Liễu Như Nguyệt nói: "Mới tu luyện thì dùng luyện thể làm chủ, thối
luyện cơ nhục, gân cốt, máu, kinh mạch, vừa dự trữ nguyên lực vừa vận
dụng nguyên lực thối luyện nhục thân, hai bên phối hợp, thiếu một thứ
cũng không được. Độ lớn của kinh mạch quyết định lượng nguyên lực. Có
thể thông qua tu luyện để mở rộng kinh mạch, thế nhưng biên độ cũng
không quá lớn. Thể nhưng phẩm chất của nguyên lực lại chênh lệch rất
lớn, do đó đấy mới là tiêu chuẩn để xét một người là mạnh hay yếu."
Ý Thiên khó hiểu nói: "Tại sao?"
Liễu Như Nguyệt hơi bất ngờ nhìn Ý Thiên, giống như kinh ngạc đến cả chuyên này hắn cũng không biết.
"Nguyên lực là lực căn nguyên của thiên địa, có rất nhiều cách gọi, ví dụ như
chân khí, chân nguyên, linh khí, linh nguyên, ma khí, ma nguyên,... Khi
mới bắt đầu tu luyện, phẩm chất nguyên lực mà người tu luyện hút vào
trong cơ thể cực thấp, chỉ cần biên độ xoay hơi mạnh một chút là có thể
đứt gãy. Cái gọi là xoay ở đây thật ra là chỉ tần suất chấn động của
nguyên lực. Nguyên lực có phẩm chất càng cao, biên độ xoay càng lớn, tần suất chấn động càng cao. Bản chất của tu luyện chính là không ngừng
tích lũy nguyên lực, không ngừng gia tăng phẩm chất, khiến cho thân thể
có tần suất chấn động cao hơn, từ đó có thể biến hóa tùy tâm sở dục, làm cho mình có năng lực không gì không thể."
Ý Thiên cười nói: "Vạn vật có tần suất khác nhau, thế nhưng người thông qua tu luyện có thể thay
đổi tần suất bản thân, từ đó thăm dò vạn vật, hiểu biết nghìn vạn sinh
linh.
Liễu Như Nguyệt gật đầu nói: "Ngươi nói không sai. Bát Cực thần điện chính dựa theo cái này để phân chia cảnh giới. Lấy tiêu chuẩn của
Vân châu làm ví dụ, nguyên lực trong cơ thể có thể đạt tới lập tức thay
đổi năm mươi đến một trăm lần thì được coi là võ giả. Nếu biên độ lên
tới một trăm đến năm trăm lần sẽ được tính là võ sĩ. Tần suất chấn động
nguyên lực từ năm trăm đến một nghìn là võ tướng, một nghìn đến năm
nghìn là võ hồn, năm nghìn đến một vạn là võ tôn, một vạn đến năm vạn là võ hoàng, năm vạn đến mười vạn là võ đế."
Ý Thiên hỏi: "Cao hơn thỉ sao?"
Liễu Như Nguyệt chần chừ nói: "Theo truyền thuyết thì trên võ đế còn võ
thánh, tần suất chấn động nguyên lực cao từ mười vạn đến một trăm vạn
lần biến đổi một giây. Người như vậy chỉ có Bát Cực thần điện mới có.
Trên Vân Hoang đại lục chưa từng xuất hiện võ thánh, mạnh nhất cũng chỉ
là võ đế. Theo lời người xưa truyền lại, trên Vân Hoang đại lục không ai có tần suất chấn động nguyên lực vượt qua một trăm vạn. Tại sao thì
không ai rõ."
Ý Thiên nhíu mày nói: "Lập tức thay đổi một trăm vạn, điều này đúng là rất khó. Ta đoán nó có liên quan đến hoàn cảnh."
Liễu Như Nguyệt hỏi: "Có liên quan đến hoàn cảnh?"
Ý Thiên gật đầu nói: "Hoàn cảnh của Vân Hoang đại lục rất đặc biệt, tình
hình cụ thể thỉ tạm thời ta cũng không nói rõ. Hiện tại tu vi của ngươi
đã đạt tới cấp kiểm tôn, tần suất chấn động nguyên lực có thể đạt tới
bao nhiêu?"
Liễu Như Nguyệt nghĩ nghĩ, nói nhỏ: "Có thể đạt tới lập tức tám nghìn lần."
Ý Thiên hỏi tiếp: "Có thể phát ra bao nhiêu tia nguyên lực?"
Liễu Như Nguyệt chần chừ nói: "Khoảng chín nghìn tám trăm tia."
Ý Thiên cười nhẹ: "Tạm coi là được. Tần suất dao động ý thức của ngươi là bao nhiêu?"
Liễu Như Nguyệt nhẹ nhàng đáp: "Đại khái khoảng mười vạn lần. Còn ngươi?"
Ý Thiên nói: "Ta hơn ngươi một chút."
Thấy Ý Thiên không muốn trả lời, Liễu Như Nguyệt cũng không truy vấn, nói
sang chuyên khác: "Còn có hai ngày nữa là mười lắm, sẽ có thiên cẩu thực nguyệt. Đó là cơ hội thoát vây tốt nhất của chúng ta."
Ý Thiên kinh ngạc nói: "Thiên cẩu thực nguyệt? Thể có vẻ không tốt lắm."
Liễu Như Nguyệt nói: "Thiên Nguyệt Động đã như thế này, còn sợ gì nữa? Theo
ta biết thỉ trong Thiên Nguyệt Động này, ngoại trừ Thiên Diệp Kiếm thỉ
còn có rất nhiều linh khí và tiên khí, chúng ta cũng đi tìm thử xem."
Ý Thiên trầm ngâm nói: "Ngươi đã có thần khí Thiên Diệp Kiếm trong tay, sao còn để ý đến tiên khí và linh khí?"
Liễu Như Nguyệt đáp: "Tu vi bây giờ của ta căn bản là không phát huy được uy lực của Thiên Diệp Kiếm, ngược lại linh khí và tiên khí dê khống chế
hơn."
Ý Thiên gật đầu nói: "Ra là như vậy. Trong động này có sáu món
linh khí đã xuất thế, ngoài ra còn có hai món tiên khí. Nếu ngươi muốn
ta sẽ dẫn ngươi đến."
Liễu Như Nguyệt ngạc nhiên nhìn Ý Thiên, hỏi: "Ngươi không cần sao?"
Ý Thiên cười kỳ dị nói: "Nhân sinh của ta còn thiếu một người qua đường. Đi thôi."
Vươn tay phải, Ý Thiên nhìn Liễu Như Nguyệt.
Chần chừ một chút, Liễu Như Nguyệt đưa tay đặt vào lòng bàn tay của Ý Thiên, lập tức hai người liền biến mất.
Ở trong một huyệt động âm u hẻo lánh, một tia ánh sáng hiện ra trong hư
không, trong nháy mắt liền khuếch tán ra trăm nghìn lần, tạo ra một cửa
thời không. Ý Thiên và Liêu Như Nguyệt bước ra tò đó.
Nhìn xung quanh, Liễu Như Nguyệt hỏi: "Ở đây sao?"
Ý Thiên cười nói: "Ở ngay đây. Nếu ngươi không ngại thì thử tỉm xem."
Nói xong, Ý Thiên thả Liễu Như Nguyệt ra.
Liễu Như Nguyệt cười một cái, tay phải nhẹ nhàng vung lên, kiếm ảnh lập tức hiện ra, bay khắp cả huyệt động.
Một tiếng vang lên, bụi bặm bay khắp nơi.
Những mảnh vỡ minh châu trên vách đá lập tức tan thành bụi, lộ ra vách đá.
Nhìn thật kỹ, vách đá cũng lóe lên ánh sáng, không chói mắt nhưng cực kỳ quỷ dị.
Liễu Như Nguyệt phát ra ba nghìn sáu trăm đạo sóng thăm dò, mỗi một sóng
dùng tần suất biến hóa bảy nghìn hai trăm lần một giây, thăm dò cả động.
Vô số thông tin ùa vào trong đầu Liễu Như Nguyệt, thế nhưng nàng ta lại không phát hiện ra tiên khí gì.
Nhìn Ý Thiên đầy nghi hoặc, Liễu Như Nguyệt hỏi: "Ngươi chắc chắn tiên khí ở đây sao?"
Ý Thiên cười nói: "Thứ do đất luyện gọi là tiên khí, tất nhiên là nó ở đây. Chẳng qua ngươi phải động não một chút."
Hai mắt Liễu Như Nguyệt lóe lên, từ trên trán đột nhiên lóe ra một đóa hoa
lan, bay ra từ trong cơ thể của Liễu Như Nguyệt, bay về phía vách đá.
"Cửu U Tinh Lan! Đây chính là tiên thảo, xem ra vận khí của ngươi cũng không tồi."
Mỉm cười nhìn đóa hoa lan, Ý Thiên nói ra lai lịch của nó.
Liễu Như Nguyệt nhẹ nhàng đáp: "Đây là tiên thảo cấp chín, ta phát hiện từ
khi còn nhỏ. Bây giờ nó đà bước đầu hợp thể với ta rồi."
Cửu U Tinh
Lan lóe lên quang mang kỳ diệu, khi đến gần vách đá thì trong nhụy hoa
đột nhiên bắn ra một đạo quang hoa, chiểu lên trên vách đá.
Trên vách đá mà quang hoa bắn lên hiện ra một đám mây đỏ, bên trong đám mây có
một vị nữ tử áo hồng lúc ẩn lúc hiện, trong nháy mắt đã chuyển đến nơi
khác.
Thế nhưng Cửu u Tinh Lan rất kỳ diêu,/quang hoa di động cực nhanh, luôn luôn bắt kịp đám mây đỏ, làm cho nó không thể thoát đi.
Liễu Như Nguyệt mỉm cười, nói: "Đúng là tiên khí rồi. Nữ tử trong đám mây đó là tiên linh, xem ra phải tìm được chân thân của nó mới có thể lấy
được."
Ý Thiên cười nói: "Thứ đó tương khắc với ngươi, không thích hợp."