Liễu Như Nguyệt nói: "Cho dù như vậy cũng không thể để vào tay người khác. Nếu ngươi có thể lấy thì lấy nó trước đi."
Ý Thiên trầm ngâm nói: "Ta cũng không quan tâm đến vật ngoài thân, chẳng
qua tiên khí này cũng có chỗ đặc biệt, ta sẽ ngoại lệ một lần."
Tiến
lên một bước, Ý Thiên tùy tiện giơ tay phải lên. Quang hoa hội tụ trong
lòng bàn tay hắn, vô số quang ảnh tung hoành đan chéo nhau, trải rộng
khắp huyệt động, làm cho cả huyệt động sáng lên.
Lúc đó, Liễu Như Nguyệt thu hôi Cửu U Tinh Lan, tập trung nhìn Ý Thiên lấy tiên khí.
Ở trong động, ánh sáng phát ra càng ngày càng dày đặc, một dây tơ màu đỏ
khi ẩn khi hiện, đang không ngừng thay đổi tần suất, ý đồ muốn ẩn tàng
bản thể.
Ý Thiên mỉm cười. Dây tơ màu đỏ này đang dùng tần suất cao
đến mười tám vạn chín nghìn sáu trăm lần một giây, ý đồ muốn né khỏi sự
bủa vây của Ý Thiên.
Tiếc là khả năng thay đổi tần suất của Ý Thiên
là vượt quá tưởng tượng, bắt chặt lấy khí tức của dây tơ kia, sau đó đưa tay bắt lấy nó.
Ngay khi dây tơ này rơi vào trong Ý Thiên, tất cả quang mang trong động biến mất, tất cả dị tượng đều tiêu tan.
Nhìn dây tơ màu đỏ trong tay Ý Thiên, Liễu Như Nguyệt hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"
Ý Thiên nhìn dải tơ trong tay, không biết thứ này do cái gì tạo thành, thế nhưng tỏa ra khí tức ấm áp.
Trầm tư một hồi, Ý Thiên đột nhiên dùng dải tơ này buộc tóc, cười nói: "Hồng vận đương đầu, ngươi thấy thế nào?"
Liễu Như Nguyệt nói: "Hồng vận đương đầu, cát tinh cao chiểu. Tiên khí này tên là hồng vận đương đầu sao?"
Ý Thiên cười nói: "Vậy này tên là Hồng Vân Tráo, chính là một tiên khí
phòng ngự. Đi thôi, ta mang ngươi đi tìm món tiên khí còn lại."
Cầm tay Liễu Như Nguyệt, Ý Thiên lập tức biến mất, sau đó xuất hiện trong một huyệt động khá lớn.
Huyệt động này có đến sáu cửa động, phân bố theo dạng lục giác, tới lui tùy ý, không dê nắm giữ.
Liễu Như Nguyệt quan sát một hồi, tâm niệm vừa động, bụi bặm trong động lập tức tan biển, lộ ra vách đá.
Huyệt động này có khác biệt rất lớn so với cái động mà Ý Thiên lấy Hồng Vân
Tráo. Trên vách đá có đủ các loại lưu quang, các loại hoa văn đồ án lúc
ẩn lúc hiện, biển huyễn khó đoán, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy có
cổ quái.
"Cảnh tượng thật là lạ, quả thật là không giống bình thường. Chẳng qua chỗ này sẽ có tiên khí gỉ?" Ẩ
Nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, Liễu Như Nguyệt nói.
Ý Thiên cười nói: "Lần này ta sẽ không giúp ngươi nữa, ngươi cần phải tự
mình tìm hiểu. Ngươi có Cửu U Tinh Lan là đã có ưu thế hơn người rồi,
còn lại phải nhìn vận khí thôi."
Liễu Như Nguyệt thấy Ý Thiên không
nói muốn nói thì cũng không hỏi, âm thầm vận dụng Cửu u Tinh Lan, phát
ra sóng thăm dò, bắt đầu tỉ mỉ dò xét cả huyệt động.
Trán của Liễu Như Nguyệt cũng hiện lên một đồ án hoa lan, bắn ra một đạo tinh quang, xem xét cẩn thận từng vách đá một.
Rất nhanh trên vách đá xuất hiện một bức tranh, trên tranh vẽ một nữ tử mặc một bộ quần áo rực rỡ, không thấy rõ dung mạo, thế nhưng bộ quần áo này lại cực kỳ hút mắt.
Đó là một Thất Thải Nghê Thường, đồ án tinh mỹ xa hoa ẩn chứa huyền diệu, không ngờ lại là từng tầng trận pháp.
Ý Thiên chỉ cười không nói, mắt Liễu Như Nguyệt lóe ra tinh quang, cẩn
thận quan sát người trong tranh, trong lòng có vẻ đã hiểu ra.
"Đây là Thất Thải Nghê Thường, tiên khí phòng ngự, đẳng cấp khá cao."
Giọng nói rất vui mừng, hiển nhiên là Liễu Như Nguyệt rất hài lòng
với món tiên khí này.
Ý Thiên cười nói: "Đúng là Thất Thải Nghê Thường, chẳng qua ngươi lấy như thể nào?"
Liễu Như Nguyệt không nói gì. Thứ này phải tùy duyên, nếu có duyên, tất nhiên là sẽ vô cùng thuận lợi.
Vô duyên, cưỡng cầu cũng vô ích.
Trầm mặc một hồi lâu, Liễu Như Nguyệt đi tới đi lui trong động, cả người
ngồi trên không, quanh người lóe ra quang mang chói mắt.
Ý Thiên thấy vậy thỉ mỉm cười, cảm thấy tán thưởng cho trí tuệ của Liêu Như Nguyệt.
Đương nhiên, tất cả việc này ngoại trừ có Liễu Như Nguyệt ra thì còn có liên
quan đến cả Cửu u Tinh Lan. Dù sao đó cũng là tiên thảo cấp chín, thần
diệu vô cùng.
Trên Vân Hoang đại lục, có vô số kỳ hoa dị thảo, từ cấp một đến cấp chín, cấp càng cao càng thần diệu.
Từ cấp một đến cấp năm gọi là linh thảo, cấp sáu đến cấp chín là tiên thảo.
Địa linh thảo mà Ý Thiên vô ý lấy được chính là cực phẩm trong số linh
thảo, có khả năng hấp thụ khí ất mộc, dùng để tăng cường tu vi của Ý
Thiên.
Đêm hôm đó ở hậu sơn, nữ tử che mặt chính là Liễu Như Nguyệt.
Nàng ta có Cửu u Tinh Lan trong người, muốn tìm địa linh thảo là cực kỳ
dê dàng.
Thế nhưng bởi vì có Ý Thiên, thành ra địa linh thảo lại
bị Ý Thiên lấy mất, Liễu Như Nguyệt chỉ có được một cây địa linh thảo
non.
Bây giờ Cửu U Tinh Lan cảm ứng được khí tức của Thất Thải Nghê
Thường, vận dụng huyền diệu của bản thân để trợ giúp Liễu Như Nguyệt tỉm ra cách lẩy Thất Thải Nghê Thường.
Giữa huyệt động, toàn thân Liễu
Như Nguyệt được quang hoa bao bọc, khuôn mặt mĩ lệ ẩn chứa linh quang,
cực kỳ thu hút ánh nhìn của Ý Thiên.
Trên vách đá, đồ án diễm lệ được hào quang chiểu rọi nhanh chóng lộ ra lưu quang. Vô số quang ảnh giao
điệp trọng hợp, huyễn hóa ra vô số dạng đồ án, làm cho người khác kinh
ngạc.
Ý Thiên thấy vậy thỉ cười nói: "Hà vi tâm thuật, hoảng nhiên nhất ngộ."
Liễu Như Nguyệt nghe thấy vậy thì giống như nhận ra điều gì, linh quang lóe lên trong não.
Thế nhưng ngay khi Liễu Như Nguyệt mới hơi hiểu ra thì quang mang trong
động đã hấp dẫn sự chú ý của người khác. Sáu thân ảnh lập tức tiến tới,
không ngờ lại là Phương Hoành, Đông Phương Thắng, Giang Vân Hạc, Dương
Viêm, Niếp Không, Ân Chính.
Mỗi người chiếm cứ một phương, vừa hay
chiếm cả sáu cửa động, ánh mắt đều dừng trên người Liêu Như Nguyệt,
giống như bị nàng ta làm cho rung động.
Liễu Như Nguyệt là một trong
thập đại mỹ nữ của Vân Hoang đại lục, ngày thường đều mang mạng che mặt, rất ít người có thể thấy được diện mạo thật của nàng.
Bây giờ, quanh người Liễu Như Nguyệt là hào quang vạn đạo, quang hoa vạn trượng. Cảnh
tượng như vậy, lại có thêm dung mạo tuyệt thế vô song, sao không hấp dẫn người khác được?
Mắt bốn người Đông Phương Thắng, Giang Vân hạc,
Dương Viêm, Ân Chính đều lộ vẻ kinh diễm. Ánh mắt của Phương Hoành và
Niếp Không cũng kì dị, hiển nhiên là giai nhân tuyệt mĩ làm cho lòng
người chấn động.
Ý Thiên đứng trong động, nhận ra cả sáu người đến,
thế nhưng lộ ra vẻ bình tĩnh, mặt vẫn mỉm cười, giống như không có
chuyện gì trên đời có thể làm cho hắn phiền toái.
Trầm mặc một hồi,
sáu người phát hiện ra Ý Thiên, cảm thấy cực kỳ bất ngờ, mặt đều lộ vẻ
ngưng trọng.
"Trong động này có tiên khí, Liễu Như Nguyệt đang tìm nó."
Nhìn kỹ vách đá trong động, Đông Phương Thắng phá vỡ yên lặng.