đến Zane nhưng rồi lại ngập ngừng không nhắc tới nữa. Cô còn nhớ lần trước anh còn đánh cô vì cái tội cô lỡ gọi anh bằng chú. Bây giờ gọi là chồng không biết anh sẽ còn tức giận sao nữa.
Có một điều đó là rất dễ đoán được suy nghĩ của Kaylin. Dường như mọi suy nghĩ đều hiện hết lên trong ánh mắt và biểu cảm của cô. Bà Anthony cũng biết được điều đó mà còn khích lệ cô:
- Là vợ chồng với nhau, đương nhiên sẽ phải xưng hô như vậy. Con cũng đừng sợ, có lẽ thằng bé thích nhiều hơn là ghét đấy.
Kaylin mím môi ngồi im không đáp lại. Cô vẫn còn rất phân vân cho tới khi bà Anthony nói tiếp:
- Có khi con không gọi thì thằng bé còn tức giận đấy. Vậy nên nhớ phải gọi cho đúng biết chưa? Cô con dâu ngây thơ này.
Ngồi đợi đến khi giáo viên sắp xếp lịch để đi lần hai thì hai mẹ con nói chuyện được nhiều hơn. Họ nói rất nhiều, đã vậy Kaylin còn được bà mua cho rất nhiều đồ trang sức, các đồ hiệu và còn được bà cho phép vào tiệm sách để có thể đọc được nhiều thời gian hơn.
Nói chung chuyến đi giữa mẹ chồng nàng dâu cũng khá thuận lợi. Phải nói rằng Kaylin đi như này thì các cửa hàng sẽ phát tài sớm thôi.