Thiên Thánh

Chương 123: Q.6 - Chương 123: Liên thủ lần hai




Đến tận đây, giao chiến chấm dứt, tám cao thủ vây công Ý Thiên, cuối cùng nhất bảy chết một trọng thương, vẻn vẹn Vương Phi Dật tạm thời thoát được một mạng.

Phương Hoành Dực, Dương Mục, Hoa Cửu Công ba Vũ Đế tạm thời chưa chết lại bị Ý Thiên nhốt trong người, hắn đang rút nguyên lực tinh thuần của ba Vũ Đế dùng tăng tu vị của bản thân.

Đứng ngạo nghễ giữa không trung, Ý Thiên bao quát đại địa, ánh mắt lợi hại nhìn qua người ở đây, làm cho không ít người cảm thấy trong lòng run sợ.

Hoa Vô Khuyết là một trong số đó, sau khi Hoa Cửu Công chết, khí diễm của hắn thu lại rất nhiều, dường như mất đi tiền vốn cuồng vọng.

Phi Phàm công tử tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Ý Thiên ở giữa không trung, lại không có hành động thiếu suy nghĩ, hiển nhiên cố kỵ siêu thần khí Quy Tịch.

Thần sắc Hắc Vũ kỳ dị, làm cho người ta khó hiểu.

Hai Vũ Đế bên người Ứng Thải Liên một chết một trọng thương, nhưng mà nàng không có ý rời đi, đây chính là một chuyện khác thường.

Sắc mặt Nam Cung Thần Nguyệt âm trầm, Nam Cung Lục Vân thần sắc âm tình bất định, đáy mắt toát ra một tia bất an, thỉnh thoảng lưu ý phản ứng của người chung quanh.

Người của Duệ Phong Lâu tươi cười đầy mặt, ngay cả Nam Cung Uyển Nghi cùng Từ Nhược Hoa cũng hiện ra thần sắc yên tâm.

Lan Hinh cùng Mộ Dung Tiểu Dạ vô cùng hưng phấn, sau đó hoan hô, hiển thị vui sướng trong lòng.

Nam Cung Vân vô cùng kích động, trên mặt Bạch Phong đầy vui vẻ, Tiêu Minh Nguyệt thả lỏng sầu lo trong lòng, Cổ Ngũ, Mã Chí Viễn, Bích Vân La, Đoan Mộc Thanh Vân thì thở ra một hơi.

Sau một hồi giao phong, hao phí chừng nửa canh giờ lại có kết cục như vậy, chuyện này đối với người Duệ Phong Lâu xem như việc vui quá lớn.

Nhưng đối với những người khác mà nói chuyện này chẳng khác gì một tai kiếp.

Lạnh lùng cười cười, Ý Thiên phiêu nhiên rơi xuống đất, nhìn qua đám người mang theo ánh mắt cừu hận với hắn, khóe miệng của hắn cười tàn khốc.

- Kết cục như vậy đoán chừng nhiều người sẽ cảm thấy ngạc nhiên, đương nhiều hơn là không cam lòng. Nhưng mà không có vấn đề gì, ta còn ở nơi này, các ngươi có cơ hội, mọi người nên suy nghĩ thật kỹ.

Ý Thiên nói lời này vô cùng cuồng vọng, nhưng lúc này không ai dám cười nhạo hắn cả, bởi vì chuyện vừa rồi chứng minh hắn có tư cách nói như vậy.

Phi Phàm công tử nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, giọng căm hận nói:

- Đừng cao hứng quá sớm, tuy thủ đoạn của ngươi kinh người, thực sự nói rõ ngươi cũng không phải là Nam Cung Phi Vũ, ngươi chỉ là người giả mạo. Chỉ điểm này Nam Cung thế gia đã không tha cho ngươi. Cộng thêm Liệt Dương Thần Điện, ngươi căn bản không thể nào sống yên ổn tại Nam Dương.

Ý Thiên mỉa mai nói:

- Bọn họ không tha cho ta thì có quan hệ gì với Liệt Hỏa đế quốc cơ chứ? Chẳng lẽ ngươi cũng không tha cho ta, muốn tính toán nợ cũ với ta sao?

Phi Phàm công tử khẽ nói:

- Nợ cũ của chúng ta không cần vội vàng, nhưng ngươi nên cân nhắc làm sao ứng phó người của Nam Cung thế gia cùng Liệt Dương Thần Điện đi.

Ý Thiên nghe vậy, cười to nói:

- Ngươi cho rằng ta không ứng phó nổi sao? Từ khi ta bước vào Phi Vân thành...

Nói đến đây đột nhiên Ý Thiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua phương xa.

Mọi người vẫn chú ý thần sắc Ý Thiên biến hóa, thấy hắn như vậy thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thấy hai đám mây một màu đỏ và màu đen bay tới, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt.

Hào quang lập loè, bóng người biến ảo.

Hào quang màu đen biến mất, Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức, quang mang màu đỏ biến thành Hỏa Dực Vương Xà, thanh tú động lòng người đứng ở giữa không trung, đánh giá tình huống trong tràng.

- Hắc hắc, nơi này đúng là náo nhiệt, chúng ta tới đây không tính là quá muộn a.

Tà Thần công tử cười quái dị khiến người ta không vui, Hoa Vô huyết lúc này phản bác nói:

- Xác thực không muộn, chịu chết mới tốt.

Cao Tuấn Đức nhíu mày, ngạo nghễ nói:

- Chịu chết? Ai lại càn rỡ dõng dạc như vậy.

Ý Thiên cười lạnh nói:

- Là ta. Ta đã từng cảnh báo ngươi rồi, lần sau gặp mặt ta sẽ giết ngươi.

Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức hừ lạnh nói:

- Trước khác nay khác, bổn công tử hôm nay không phải ngày xưa, ngươi muốn giết ta cũng không dễ đàng như vậy.

Ý Thiên hờ hững nói:

- Trước đó Vệ Thiên Minh cũng tự tin như vậy, nhưng mà hắn đã chết trong tay của ta rồi. Còn có cái kia Nam Cung Tuấn Trì, Hoa Cửu Công, Dương Mục, Phương Hoành Dực, bọn chúng không ai bì nổi bây gơờ cũng đã chết.

Lời vừa nói ra, Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức tâm thần đại chấn, Hỏa Dực Vương Xà bên cạnh sắc mặt kinh biến, vẻ mặt khó có thể tin.

Cao Đưc Tuấn không tin nên nhìn qua Hoa Vô Khuyết, hỏi:

- Hắn chỗnói đúng không?

Hoa Vô Khuyết khẽ nói:

- Ngươi sợ?

Tà Thần công tử tâm thần xiết chặt, tức giận nói:

- Bổn công tử đâu phải người sợ phiền phức, cho dù bị hắn giết những người kia thì bổn công tử cũng không sợ.

Ý Thiên cười nói:

- Không sợ là tốt nhất, ta sẽ bắt ngươi khai đao.

Bước chân nhẹ nhàng, Ý Thiên lăng không đi thẳng về phía Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức.

Trong lòng Tà Thần công tử giận dữ, hắn vội vàng chạy tới đây xem náo nhiệt, ai ngờ rước họa vào thân, đây quả thực khó có thể tiếp nhận.

Hỏa Dực Vương Xà nhìn chằm chằm vào Ý Thiên, quát:

- Ngươi giết nhiều cao thủ như vậy không sợ người ta liên thủ tấn công sao?

Ý Thiên khinh thường nói:

- Liên thủ tấn công? Hiện tại nơi này còn bao nhiêu cao thủ? Cho dù bọn chúng đồng loạt ra tay cũng không làm gì được ta.

Phi Phàm công tử tức giận nói:

- Cuồng vọng, ngươi nghĩ chúng ta không làm gì được ngươi hay sao?

Ý Thiên khiêu khích nói:

- Không phục ngươi cứ tới đây, như thế nào, không dám ah.

Phi Phàm công tử khó thở, tức giận nói:

- Ngươi im miệng, bổn công tử không phải như vậy, ngươi chỉ là một kẻ mạo danh mà thôi, bổn công tử không thèm chấp nhất với ngươi.

Ý Thiên lạnh lùng nói:

- Chẳng thèm chấp với ta? Ngươi cho rằng ngươi là thứ tốt gì sao?

Phi phàm công nửa quát:

- Bổn công tử ít nhất còn quang minh chính đại hơn ngươi!

Ý Thiên cười nhạo nói:

- Ngươi cũng dám tự xưng quang minh chính đại mà làm mặt mũi Liệt Hỏa đế quốc mất hết? Từ luận võ đại hội đến tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành, ngươi có biểu hiện nào là quang minh chính đại sao?

Phi Phàm công tử cười lạnh nói:

- Binh pháp, quỷ đạo há có thể kẻ như ngươi hiểu được.

Ý Thiên khẽ nói:

- Cho dù ngươi dùng binh pháp, vậy ngươi và Hoa Vô Khuyết mưu đồ bí mật lừa bịp Ứng Thải Liên cũng là binh pháp sao?

Ý Thiên nói ra lời này khiến toàn trường khiếp sợ, Phi Phàm công tử cùng Hoa Vô Khuyết biến sắc, vẻ mặt kinh hãi nhìn qua Ý Thiên, trong mắt tràn đầy khó có thể tin.

- Nói bậy, ngươi ngậm máu phun người.

Hoa Vô Khuyết phản ứng đầu tiên, lập cùng phản bác.

Ứng Thải Liên ánh mắt vẻ lo lắng, chất vấn:

- Nam Cung Phi Vũ, lời này của ngươi có căn cứ không?

Ý Thiên cười to nói:

- Thánh nữ lúc này cũng còn gọi ta là Nam Cung Phi Vũ? Ngươi không nói ta là giả mạo hay sao?

Ứng Thải Liên khó thở, quát:

- Ngươi nói có đúng hay không?

Hoa Vô Khuyết lớn tiếng nói:

- Thánh nữ chớ nghe hắn nói hươu nói vượn, hắn hiện tại giống như chó điên, cắn loạn bốn phía, lời của hắn nói chỉ là bịa đặt mà thôi.

Ý Thiên cười lạnh nói:

- Bịa đặt? Hoa Vô Khuyết ta hỏi ngươi, phụ thân ngươi là ai?

Hoa Vô Khuyết tâm thần chấn động, nói:

- Bổn công tử mất hứng không nói với ngươi.

Ý Thiên cười to nói:

- Không muốn nói? Tốt, ta nói thay ngươi. Ngươi họ Hoa, đây không phải là vì phụ thân ngươi họ Hoa, mà là mẫu thân ngươi họ Hoa, ngươi theo họ mẹ. Phụ thân ngươi họ Đoàn, ngươi là con riêng của đương kim hoàng đế Liệt Hỏa đế quốc, là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Phi Phàm công tử. Ngươi tiếp cận Ứng Thải Liên, hắn dụng ý hết sức rõ ràng, ngươi còn không thừa nhận sao?

Hoa Vô Khuyết giận dữ hét:

- Ngươi im miệng, ngươi nói hưu nói vượn, không có chuyện này, ta muốn giết ngươi.

Bên cạnh Tiết Phượng Lỳ giữ chặt Hoa Vô Khuyết, không cho hắn lao ra.

Ứng Thải Liên thấy thần sắc Hoa Vô Khuyết kích động, trong nội tâm lập tức hiểu rõ tất cả, nổi giận mắng:

- Hoa Vô Khuyết, ngươi dám lừa bịp bản thánh nữ, ta tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi.

Tà Thần công tử vẻ mặt kinh ngạc, âm hiểm cười nói:

- Có ý tứ, không thể ngờ Hoa Vô Khuyết chính là con riêng, ha ha...

Phi Phàm công tử tức giận muốn chết, gần đây tỉnh táo nhưng thời điểm này hắn bị Ý Thiên chọc giận nổi điên lên.

- Giết hắn cho ta, ta muốn hắn chết không yên lành.

Nghiêm Tu Vũ trầm giọng nói:

- Công tử nghĩ lại, không nên hành động theo cảm tính.

Phi Phàm công tử tức giận nói:

- Nói xàm, dùng tính tình hung hăng càn quáy của hắn, hôm nay hắn là tuyệt không bỏ qua cho bất cứ cừu nhân nào đâu. Cuối cùng hắn sẽ đánh bại tất cả, còn không bằng hiện tại mọi người liên hợp lại, trước tiêu dêệt hắn rồi nói sau.

Hỏa Dực Vương Xà khen:

- Lời này có đạo lý, nhất niệm sinh tử, mọi người không nên do dự nữa.

Nghiêm Tu Vũ thầm than một tiếng, lách mình đi ra, lao qua phía Ý Thiên.

Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức nhìn qua Hoa Vô Khuyết, dường như âm thầm bàn giao cái gì đó, lập tức cũng phi thân mà ra, đi tới bên cạnh Nghiêm Tu Vũ.

Ứng Thải Liên thấy thế, tay trắng nõn nà vung lên, sáu kim diễm bay ra, Vương Phi Dật cũng tế tiên khí ra, sắc mặt tuy nhiên tái nhợt nhưng vẫn còn chiến lực.

Nam Cung Thần Nguyệt trầm ngâm một chút, lập tức nhìn qua Nam Cung Lục Vân, lộ ra ý muốn hắn tham chiến.

Trong lòng Nam Cung Lục Vân không muốn, cũng không tiện cải lời, chỉ không cam lòng đi ra mà thôi.

Kể từ đó, đợt liên thủ thứ hai hình thành.

Liên thủ lúc trước sáu đại Vũ Đế cộng thêm hai đại Thánh Hoàng, kết quả bị Ý Thiên đánh sụp đổ.

Hiện tại đợt liên thủ thứ hai do Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức, Nghiêm Tu Vũ, Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức, Hỏa Dực Vương Xà, Nam Cung Lục Vân, Vương Phi Dật sáu đại Vũ Đế tạo thành, đội hình cường đại, thực lực siêu cường, lúc này đây Ý Thiên có thể biến nguy thành an, chuyển bại thành thắng được không?

Thấy sáu Vũ Đế liên thủ, Lan Hinh mắng:

- Không biết xấu hổ, chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ.

Mộ Dung Tiểu Dạ nói:

- Đừng lo lắng, ta tin tưởng Phi Vũ nhất định có thể thắng.

Nam Cung Uyển Nghi không nói, ánh mắt lưu ý thần sắc Nam Cung Thần Nguyệt biến hóa, trong nội tâm yên lặng tự đánh giá.

Từ Nhược Hoa vẫn nhìn qua Ý Thiên, tâm tình phức tạp không nói nên lời, ngay cả nàng hiện tại cũng không biết nên làm sao cho phải.

Giữa không trung, Ý Thiên không sợ hãi chút nào, ngược lại lộ ra nụ cười tà mị.

- Như vậy tốt nhất, ta có thể một mẻ hốt gọn.

Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức cười lạnh nói:

- Đừng vội đắc ý, ta vừa rồi cẩn thận phân tích qua chiến thuật của ngươi rồi, ngươi có thể thủ thắng chính là toàn xuất kỳ bất ý, đánh úp. Mặt khác ngươi có tà khí trong tay, cộng thêm một ít thủ pháp quỷ dị mới khiến cho ngươi đánh lén nhiều lần. Hôm nay chúng ta chỉ cần cải biến sách lược, thi triển nguyên tỏa thiên vực, bằng tu vị chân chính lấy mạng của ngươi, dùng ngươi tu vị Thánh Hoàng của ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nam Cung Lục Vân nói:

- Biện pháp này không tệ, chúng ta tuyệt đối không cho hắn chút cơ hội nào, mặt khác tà khí kia chính là phiền toái.

Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức nói:

- Thứ này giao cho ta, Tử Vong Chi Thành có thể chống cự tà khí.

Hỏa Dực Vương Xà nói:

- Ta sẽ phong tỏa không gian, khiến hắn không thể trốn được.

Nghiêm Tu Vũ nói:

- Như thế, chúng ta bắt đầu a.

Thân ảnh lắc lư, sáu người liên thủ, lập tức vây Ý Thiên vào bên trong.

Cười lạnh như băng, Ý Thiên không tránh không động, hai tay chắp sau lưng, khí độ siêu nhiên.

Người xem bốn phía nhìn thấy cảnh này đều sinh lòng xúc động, mặc kệ Ý Thiên cuồng vọng như thế nào, ít nhất hắn giờ phút này bày ra ngạo nghễ và khí phách đã khiến người ta khâm phục.

Ánh mắt Ứng Thải Liên như sương mù, trong nội tâm hối hận và ghen ghét nói không nên lời.

Ý Thiên ngạo thị thiên hạ, khí phách lăng thiên đã hấp dẫn ái mộ của nàng thật sâu, đáng tiếc nàng lại tự tay gạt bỏ.

Loại cảm thụ này không thoải mái, ít nhất Ứng Thải Liên cảm thấy rất đau lòng, nàng đã không thể quay đầu lại được.

Đứng giữa sáu Vũ Đế, Hỏa Dực Vương Xà am hiểu vận dụng phong lực khống chế chấn động không gian, giờ phút này chính nàng đang vận dụng lực lượng thiên địa tạo thành phong ấn kết giới chung quanh, vây Ý Thiên vào bên trong.

Phi Phàm công tử, Nghiêm Tu Vũ, Nam Cung Lục Vân ba Vũ Đế tư lúc ra tay trên người tỏa ra khí thế chấn nhiếp thiên địa, hóa thân thành ba đạo hào quang, xếp thành hình tam giác, Vương Phi Dật thương thế nghiêm trọng, hắn đành phải dung nhập vào trong tiên khí Lục Dương Kính, mượn nhờ tiên khí chi lực tiến công. Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức đứng chính diện Ý Thiên, quanh người có hắc khí tràn ngập, đỉnh đầu có hắc khí che trời, đang chậm rãi xoay tròn, đó chính là Tử Vong Chi Thành, từ tình huống Tà Thần công tử mà nhìn, Tử Vong Chi Thành này cũng là một kiện pháp bảo hiếm thấy, thuộc về phạm trù ma khí, mà đẳng cấp rất cao, tản mát khí tức tà ác, âm trầm, khủng bố.

Đối mặt sáu Vũ Đế, Ý Thiên không sợ, hai mắt sáng ngời hữu thần, ngạo nghễ nói:

- Chuẩn bị tốt chưa? Các vị trước khi chết có di ngôn gì không?

Tà Thần công tử nói:

- Bổn công tử cũng không muốn chết, ta vẫn chờ giết ngươi, sau đó cướp toàn bộ nữ nhân bên cạnh ngươi, hảo hảo chà đạp.

Tà Thần công tử không cố kỵ như vậy đã chọc giận Ý Thiên, hắn không cho phép ai đụng vào người của mình, cũng không cho phép ai dám mưu đồ làm loạn với nữ nhân của mình cả.

- Chỉ sợ mạng ngươi không đủ dài!

Tà Thần công tử cười hắc hắc nói:

- Tức giận? Ta càng muốn nói, ngươi có thể làm gì được ta?

Thời điểm này Hỏa Dực Vương Xà và Nam Cung Lục Vân, Nghiêm Tu Vũ bốn cao thủ thừa dịp tâm thần Ý Thiên chấn động, đột nhiên phát động công kích, hội tụ tu vị cả đời của bốn Vũ Đế, hình thành khí tràng đặc biệt trói buộc trên người Ý Thiên, cũng nhanh chóng khóa chặc: công kích này không có uy thế to lớn gì đó, nó yên tĩnh như vậy thì càng đáng sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.