Thiên Thánh

Chương 102: Q.7 - Chương 102: Tàn Tâm công tử




Ý Thiên nói:

- Ngươi đã sao biết tương lai sẽ qua, vì cái gì không nói cho chúng ta biết?

Lão nhân tóc bạc khẽ thở dài:

- Các ngươi có duyên phận rất sâu, sâu đến dây dưa không rõ, giống như thân thế của ngươi, ai cũng không nhìn thấy đáp án cuối cùng.

Ý Thiên nghi vấn nói:

- Thân thể của ta? Ngươi biết ta là ai?

Lão nhân tóc bạc nói:

- Ta biết rõ chỉ nhiều hơn người khác một chút, nhưng cũng không hoàn chỉnh. Thân thế quyết định vận mệnh của ngươi, cả đời này nếu ngươi không biết rõ thân thế của mình, đem ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu tất cả xyar ra chuyện gì. Chỉ tiếc...

Ý Thiên truy vấn:

- Chỉ tiếc cái gì?

Lão nhân tóc bạc thở dài nói:

- Chỉ tiếc sau khi ngươi biết rõ thân thế của ngươi, ngươi sẽ hối hận.

Ý Thiên khó hiểu, nghi vấn nói:

- Tại sao ta hối hận?

Lão nhân tóc bạc lắc đầu nói:

- Đó là một kết cục không thể nói, đó là một ngày khó khăn, ta cũng không biết nó xảy ra chuyện gì. Trong thời gian này ta đến khởi nguyên chi địa tìm kiếm nguyên nhân, nhưng chỉ thấy thiên cơ khó lường.

Chu Tuyết Cầm hỏi:

- Ta nên lựa chọn như thế nào?

Lão nhân tóc bạc nói:

- Số mệnh không phải do ngươi lựa chọn, không phải hiện tại hối hận, chính là tương lai hối hận, đây là số mệnh của ngươi.

Chu Tuyết Cầm không rõ, tiếp tục hỏi:

- Hiện tại hối hận cùng tương lai hối hận có gì khác nhau?

Lão nhân tóc bạc trầm mặc một lát, khẽ thở dài

- Kết quả của ta sẽ ảnh hưởng quyết định của ngươi, ngươi muốn biết rõ ràng tất cả thì cứ thuận theo tâm linh, không thể tận lực lảng tránh, cũng không cần phải quá nhiều băn khoăn.

Chu Tuyết Cầm trầm tư một lát, sau đó nói cảm ơn.

Ý Thiên nhìn qua lão nhân tóc bạc, truy vấn:

- Ngươi là ai, sao ngươi biết những chuyện này?

Lão nhân tóc bạc nói:

- Ta đến từ một thế giới ngươi không hiểu, chỗ ấy ngươi trước mắt không cách nào tưởng tượng nổi. Vận mệnh của ngươi rất ly kỳ, cũng không thuộc thiên địa này, nhưng lại tồn tại trong thiên địa, đây là một việc khó giải thích. Đi thôi, nhân sinh của ngươi chính là truy đuổi. Truy đuổi mà ngươi không hiểu không nói, nhưng biết rõ ràng thì đáp án lại khiến ngươi hối hận.

Ánh sáng nhạt lóe lên, Chu Tuyết Cầm cùng Ý Thiên trở lại Thiên Hương Các, đối với lão nhân tóc bạc nói chuyện thì hai người có cảm thụ, nhưng mang theo thần sắc ngưng trọng.

Cho dù là Ý Thiên hay là Chu Tuyết Cầm, đối với tương lai có cảm giác thật mơ hồ.

Lão nhân tóc bạc mang cho hai người điềm báo trước, có chứa điềm xấu rõ ràng, nhưng rốt cuộc là cái gì không ai nói rõ được.

Có lẽ đúng như lão nhân tóc bạc nói như vậy, Ý Thiên không biết rõ ràng hết thảy nguyên nhân, hắnvĩnh viễn sẽ không hiểu chuyện xảy ra trên người của mình rốt cuộc là vì cái gì?

Mà khi hắn hiểu rõ, hắn chỉ có một kết quả là vô cùng hối hận.

Trầm mặc một lát, Chu Tuyết Cầm nói:

- Trước mắt ngươi có tính toán gì không?

Ý Thiên nói:

- Trước tìm được Tam Tuyệt thần binh, sau đó trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, lại quyết cao thấp với Bát Cực Thần Điện, cũng phi thăng tiên giới tìm kiếm thân thế lai lịch của ta, biết rõ tất cả.

Chu Tuyết Cầm nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt hơi quái dị, sâu kín hỏi:

- Đổi ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

Ý Thiên nghiêm mặt nói:

- Thuận theo tự nhiên, không thẹn với lương tâm. Vận mệnh do chúng ta nắm chắc.

Chu Tuyết Cầm cũng động tâm, sau khi do dự một hồi cũng quyết định chủ ý.

- Xem mặt mũi sư tỷ của ngươi, ta đáp ứng hợp tác với ngươi.

Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, không thể ngờ Chu Tuyết Cầm đáp ứng hợp tác chính là do mặt mũi của sư tỷ, trong đó có huyền cơ gì sao?

Ý Thiên rất ngạc nhiên, nhưng trước mắt không phải lúc hỏi rõ ràng, dù sao hai người lần đầu gặp mặt, có mấy lời không thể nói quá rõ ràng.

- Ngươi ý định khi nào đưa Tà Hồng cho ta?

Chu Tuyết Cầm nói:

- Tà Hồng rất đặc biệt, chỉ vào ngày đầu tháng hoặc ngày rằm mới có thể tróc ra khỏi người của ta, trước mắt ngươi ít nhất phải chờ thêm mười ngày nữa.

Ý Thiên ngạc nhiên nói:

- Có việc lạ này, ta lần đầu nghe thấy đấy.

Chu Tuyết Cầm cũng không giải thích, hỏi:

- Bây giờ ngươi có ý định kế tiếp thế nào? Ngươi cùng Ứng Thải Liên thân phận rất dễ bạo lộ, mà ngươi đang ở Thiên Vân thành giả mạo phu quân ta, khiến cho ai ai cũng biết, chuyện này không dễ xử lý.

Ý Thiên cười nói:

- Xử lý không tốt thì cứ để nguyên, dù sao ta là cầu còn không được.

Chu Tuyết Cầm trừng mắt Ý Thiên, mắng:

- Nghĩ khá lắm, ngươi cho rằng ngươi có Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, ta không gả cho ngươi không được sao?

Ý Thiên cười hắc hắc nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn thoát được sao?

Chu Tuyết Cầm tránh né ánh mắt Ý Thiên, trong người nàng mang Ma Linh Thánh Lan, nàng hiểu quá rõ mị lực của Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa đáng sợ cỡ nào.

Cho tới nay Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm bởi vì có Ma Linh Thánh Lan cho nên có lực hấp dẫn trí mạng với nam nhân, khiến người ta chạy theo như vịt.

Hôm nay Ma Linh Thánh Lan gặp gỡ Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, giống như gặp phải khắc tinh vậy, điểm này làm cho Chu Tuyết Cầm càng không có năng lực chống cự Ý Thiên, tình huống chẳng khác gì Nạp Lan Tú Quyên cả.

Đây là nguyên nhân Ma Linh Thánh Lan cùng Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa hấp dẫn lẫn nhau, cộng thêm Ý Thiên tướng mạo khí chất xuất chúng, Chu Tuyết Cầm mắt cao hơn đầu, cuối cùng phải cúi đầu.

Quay người, Chu Tuyết Cầm đứng quay lưng về phía Ý Thiên, nói khẽ:

- Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi đây, chờ Tam Tuyệt thần binh xuất thế thì quay về Thiên Vân thành chiêu mộ cao thủ, cho thấy tất cả.

Thiên Hương tiên tử ở trong Thiên Vân thành có vô số người theo đuổi, tất cả đều là Vũ Đế tu vị bất phàm.

Nếu có thể chiêu mộ đám cường giả này, đối với việc chống lại Bát Cực Thần Điện có lẽ sẽ sẽ có đại tác dụng.

Phương diện này Ý Thiên tạm thời không hiểu, nhưng hắn vẫn đồng ý Chu Tuyết Cầm đề nghị, trước rời khỏi Thiên Vân thành, tìm được sư tỷ thì âm thầm trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái, sau khi thời cơ thích hợp thì cho Tam Tuyệt thần binh hiện thế.

- Thiên Hương Các này, ngươi ý định xử trí như thế nào?

Chu Tuyết Cầm nói:

- Không cần tận lực làm cái gì, chỉ cần nói với mọi người, ta muốn đi Phật Châu là được. Nguyên nhân là muốn biết rõ ràng ngươi có phải là phu quân chỉ phúc vi hôn của ta hay không, để che dấu ngươi trong thành này, không làm cho quá nhiều người chú ý.

Ý Thiên khen:

- Ngươi đúng là tâm tư kín đáo, bây giờ chúng ta lên đường đi.

Chu Tuyết Cầm nói:

- Tất cả là do Tinh Tuyền gây nên, cũng nên do hắn làm sáng tỏ, bởi vậy ta muốn trước khi đi sẽ gặp hắn, sau mới rời đi.

Bước chân vang lên, Chu Tuyết Cầm phong độ tư thái chập chờn rời khỏi Thiên Hương Các, mùi hương mê người hấp dẫn thần kinh của Ý Thiên.

Một nén nhang sau, Chu Tuyết Cầm mang theo Uyển Nhi, Tô Nhã Ngọc, Ứng Thải Liên trở lại Thiên Hương Các, phân phó Ý Thiên ba người ngồi tạm một lát, do Uyển Nhi đi thu dọn đồ đạc, rất nhanh năm người tựu rời khỏi Thiên Hương Các.

Ngay sau khi năm người đi không lâu, một thân ảnh xuất hiện trong Thiên Hương Các, cười lạnh nói:

- Muốn đi ra khỏi Thiên Vân thành, cũng không dễ dàng như vậy.

Lóe lên rồi biến mất, thân ảnh kia vội vàng đuổi theo, đây rốt cuộc là ai?

Sau khi thân ảnh kia biến mất, Thiên Hương Các xuât hiện một thân ảnh khác, có hàm xúc bọ ngựa bắt ve chim sẻ nấp đằng sau.

- Bị Tâm Ma Tông nhìn chằm chằm vào, đây là chuyện phiền toái.

Giọng nói mềm mại vũ mị, người xuất hiện sau đó chính là Nạp Lan Tú Quyên, xem ra nàng đúng là vẫn âm thầm bảo hộ an nguy của đám người Ý Thiên.

Ý Thiên, Chu Tuyết Cầm năm người rời khỏi Thiên Hương Các, Ý Thiên liền âm thầm sưu tầm tung tích sư tỷ, phát hiện nàng đang ở phía bắc cách Thiên Vân thành hơn một ngàn hai trăm dặm, hẳn là trong thâm sơn.

- Mục tiêu chính phương bắc, ngoài ngàn dặm

Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm gật đầu, mang theo Ý Thiên, Ứng Thải Liên, Tô Nhã Ngọc, Uyển Nhi bay về phía chân trời, xuất hiện tại trời cao, tốc độ nhanh kinh người.

Đối với Vân Hoang thập đại mỹ nữ, Ý Thiên ấn tượng sâu nhất phải kể tới Tử Hoa, bởi vì từ tu vị thì Tử Hoa thánh nữ được xưng đệ nhất trong thập đại mỹ nữ.

Mà Liễu Như Nguyệt, Nam Cung Uyển Nghi, sư tỷ Lý Nhược Nhiên, các nàng lúc đầu chỉ là Vũ Hoàng mà thôi, về sau bởi vì Ý Thiên cho nên mới tấn thăng làm Vũ Đế.

Hôm nay Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm bày ra thực lực khiến Ý Thiên thập phần khiếp sợ, sau khi Ý Thiên chỗ quen thuộc mấy vị mỹ nữ ởthì Duyến Nhược Thủy, Hàn Ngọc, Mai Nhược Tuyết, U Mộng Điệp, Cổ Nhược Vân đều là cường giả Vũ Đế, mà những người này dường như từ tu vị cũng còn kém Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm.

Theo Ý Thiên phân tích, chuyện này có quan hệ với thần khí Tà Hồng, đương nhiên cũng không thể thoát khỏi công lao của Ma Linh Thánh Lan.

Thậm chí lúc trước nhìn thấy lão nhân tóc bạc kia cũng có quan hệ mật thiết, nhưng hắn là người cực kỳ thần bí.

Đặt mình trong đám mây, Chu Tuyết Cầm đưa mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, đôi mi mê người nhíu lại, nói:

- Xem ra muốn rời khỏi Thiên Vân thành cũng không dễ dàng.

Ứng Thải Liên nghi vấn nói:

- Chỉ giáo cho?

Uyển Nhi nói:

- Thiên Vân thành có thất tuyệt, trong đó thất tuyệt là tiến vào dễ, đi ra ngoài không dễ. Thiên Vân thành cao thủ tụ tập, muốn vào rất đơn giản, nhưng ra ngoài không dễ dàng. Đặc biệt là tiểu thư thân phận đặc biệt, tùy thời tùy chỗ đều có người chú ý mật thiết, muốn thần không biết quỷ không hay rời khỏi, tuyệt đối khó hơn tưởng tượng quá nhiều.

Lời vừa nói bên tai, một giọng nói lạ lẫm trong đám mây vang lên.

- Thiên Hương tiên tử chính là một trong thất tuyệt của Thiên Vân thành, nếu dễ dàng bị người ta mang chạy đi, chẳng phải tổn thất lớn của bổn thành sao?

Ánh sáng nhạt lóe lên, một nam tử tuấn mỹ tà mị mang theo năm người hiện thân.

Nam tử này một thân áo trắng, nhìn qua thập phần tà dị, khóe môi nhếch lên nụ cười tiêu sái, trên thực tế lại cười rất chán ghét.

Chu Tuyết Cầm hiển nhiên nhận ra người này, ngữ khí lãnh đạm.

- Thì ra là Tâm Ma Tông Tàn Tâm công tử Giang Tuyết Nham.

Tàn Tâm công tử cười tà nói:

- Tiên tử còn nhớ rõ Giang mỗ, đúng là vinh hạnh mà. Không biết tiên tử muốn đi đâu?

Chu Tuyết Cầm lạnh lùng nói:

- Chuẩn bị đi Phật Châu một chuyến, dường như không cần nói rõ với ngươi a.

Tàn Tâm công tử cười hắc hắc nói:

- Tiên tử đi đâu tự nhiên không cần nói rõ với ta, ta chỉ quan tâm hỏi thăm mà thôi. Nhưng ba người này muốn rời khỏi Thiên Vân thành cũng không dễ dàng như vậy.

Ý Thiên cười nói:

- Vậy sao? Không biết chúng ta phải thế nào mới có thể rời khỏi Thiên Vân thành đây?

Tàn Tâm công tử khẽ nói:

- Tiểu tử ngươi cười quá đáng ghét, muốn rời khỏi Thiên Vân thành là không có khả năng.

Tô Nhã Ngọc là nhân sĩ Vân Châu, tự nhiên hiểu Tâm Ma Tông cùng đại đanh Tàn Tâm công tử, nói:

- Giang Tuyết Nham, ngươi không nên ngông cuồng, chúng ta thực muốn rời khỏi, ngươi cũng không ngăn được.

Tàn Tâm công tử cười to nói:

- Ngăn không được? Ngươi cũng quá đề cao chính mình, ngươi quên Thiên Tòng quốc này chính là khu vực của Tâm Ma Tông, ai có thể ở chỗ này nhảy ra khỏi bàn tay của Tâm Ma Tông chứ?

Ứng Thải Liên hừ nhẹ một tiếng, thập phần không vui.

Ý Thiên đang muốn mở miệng phản bác, nhưng một giọng nói vang lên khiếng tiếng cười của Tàn Tâm công tử dừng lại.

- Vậy sao? Vậy cũng không nói trước được.

Ý Thiên nghe vậy cười cười, nhìn Chu Tuyết Cầm nói:

- Chúng ta đi thôi.

Năm người lóe lên rồi biến mất, Tàn Tâm công tử đông cứng ở không trung, vẫn đứng bất động.

- Ngươi... Ngươi... Rốt cuộc là ai? Có bản lĩnh ngươi cứ hiện thân quang minh chính đại đi...

- Ta hiện thân sẽ dọa ngươi sợ, cứ như vậy mọi người không thấy mặt còn lưu lại vài phần tình cảm. Nhớ kỹ lời ta, không muốn chết thì cách bọn họ xa một chút, nếu không ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cho dù Tâm Ma Lão Nhân cũng không cứu được ngươi.

Đây là Nạp Lan Tú Quyên đang giở trò, nàng hiểu tình huống Thiên Vân thành còn hơn cả Ý Thiên nhiều, biết rõ nơi đây không thể ở lâu, thật muốn gây ra đại sự thì nàng cũng khó xong việc.

Có Nạp Lan Tú Quyên cản phía sau, Ý Thiên năm người thuận lợi rời đi, thẳng đến núi non phía bắc.

Trên đường đi, Thiên Hương tiên tử Chu Tuyết Cầm hỏi:

- Người nọ là ai, nghe âm thanh là nữ nhân, nhưng tu vị thập phần tinh thâm.

Ý Thiên cười nói:

- Là người một nhà, sau đó không lâu các ngươi sẽ biết thân phận chân thật của nhau, trước mắt tạm thời không cần biết nàng là ai.

Ứng Thải Liên nói:

- Dường như lần trước gặp trừ ngươi cùng Hoang Đường đạo nhân ra, không có ai biết thân phận chân thật của Nạp Lan Tú Quyên cả.

Tô Nhã Ngọc nói:

- Ngươi từng nói nàng là danh nhân của Vân Châu, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui cũng thật không nghĩ ra nàng là ai.

Ý Thiên cười nói:

- Không cần quá để ý nàng là ai, các ngươi chỉ cần hiểu nàng không phải địch nhân là được rồi.

Tô Nhã Ngọc khẽ nói:

- Đây chỉ không phải địch nhân, ta thấy nàng đã chuẩn bị tinh thần gả cho ngươi rồi.

Ý Thiên cười hắc hắc, không đáng đáp lại, đây là chuyện không nên trả lời.

Ngàn dặm một lúc là tới.

Ý Thiên, Chu Tuyết Cầm năm người đi vào núi sâu hun hút, nơi đây cổ thụ che trời, núi non hùng vĩ.

Chu Tuyết Cầm lưu ý động tĩnh chung quanh, nói:

- Đây là Bàn Long sơn mạch nổi danh của Thiên Tòng quốc, ngươi sẽ không có ý định trùng kiến Âm Dương Hòa Hợp Phái ở đây chứ?

Ý Thiên cười nói:

- Từ tình huống trước mắt mà nhìn có lẽ chính là ở đây. Bàn Long sơn mạch quỷ dị, xác thực không giống với nơi khác, nhưng là nơi tuyệt hảo đấy.

Ý Thiên dẫn đường phía trước, âm thầm thúc dục tiên khí Hồng Trần, tìm kiếm sư tỷ Lý Nhược Nhiên.

Cảm ứng được khí tức của Hồng Trần, Lý Nhược Nhiên nhanh chóng đáp lại, chỉ dẫn hướng đi cho đám người Ý Thiên, bọn họ nhanh chóng bay tới một hạp cốc ẩn khuất.

Chia tay mấy ngày, trong hạp cốc này xây dựng công trình kiến trúc rất khí thế, sáu mươi bốn tòa cung điện đồng thời khởi công, rất nhiều cung điện đang hoàn thành thật gấp rút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.