Thiên Thần Trong Ác Quỷ

Chương 77: Chương 77: Địa phận của Nhất Thiên




Nằm ngủ cạnh Zane chẳng hôm nào là cô được yên ổn cả. Chỉ là dạo gần đây cô khó ngủ hơn trước, thi thoảng nếu Zane trở mình siết chặt người cô hơn thì vết thương sẽ bị nhói. Cũng không rõ vì sao nhưng anh thích để cô nằm lên người anh hơn. Có lẽ anh thích cảm giác bị đè nén chăng? Mà dù sao thì người Kaylin cũng bé và còn ít cân, đối với anh thì cũng chẳng thấm vào đâu. Nhưng vì điều này mà Kaylin còn không dám thở mạnh khi nằm cùng anh. Cô còn chẳng thể trở mình cho dễ chịu hơn. Chỉ khi nào Zane trở mình thì khi đó cô mới được trở mình theo. Cứ như là một bản sao “lỗi” khác vậy.

Khi đồng hồ còn vừa chỉ đúng vào số 6 thì tiếng chuông báo thức cũng vang lên. Điều này làm Kaylin tỉnh giấc. Cô đã vội với tay đến để tắt tiếng chuông đi, tránh đánh thức Zane. Nhưng lần này anh cũng mở mắt dậy theo. Không giống như mấy lần trước vẫn tỏ ra không nghe thấy gì để ngủ tiếp.

Kaylin lúng túng không biết làm sao, cô sợ anh thuận tay ném cô xuống dưới sàn nhà, như vậy sẽ rất đau và còn lạnh nữa. Nhưng may là anh đã không làm vậy.

Chỉ có điều mở đầu cho ngày mới lại là nụ hôn thô bạo làm Kaylin bị ngộp thở. Cô còn chưa thể nhận thức được điều gì thì Zane đã thâm nhập sâu vào bên trong khoang miệng của cô mất rồi. Mỗi lần hôn như vậy thì tim cô cũng có cảm giác nhói lên. Thậm chí thoạt nhìn còn thấy giống như Zane đang muốn nuốt chửng cô, thay vì là hôn thôi vậy. Kaylin chỉ biết nắm chặt tay không dám phản kháng lại. Dù có đau cũng phải chịu, còn hơn là những việc tồi tệ hơn nếu cô dám chống cự lại anh.

Cứ như vậy, chỉ cần khiến Zane thỏa mãn thì anh sẽ bỏ qua cho cô. Cũng giống như lúc này, Zane lật mặt cũng thật nhanh. Giây trước còn hôn Kaylin đến phát điên, giây sau liền trở mặt đẩy cô sang một bên rồi đi dép vào phòng để đồ.1

Kaylin vẫn còn chút hoảng sợ khi nãy. Cô chui vào trong chăn không dám thò đầu ra. Tay còn chạm lên môi xem có bị chảy máu hay không. Đã từ sau những việc Zane làm thì cô đã không còn chút nào gọi là tình cảm với anh hết. Trước đây còn muốn gần gũi với anh hơn, nhưng hiện tại cô chỉ muốn rời xa anh. Con người như anh rất độc ác, chỉ cần cô không làm theo đúng ý anh dù là việc nhỏ nhất, anh cũng sẽ lấy việc đó ra để chèn ép cô. Mấy dạo này cô được tĩnh dưỡng thì anh mới nhẹ tay một chút, nhưng trước kia chỉ cần cô sai một lỗi nhỏ, anh cũng sẽ thẳng tay đánh cô, có lúc còn nhốt cô ở chung mấy con thú dữ, cô có khóc đến đâu thì con người đó vẫn không thể đối xử tốt lên được với cô.

Đánh răng rửa mặt xong thì đúng vừa lúc Zane tắm xong. Kaylin vẫn đảm nhận công việc cũ đó là mặc quần áo cho anh. Không biết sao nhưng cô lại cảm thấy anh cao lên thêm chút nữa rồi. Rõ ràng ở độ tuổi của anh thì đã hết thời kỳ phát triển chiều cao, vậy mà anh thì vẫn cảm thấy cao lên. Chưa nói đến việc quần áo anh mặc cũng thấy chật hơn. Con người này cũng kỳ lạ quá rồi. Không lẽ anh bị đột biến gen hay sao?1

Trong cái đầu nhỏ của Kaylin đã nghĩ rất nhiều. Cho tới khi mặc xong, cô vẫn có thói quen nhìn anh đi ra ngoài. Gương ngặt cứ ngơ ngẩn nhìn anh. Thế nhưng Zane đi được đến cửa thấy Kaylin vẫn đứng im như vậy liền đưa tay vẫy cô.

Kaylin không hiểu gì, cô chỉ lon ton đi đến gần hỏi anh:

“Ch... Ngài còn cần gì ạ?”

- Cô bị thương ở ngực, chứ không phải ở não.

“...”

Kaylin vẫn chẳng hiểu nổi điều anh muốn nói. Cô vốn không được học rộng hiểu sâu, đến cả tính toán ngoài các phép cộng trừ cơ bản mà Anselm từng dạy cho cô ra thì cô chưa được phổ cập những kiến thức khác. Phần lớn đều là phải đọc sách để hiểu, thế nhưng mà Zane cứ như muốn cô thành một “người rừng” vậy. Cái gì cũng cấm cô, chỉ cần nhìn thấy cô đang cầm sách viết cũng tuyệt đối cấm, cô hầu như làm cái gì liên quan đến thu nạp kiến thức thì anh đều cấm tuyệt. Kaylin cũng không đòi hỏi nên cô không dám động đến những thứ mà Zane cấm nữa.

Nhìn thấy Kaylin vẻ mặt ngơ ra, Zane liền đưa tay giữ chặt gáy cô, còn dùng ánh mắt lạnh lẽo làm Kaylin muốn né tránh ánh mắt đó:

- Trong phạm vi 5m đổ lại, chỉ cần không thấy bóng dáng của cô thì cô hiểu chuyện gì sẽ đến tiếp theo chứ?

Kaylin mím môi, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng khi nhìn anh. Đến ngay cả cánh tay khi đưa lên để giao tiếp với anh cũng rất run:

“Cháu biết rồi ạ.”

Theo cùng với ánh mắt sợ sệt của Kaylin thì còn là hành động thô bạo của Zane. Anh đúng là một kẻ điên và không có một quy luật nào nhất định. Chỉ cần thích thì sẽ làm. Cũng chính vì điều này mà Kaylin cũng phải chịu quá nhiều cực khổ. Bây giờ cũng vậy.

Bị anh ép chặt rồi còn “khắc dấu” của anh lên trên cổ cô. Có lẽ là vì anh thấy cổ cô chưa có nhiều vết cắn của anh hay sao?

Kaylin kiễng chân lên theo anh nhưng không thể phủ nhận là nó rất đau. Đã nhiều lần cô muốn đẩy anh ra nhưng rồi lại cắn răng chịu đựng. Cho tới bây giờ cũng vậy.

Khi anh vừa buông cô ra, cô cũng phải tự lau khô nước mắt của mình ngay, không dám để anh nhìn thấy. Nhưng cổ của cô hiện tại đã có nhiều vết cắn lắm rồi, bây giờ lại có thêm vết mới, đã thế máu vẫn còn loang lổ ra. Cô nấc cục rất nhiều nhưng hành động lại rất nhẹ để Zane không nhìn thấy.

Anh còn mạnh tay nắm lấy cổ tay cô rồi kéo mạnh xuống dưới nhà. Không khí bên ngoài làm Kaylin bị sốc nhiệt mà khuỵu xuống. Làn da của cô còn nổi lên nhiều lỗ chân lông. Đôi mắt cô đúng thật là đang thất thần vì không biết rõ bản thân mình đang đau ở nơi nào là chính thức, vì hiện tại cơn đau của cô lan rộng ra khắp cơ thể luôn rồi. Trước ngực còn thấm máu ở vết thương của cô, xem ra là không nhẹ một chút nào.

Nhìn Kaylin khổ sở đứng dậy, Zane lại không quan tâm, còn kéo cô đi ra tận bên ngoài. Chân cô lết dưới tuyết rất lạnh và còn bị xước chảy máu.

Cho tới tận khi ngồi vào trong xe, cô vẫn run bần bật. Hai bàn tay nắm lấy nhau nhưng còn chưa khiến da tay bật máu thì Zane cũng tách hai tay cô ra luôn rồi.

Hiện tại cô ngồi trên lòng Zane rất ấm nhưng cô thà ngồi một mình mà lạnh còn hơn là ngồi cạnh anh như vậy. Không biết là còn bao nhiêu nguy hiểm phía sau nữa.

Trên xe có vệ sĩ là vậy mà Zane lại không giữ chút thể diện nào cho Kaylin. Anh thẳng tay xé cổ váy của Kaylin cho tới tận bụng. Kaylin thì run run nửa muốn che đi nhưng nửa lại vì sợ anh nên không dám làm. Cô mím chặt môi để anh tùy ý trên cơ thể mình. Thế nhưng mỗi lần anh quá tay thì cô chỉ biết ôm lấy cổ anh để anh có thể dừng lại một chút.

Tháo băng gạc cũ xong thì cũng đúng lúc Austin vừa chuẩn bị đồ để lên xe. Hôm nay anh cũng mặc bộ đồ hoa hòe chói cả mắt. Đã vậy còn vuốt tóc bóng bẩy như đi dự tiệc vậy.

Vừa nhìn thấy cảnh này, Austin liền lo lắng hỏi ngay:

- Lyly, em làm sao phải thay băng gạc đấy? Có đau lắm không? Để anh gọi lão Anselm tới cho.

Nhưng vừa định mở cửa xe đi ra thì Zane lại lên tiếng:

- Không cần.

Vẻ mặt anh vẫn đăm chiêu với vết thương của Kaylin.

Austin nhìn hai người mà mông lung nghĩ một hồi mới gật đầu. Bởi vì anh biết Zane có kinh nghiệm. Tuy vậy thì Zane là một kẻ sỗ sàng nên có thể sẽ làm đau Kaylin, chính vì thế mà anh cũng đã phải nhắc nhở Zane:

- Ừ được rồi. Nhưng mà nhẹ tay với con bé một chút. Lyly, em ổn chứ?

Kaylin gục dưới vai Zane, cô không dám quay lại để nhìn Austin. Cô sợ anh lo cho mình hơn nên chỉ lắc đầu nhẹ.

Cứ như vậy mà chiếc xe cũng di chuyển tới nơi máy bay đã chuẩn bị sẵn để rời đi. Kaylin trong quãng đường mệt mỏi thì cũng nằm ngủ, một phần cũng là do tác dụng phụ của thuốc.

Cho đến khi tỉnh dậy thì lại ở trên xe ô tô từ lúc nào không hay. Cứ mỗi lần mở mắt ra mà thấy Zane thì đều là một nỗi sợ theo phản xạ luôn rồi. Cô ngồi im re suốt cả quãng đường đi, đến ngay cả khi đang ở một đất nước rất đẹp thì cô cũng không dám chú ý ra bên ngoài. Cũng may là có Austin hay bắt chuyện giúp cô có cảm giác dễ chịu hơn.

Dừng lại ở một căn biệt thự, bên ngoài được bao bọc bằng tưởng lớn sắt lớn làm Kaylin có chút cảnh giác. Bên trong đều có nhiều người canh gác y như ở Anthony. Có lẽ là cô đã được đưa đến một địa bàn của một ông trùm khác nữa rồi. Căn biệt thự rộng lớn kiểu hiện đại hóa đã thu hút ánh mắt của Kaylin. Nhưng vừa mới thấy cánh tay Zane thay đổi không yên vị như trước thì cô cũng tự giác thu người lại. Trong đầu thầm nghĩ mấy ngày tháng sau ở đây sẽ ra sao. Cũng chỉ mong là sẽ bình thường, không vó như ở mấy nước khác cô từng được Zane đưa đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.