Thiên Thánh

Chương 103: Q.7 - Chương 103: Sư tử khiêu khích




Thiên môn Phi Yến Tào Băng Oánh phụ trách tổng chỉ huy thi công, Lý Nhược Nhiên cùng Nam Cung Uyển Nghi cân đối hiện trường, những người khác phụ trách giúp đỡ.

Tu kiến cung điện dùng tài liệu gỗ và đá xây thành, trước mắt đang là thời điểm dựng khung.

Trúc nhi bên người Nạp Lan Tú Quyên mang theo rất nhiều công tượng tới, phụ trách tu kiến, mà Cổ Ngũ, Mã Chí Viễn, Mộ Dung Tiểu Dạ, Lan Hinh thì phụ trách vận chuyển tài liệu và nơi cung cấp.

Sau khi năm người Ý Thiên đi tới đây, trên mặt Lý Nhược Nhiên, Nam Cung Uyển Nghi, Tào Băng Oánh mang theo thần thái vui vẻ, nhao nhao nghênh đón.

Những người khác không có di động, đang làm việc của mình, cũng không có phát giác được Ý Thiên xuất hiện, khi thấy hắn cũng đi lên hỏi thăm quan tâm.

Mới gặp gỡ Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm, Nam Cung Uyển Nghi cùng Tào Băng Oánh thập phần ngoài ý muốn, mà Lý Nhược Nhiên sắc mặt kinh ngạc, bật thốt lên nói:

- Sao ngươi cũng tới, đã xảy ra chuyện gì thế?

Ý Thiên không có hảo ý nhìn qua sư tỷ, trên mặt cười tà vui vẻ.

Tô Nhã Ngọc nói:

- Chúng ta đã tìm được Huyễn Lân cùng Tà Hồng, trước mắt Tà Hồng ngay trên người Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm.

Nam Cung Uyển Nghi, Tào Băng Oánh bừng tỉnh đại ngộ, Lý Nhược Nhiên sắc mặt kinh ngạc, mắng:

- Tốt cho Tuyết Cầm, lại dám gạt ta, xem ta thu thập ngươi thế nào!

Chu Tuyết Cầm cười nói:

- Ngươi nên chiếu cố mình đi, coi chừng đợi tí nữa sư đệ ngươi sẽ thu thập ngươi đấy.

Lý Nhược Nhiên nũng nịu nói:

- Hắn dám! Ta là sư tỷ của hắn.

Ý Thiên cười hắc hắc, kéo bàn tay như ngọc của Lý Nhược Nhiên, thấp giọng nói:

- Sư tỷ, ta có chút chuyện muốn tâm sự với ngươi.

Lý Nhược Nhiên bị Ý Thiên cầm tay trước mặt mọi người, thần sắc có chút không được tự nhiên.

- Có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người.

Ý Thiên nhìn qua chúng nữ bên cạnh, mỉm cười nói:

- Nói một mình tốt hơn, đi thôi.

Ý Thiên kéo Lý Nhược Nhiên phi thân lên, trong nháy mắt rời xa đại hạp cốc, bay tới rừng rậm.

Lưu ý tình huống chung quanh, Ý Thiên tay phải thu lại, ôm sư tỷ Lý Nhược Nhiên vào trong ngực.

- Ngươi làm gì thế?

Lý Nhược Nhiên xấu hổ, dường như ý thức được cái gì.

Ý Thiên hai tay ôm eo nhỏ của Lý Nhược Nhiên, ánh mắt như đuốc nhìn qua nàng, cười hỏi:

- Sư tỷ, có nhớ ta không?

Lý Nhược Nhiên tránh né ánh mắt Ý Thiên, nhẹ trách mắng:

- Ngươi nên quy củ một chút, cẩn thận ta đánh ngươi.

Ý Thiên nhìn qua sư tỷ thẹn thùng, ngửi hương thơm me enguowif của nàng, trong nội tâm cực kỳ động tình.

Hai tay ôm chặc, Ý Thiên ôm lấy thân thể mềm mại co giãn của sư tỷ. Cảm thụ được tiếng tim đập của nàng, còn có bộ ngực đẫy đà của nàng nữa.

- Sư tỷ, bộ dáng ngươi thẹn thùng rất đẹp.

Giọng của Ý Thiên tràn ngập từ tính, lấy đi tâm hồn thiếu nữ của Lý Nhược Nhiên.

Trừng Ý Thiên một cái, Lý Nhược Nhiên lập tức cúi đầu không nói, cảm nhận được hương vị càng gần của Ý Thiên, trong nội tâm thẹn thùng vô hạn.

Đối với ý đồ của Ý Thiên, Lý Nhược Nhiên tự nhiên lòng dạ biết rõ, tuy cảm thấy thẹn thùng, nhưng mà nàng cũng khát vọng và chờ mong.

Nhưng còn lần này. Lý Nhược Nhiên đoán sai tâm tư của Ý Thiên, tuy hắn muốn âu yếm hôn sư tỷ, nhưng đây không phải mục đích chủ yếu lần nói chuyện này.

Tới gần sư tỷ, Ý Thiên nhịn không được tâm tư trong lòng, lúc này hôn lên môi ngọc trơn mềm của nàng một cái.

- Sư tỷ, ta muốn ngươi hỗ trợ, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?

Lý Nhược Nhiên đỏ mặt, khí tức bất ổn hỏi:

- Chuyện gì?

Ý Thiên nhãn châu xoay động, cười tà.

- Sư tỷ đáp ứng ta trước ta mới nói!

Lý Nhược Nhiên nói:

- Không được. Ngươi nói trước đi, ta cân nhắc xong mới đáp ứng ngươi.

Lý Nhược Nhiên không ngốc, biết rõ Ý Thiên khẳng định có ý đồ quỷ quái. Ý Thiên chơi xấu nói:

- Sư tỷ không đáp ứng giúp ta, ta sẽ không buông tay, ta vẫn ôm ngươi, hôn ngươi...

Tâm thần Lý Nhược Nhiên chấn động. Còn chưa kịp phản ứng dùng Ý Thiên xu thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên môi ngọc của Lý Nhược Nhiên.

Một khắc này thân thể Lý Nhược Nhiên chấn động, ánh mắt vô cùng bối rối.

Ý Thiên lại vẻ mặt say mê, trêu đùa tiếng lòng của sư tỷ, thâm tình biểu đạt yêu thương của mình.

Một lát sau, Lý Nhược Nhiên dần dần bừng tỉnh, cố hết sức đẩy Ý Thiên ra, giọng dịu dàng mắng:

- Ngươi bại hoại, làm cho ta... Không... Muốn...

Ý Thiên cố tình trêu đùa hí lộng, chủ yếu là tham luyến được vuốt ve an ủi nàng.

Lần nữa hôn lên đôi môi này, hai tay của Ý Thiên lại vuốt ve bộ ngực mềm mại động lòng người của nàng, khiến cho Lý Nhược Nhiên run rẩy rên rỉ, vặn vẹo không thôi.

Ý Thiên không bỏ đôi môi của nàng, hai tay lại trượt xuống mông ngọc của nàng, lúc này trên mặt mang theo kinh hỉ và say mê.

Lý Nhược Nhiên ngượng ngùng, cắn chặc đôi môi, vẻ mặt hờn dỗi trừng mắt với hắn, toàn thân tỏa ra vũ mị nói không nên lời.

Ý Thiên vô cùng hưng phấn, cười tà nói:

- Sư tỷ, có đáp ứng hay không?

Lý Nhược Nhiên hung hăng trợn mắt nhìn qua Ý Thiên, rất không cam tâm nói:

- Nói đi, chuyện gì?

Ý Thiên nghe vậy đại hỉ, cúi đầu tiếp tục hôn môi Lý Nhược Nhiên, tại thấp giọng nói nhỏ bên tai của nàng:

- Sư tỷ, ta muốn kết hôn với Lăng Ba tiên tử Lý Mộng Duyến...

Toàn thân Lý Nhược Nhiên chấn động, bật thốt lên:

- Ngươi... Ngươi... Cũng biết?

Ý Thiên từ chối cho ý kiến, vô hạn ôn nhu cười nói:

- Sư tỷ đã đáp ứng chuyện của ta, ngươi cũng không thể đổi ý.

Di động đôi môi, Ý Thiên lại hôn Lý Nhược Nhiên tiếp, lúc này đặc biệt động tình.

Lý Nhược Nhiên yêu kiều một tiếng, không dám nhìn ý Thiên, lập tức nhắm mắt lại, hơi có chút không lưu loát đáp lại với hắn, chuyện này làm cho Ý Thiên thập phần hưng phấn.

Ghi nhớ giây phút này, nụ hôn chính là dính ước.

Sau khi nói rõ thân phận, Lý Nhược Nhiên không hề do dự, vui vẻ biểu lộ tâm hồn thiếu nữ của nàng, thừa nhận vuốt ve của Ý Thiên.

Ý Thiên vô cùng kích động, hai tay lại đảo qua ngọc thể của nàng, ôn nhu vuốt ve bảo bối trong ngực.

Trong rừng rậm, hai người yêu nhau đang vuốt ve an ủi, nhỏ giọng nói lời yêu đương.

- Lúc này Chu Tuyết Cầm xem mặt mũi của sư tỷ mới đáp ứng hợp tác với ta.

Lý Nhược Nhiên khẽ nói:

- Ít đến, ta và nàng chính là khuê mật, ta quen thuộc cách làm người của nàng. Chút tâm tư của ngươi không gạt được sư tỷ đâu.

Ý Thiên nho nhã cười cười, hắn cũng không muốn lừa gạt ai, đặc biệt là sư tỷ âu yếm.

Bên người Ý Thiên có nhiều nữ nhân, sư tỷ Lý Nhược Nhiên có địa vị đặc thù, đây là nữ nhân Ý Thiên yêu mến từ nội tâm, có khác biệt lớn với Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Ứng Thải Liên.

Một lát sau hai người trở lại đại hạp cốc, không hề đề cập tới chuyện xảy ra trong rừng, đây chính là bí mật của hai người.

Tào Băng Oánh cùng Nam Cung Uyển Nghi không làm kinh động những người khác, phải nhanh chóng hoàn thành tu kiến cung điện đó mới là đại sự hàng đầu.

Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm lưu ý tiến độ công trình trong cốc, sợ hãi than nói:

- Tốc độ đúng là quá kinh người.

Tào Băng Oánh cười khổ nói:

- Đây cũng không có cách nào, không còn sớm làm xong thì sau này không có cơ hội làm đâu.

Tô Nhã Ngọc hỏi:

- Đoán chừng lúc nào thì hoàn thành cơ bản?

Tào Băng Oánh trầm ngâm nói:

- Y theo tiến độ này, chỉ cần không phát sinh vấn đề thì nửa tháng thôi, khi đó công trình to lớn sẽ hoàn thành cơ bản. Những việc nhỏ còn lại không đáng kể, hoàn thành sau cũng được.

Ứng Thải Liên nói:

- Đây là núi rừng hoang sơ, chắc có lẽ không có cái gì ngoài ý muốn phát sinh. Vừa rồi chạy đến đây ta phát hiện bên ngoài có cấm chế đặc thù, ngoại giới căn bản là rất khó phát giác.

Nam Cung Uyển Nghi nói:

- Đây đều là công lao của Băng Oánh, nàng ngay từ đầu đã đi bốn phía thiết lập trận pháp, phong tỏa tất cả khí tức tiết ra ngoài, như vậy mới không khiến tu chân giới chú ý.

Tô Nhã Ngọc cười nói:

- Như thế, vậy không cần phải lo lắng.

Tào Băng Oánh nhìn qua Ý Thiên, khẽ thở dài:

- Bàn Long sơn mạch rất đặc biệt, là nơi duy nhất trên Vân Hoang đại lục hội tụ chín long mạch, thai nghén rất nhiều đồ vật chúng ta không hiểu nổi. Mấy ngày nay ta luôn cảm giác có đồ vật gì đó đang nhìn chúng ta, nhưng không tìm ra nơi thứ đó ẩn thân.

Ý Thiên hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn chung quanh một chút, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào cả.

Chu Tuyết Cầm, Tô Nhã Ngọc, Ứng Thải Liên cũng lưu ý riêng mình, cũng không có phát hiện cái gì đáng nhắc tới.

**********

Đạo Châu, Tấn quốc, Thiên Duyến Sơn Trang.

Cao thủ Bát Cực Thần Điện vì chuyện Thần Hồn Ngưng Hình Châu ăn không ít bụi đất, đây chính là lần đầu tiên trong nhiều năm qua.

Đặc biệt là Liệt Dương Thần Điện, lúc này tại Đạo Châu đã tổn thất thảm trọng, ba cao thủ áp giải Ứng Thải Liên chết trong tay của Nạp Lan Tú Quyên.

Vạn Kiếm Thần Điện cùng Vạn Kiếm Cung cũng tổn thất không ít nhân thủ, tao ngộ tà phái của Đạo Châu cùng với Vân Châu Thiên Ma giáo, Âm Ma tông đánh lén.

Đặc biệt là sau khi mở phong ấn trong đạo quan ra, bên trong cái gì cũng không có.

Nhưng Bát Cực Thần Điện vì ngăn cản cao thủ tà phái xâm nhập, song phương xảy ra giao phong kịch liệt, do đó hao tổn rất nhiều cao thủ.

Sau chuyện đó, Hư Châu có truyền đến tin tức, một trong bảy đại thần tích là Băng Tâm Hồ, cùng với Băng Tâm Phái biến mất không thấy.

Cao thủ Vạn Phật Thần Điện cùng Hư Không Thần Điện lập tức tiến đến, mà cao thủ sáu thần điện khác đang suy nghĩ sau đó cũng phái cao thủ tới Hư Châu dò xét.

Bởi vì thế cho nên Thiên Duyến Sơn Trang náo nhiệt trở nên yên tĩnh hơn nhiều, những cao thủ Bát Cực Thần Điện rời đi, ngay cả cao thủ Tam Thanh Thần Điện hôm nay cũng sớm rời đi.

Giờ phút này trong đại sảnh Thiên Duyến Sơn Trang, Duyến Nhược Thủy đang nói chuyện phiếm với U Châu Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp, Âm Hoang Thiên Âm Huyền Nữ Mai Nhược Tuyết, Viêm Hoang Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân, bốn đại mỹ nhân đang tề tụ một đường, đúng là hiếm thấy.

- Chuyện ở Đạo Châu tạm thời chấm dứt, tại sao không thấy Vân hộ vệ quay về?

U Mộng Điệp lời nói xoay chuyển, mang chuyện phiếm kéo lên người của Vân Hạo Dương.

Mai Nhược Tuyết lạnh lùng nói:

- Có lẽ là người nào đó không hy vọng hắn trở về, cho nên hắn không quay về.

Cổ Nhược Vân cau mày nói:

- Không hiểu nổi các ngươi tại sao lại hứng thú với hắn như vậy, rốt cuộc hắn có gì hấp dẫn các ngươi thế?

Duyến Nhược Thủy cười nói:

- Hai người bọn họ vừa ý hộ vệ của ta, thậm chí muốn cướp đoạt.

Trong đại sảnh, bốn đại mỹ nhân có ba người xuất thân Bát Cực Thần Điện, trong tên của ba người có chữ "Nhược", Nhược Thủy, Nhược Vân, Nhược Tuyết.

U Mộng Điệp không để ý, nói:

- Ngươi cũng biết, không có duyên không gặp lại, hái dưa xanh không ngợt, nên đưa hắn cho ta đi.

Duyến Nhược Thủy cười nói:

- Nếu ta tặng hắn cho ngươi, Nhược Tuyết còn không bảo ta thiên vị? Việc này các ngươi nên tự giải quyết đi.

Mai Nhược Tuyết hỏi:

- Hắn trước mắt ở nơi nào?

Duyến Nhược Thủy cười nói:

- Ta cũng không biết, dù sao sớm muộn gì hắn quay về là được.

Cổ Nhược Vân nói:

- Hiện tại mọi người đi một chút, tán đi thôi, đi Hư Châu xem sao, các ngươi muốn tìm Vân Hạo Dương, sao không chia nhau tìm?

U Mộng Điệp nói:

- Vân Hoang Cửu Châu rất lớn, tìm một người không dễ dàng.

Duyến Nhược Thủy hỏi:

- Các ngươi cho dù tìm được hắn thì làm sao chứ?

Mai Nhược Tuyết nói:

- Có cùng kết quả thì xuất hiện, không phải sao?

Duyến Nhược Thủy nói:

- Như thế các ngươi cần gì nóng vội như vậy?

U Mộng Điệp nói:

- Chúng ta cũng không thể mỗi ngày ở chỗ này chờ được, còn có quá nhiều việc.

Cổ Nhược Vân nghi vấn nói:

- Đáng giá sao?

Duyến Nhược Thủy nói:

- Có đáng giá hay không được thì trong lòng các nàng biết rõ, ta có thể nói cho các ngươi biết, trong một tháng này đừng mong gặp được hắn.

U Mộng Điệp nhìn qua Duyến Nhược Thủy, hỏi:

- Hư Châu bên kia, sự kiện Băng Tâm Hồ có quan hệ tới hắn không?

Duyến Nhược Thủy trầm ngâm nói:

- Nói thật, ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta cũng có dự cảm chuyện này rất có thể có quan hệ tới hắn!

Mai Nhược Tuyết chất vấn:

- Hắn rốt cuộc là ai?

Duyến Nhược Thủy lắc đầu nói:

- Điều này cần chính ngươi đi biết rõ ràng, ta không thể nói quá nhiều. Ta và ngươi đều là thánh nữ Bát Cực Thần Điện, ngươi nên biết rõ, có một số việc chúng ta không nên nhiều lời. Ngược lại tình huống của Nhược Vân khác với chúng ta, tương lai của ngươi nên suy nghĩ cẩn thận.

Cổ Nhược Vân khó hiểu, hỏi:

- Lời này của ngươi có ý tứ gì?

Duyến Nhược Thủy trầm mặc một lát, nói khẽ:

- Nghe nói ngươi cùng Liễu Như Nguyệt tình như tỷ muội, tương lai nếu nàng là địch của Bát Cực Thần Điện, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?

Cổ Nhược Vân chần chờ nói:

- Ta còn chưa cẩn thận nghĩ tới, ngươi làm gì đột nhiên hỏi ta chuyện này?

Duyến Nhược Thủy ngâm khẻ nói:

- Đây là gút mắc của chúng ta, ta chỉ có thể nói nhiều như vậy. Còn lại cần ngươi đi lĩnh hội, vận mệnh nên nắm giữ trong tay của mình.

Kỳ thật Duyến Nhược Thủy không muốn tận lực giấu diếm cái gì, nhưng trước mắt thời cơ chưa tới, rất nhiều chuyện nàng còn chưa rõ, bởi vậy không dám nói lung tung.

- Trước mắt mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội, chúng ta nên tranh thủ thời gian đi, có thể làm cho Âm Dương Hòa Hợp Phái tái hiện nhân gian.

Lý Nhược Nhiên nói lời này chính là thời gian Tam Tuyệt thần binh xuất thế sắp tới, mà tu kiến cung điện cũng chỉ là vấn đề thời gian, Âm Dương Hòa Hợp Phái quật khởi càng là vấn đề thời gian.

Mặt khác thương thế của Ý Thiên cũng cần phải có thời gian, rất nhiều cao thủ đang bức bách tu vị tăng lên, đó cũng là vấn đề thời gian.

- Tình huống Cổ Ngũ ra sao?

Thấy Ý Thiên hỏi Cổ Ngũ, Nam Cung Uyển Nghi nói:

- Hắn đang đi theo Hoang Đường đạo nhân học nghệ, hai người bọn họ có chút hợp ý, đoán chừng có quan hệ tới cái chân của Cổ Ngũ. Theo ta phân tích, trong vòng mười ngày Cổ Ngũ có thể tấn chức Vũ Đế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.