Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 52: Chương 52




Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Mặc dù Thẩm Kiềm từ trong cực hạn sinh tử mà lĩnh ngộ được kiếm tâm, nhưng tầng cảnh giới kiếm tâm này cũng không ổn định, hơn nữa hắn vừa cùng giao thủ với Côn Tà, thần khô lực kiệt từ lâu, khó có thể tiếp tục. Lúc này một đao Côn Tà chém xuống đầu, sắc mặt hắn trắng bệch, đứng im tại chỗ, giống như là hoàn toàn ngây dại, hoảng hoảng hốt hốt, không thể nào phản ứng đúng lúc.

Người bên ngoài cách khá xa, chỉ có thể thấy Thẩm Kiều rõ ràng có thể giết được Côn Tà, lại dừng lại sau khi hắn hô to xin tha. Hai người không biết nói cái gì, Côn Tà thừa dịp Thẩm Kiều phân tâm, đột nhiên ra tay giết hắn không kịp trở tay!

Thập Ngũ không nhịn được sợ hãi kêu lên: “Sư tôn cẩn thận!”

Hô hấp Côn Tà thô nặng, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Một đao hạ xuống, Thẩm Kiều tất sẽ đầu xác nát vụn, óc nứt toác, tắt thở tại chỗ!

Hắn cũng không nhận thấy hành vi của mình có chút nào không quang minh chính đại, bởi lẽ hắn không chỉ là võ nhân, mà hơn đó hắn là Tả hiền vương của Đột Quyết. Thẩm Kiều phản đối Huyền Đô Sơn hợp tác cùng Đột Quyết, nếu như để cho hắn luyện thành kiếm tâm, cho dù là với Đột Huyết hay là Huyền Đô Sơn, đều sẽ là một cái uy hiếp tiềm ẩn cực lớn. Cho nên hắn nhất định phải bóp chết uy hiếp này từ trong trứng nước, tuyệt đối không thể để cho hắn có bất kỳ cơ hội phát triển lớn mạnh nào!

Một loạt biến hóa này phát sinh chỉ trong chớp mắt.

Đao khí ùn ùn kéo đến, áp chế xuống, Thẩm Kiều đứng lặng tại chỗ, động cũng không động, có lẽ là không kịp, cũng có lẽ là chưa kịp lấy lại tinh thần, cũng có thể là bị thế tiến công của đối phương dọa sợ, hắn ngay cả kiếm trong tay cũng không nâng lên, chỉ lui về sau ba bước.

Người bên ngoài nhìn thì tưởng chỉ là ba bước, mà với Côn Tà mà nói, ba bước này của đối phương lại như đã vượt qua lạch trời, một đao kia của hắn hạ xuống, dĩ nhiên bởi vậy mà chém vào khoảng không rồi!

Thẩm Kiều rốt cục xuất kiếm.

Ánh kiếm tựa bạch hồng quán nhật, đột phá tầng đao đầy trời, đánh thẳng vào trong lòng Côn Tà!

*Bạch hồng quán nhật: cầu vồng trắng bạc nối tận trời, ánh kiếm màu bạc vẽ một đường vòng cung kéo dài tới tận trời.

Một đao chém vào khoảng không, thân hình Côn Tà ngưng trệ, không cách nào tiến thêm nửa bước, biểu hiện trên mặt tựa như cũng theo đó mà đọng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều, không hề chớp mắt.

“Vì… Vì sao…” Hắn dùng hết toàn lực, từ trong miệng thốt ra vài chữ.

Ánh kiếm biến mất, Thẩm Kiều đứng cách Côn Tà chỉ trong gang tấc, hô hấp của hai người gần đến mức phảng phất như va vào nhau.

Mà mũi kiếm Sơn Hà Đồng Bi, đã đâm xuyên qua người Côn Tà.

Mặt Thẩm Kiều trắng nhợt như giấy, so với Côn Tà không thể nói là tốt hơn bao nhiêu. Nếu như không phải kiếm của hắn đang cắm trong thân thể đối phương, nhìn qua còn giống như bên thua trận hơn.

“Bởi vì ta luôn đề phòng ngươi.” Hắn lạnh lùng nói, “Một người có thể hạ Tương Kiến Hoan với đối thủ, thì làm sao có thể tin tưởng hắn sẽ tuân thủ võ đức?”

Thẩm Kiều nói với hắn: “Ta rất thất vọng. Sư tôn ta từng nói, Hồ Lộc Cổ là một đối thủ đáng để người tôn kính, mà ngươi, thân là đệ tử của Hồ Lộc Cổ, lại không có được một hai phần đó. Ngươi không xứng làm đệ tử của hắn!”

Côn Tà há hồm, giống như muốn phản bác, nhưng Thẩm Kiều đã rút thanh kiếm trong tay ra, cuối cùng từ trong miệng hắn tuôn ra chỉ còn là máu tươi.

Mũi chân Thẩm Kiều điểm nhẹ, lướt ra khỏi đó vài thước, tránh việc máu tươi theo mũi kiếm rút ra mà bắn lên người hắn.

Côn Tà không nhúc nhích, hô hấp dần tàn, hai mắt vẫn trừng lớn, thân thể lại không chịu ngã xuống.

Loại bi tráng sừng sững không ngã này, không nên xuất hiện ở trên thân thể người này.

Thẩm Kiều nhấc kiếm đi tới, vươn tay đẩy một cái.

Côn Tà thẳng tắp ngã về sau, rốt cục triệt để tắt thở.

Thẩm Kiều nhìn hắn, trên mặt lại không hề có chút thần sắc hân hoan.

Tất cả căn nguyên gây lên loạn lạc của Huyền Đô Sơn đều bắt đầu từ người này. Mà bất hạnh hắn gặp phải, cũng là vì trận ước chiến trên Bán Bộ Phong với Côn Tà mà mở mản.

Hiện giờ Côn Tà chết rồi, tất cả những chuyện kia lại vẫn chưa kết thúc. Huyền Đô Sơn cũng không thể nào khôi phục lại an tĩnh của ngày xưa, mà thiên hạ này, chung quy cũng khó mà tránh khỏi khói lửa chiến tranh một lần nữa.

Đám người Thập Ngũ thấy Côn Tà ngã xuống, không khỏi nhảy cẫng lên hoan hô, chỉ là cao hứng còn chưa được một chút, đã thấy Thẩm Kiều chống kiếm hơi quỳ xuống, phun ra một ngụm máu lớn, khiến tất cả đều sợ hãi.

Giữa hai bên cách nhau một đoạn vực sâu tựa lạch trời, khinh công của Thập Ngũ vẫn chưa lợi hại đến mức có thể trực tiếp bay qua. Lúc cuống cuồng, thân ảnh Triệu Trì Doanh đã rơi xuống bên cạnh Thẩm Kiều. Nàng vươn tay nâng đối phương lên, ôm lấy eo Thẩm Kiều dẫn hắn trở về.

Khoảng cách gần lại, lúc này mọi người mới phát hiện sắc mặt Thẩm Kiều đã không còn có thể dùng hai từ tái nhợt để mà hình dung. Hiện giờ công lực của hắn chỉ bằng một nửa ngày xưa, mặc dù trước bước ngoặt sinh tử, đột phá tâm linh, lĩnh ngộ kiếm tâm, nhưng cưỡng ép điều động nội lực đột phá cực hạn, hậu quả của nó khiến thân thể hoàn toàn không gánh vác nổi, thổ huyết là chuyện đương nhiên.

So với thổ huyết, nghiêm trọng hơn là, hắn dựa vào chính mình căn bản không đứng lên nổi, hơn nửa trọng lượng toàn thân gần như đều rơi trên người Triệu Trì Doanh.

“Triệu tông chủ, thất lễ…” Thẩm Kiều cau mày, âm điệu nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.

Triệu Trì Doanh: “Thẩm đạo trưởng vì Bích Hà tông ta mà hao hết tâm lực. Người làm chưởng môn như ta lại khoanh tay đứng nhìn, người thất lễ phải là ta mới đúng.”

Dứt lời, nàng dứt khoát cúi người để Thẩm Kiều dựa lên lưng, trực tiếp cõng hắn quay về tông môn.

Nhạc Côn Trì: “…..”

Hắn vốn còn định nói nếu không để ta cõng cho, chỉ là lời này còn chưa kịp nói ra, sư muội đã trực tiếp hành động, khiến lời của hắn trực tiếp ngẹn ở cổ, nuốt không được, nhả cũng không xong, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của Triệu Trì Doanh mà dở khóc dở cười.

Thẩm Ngũ tựa như chiếc đuôi nhỏ chạy theo, cho dù là chả giúp được gì, nhưng tựa hồ chỉ có tận mắt nhìn thấy Thẩm Kiều hắn mới có thể an tâm. Ai biết Thẩm Kiều sau khi được Triệu Trì Doanh đưa về lại rơi vào mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh. Mặc dù Triệu Trì Doanh có nói với hắn biết chuyện này là vì Thẩm Kiều tiêu hao công lực quá nhiều, nhất thời không thể khôi phục lại được, nhưng Thập Ngũ vẫn cứ canh giữ bên người Thẩm Kiều, một chút cũng không chịu rời đi.

Một giấc này Thẩm Kiều mê man thật lâu. Trong giấc mộng kỳ quái lạ lùng, thoáng qua rất nhiều người, nhiều chuyện, sau khi tỉnh lại lại có cảm giác thất vọng mất mác, thần sắc vẫn còn nguyên vẻ hoảng hốt.

“Sư tôn?” Thập Ngũ lo lắng vươn tay lắc lắc trước mắt hắn.

Thẩm Kiều kéo tay hắn xuống nở nụ cười: “Ta không sao.”

Hắn từ lúc hủy sạch căn cơ, một lần nữa luyện “Chu Dương Sách”, bên ngoài trông có vẻ vẫn còn bệnh, hơn nữa ánh mắt quả thực vẫn chưa tốt hẳn, đi ra bên ngoài, tuyệt không có ai tin tưởng hắn chính là cao thủ đã đột phá cảnh giới kiếm tâm, nói là bệnh nhân luôn triền miên trên giường bệnh còn khiến người ta tin hơn.

Thập Ngũ là người đem hắn từ cửu tử nhất sinh, sát biên giới cái chết kéo về, đối với thương thế của hắn cũng khắc sâu hơn so với người khác. Sâu trong nội tâm hắn luôn có cảm giác khủng hoảng, cảm thấy bất cứ lúc nào Thẩm Kiều cũng có thể ngã xuống.

Thẩm Kiều tựa hồ phát hiện tâm tình của hắn, xoa xoa đầu hắn, hỏi: “Côn Tà chết rồi?”

Thập Ngũ nhẹ gật đầu: “Chết rồi, Triệu tông chủ đã tự mình đi xác nhận.”

Thẩm Kiều chậm rãi thở ra một hơi.

Từ trận đánh trên Bán Bộ Phong ngày đó, tính đến nay còn chưa đầy một năm, trong thời gian này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hiện giờ quay đầu lại nhìn, phảng phất tựa như mới ngày hôm qua.

“Thập Ngũ, nếu như có một người, y tự tay đưa con vào trong tay một kẻ xấu không có ý tốt, làm hại con căn cơ mất hết, đạo tâm hủy sạch, con sẽ hận hắn chứ?”

Thập Ngũ nhẹ gật đầu: “Sẽ.”

Thẩm Kiều: “Hiện tại y hãm trong hiểm cảnh, nếu như trơ mắt nhìn y chết, rất có thể dẫn đến cái chết của ngàn vạn dân chúng vô tội, khiến họ trôi giạt khắp nơi, vậy con sẽ lựa chọn cứu hắn chứ?”

Thập Ngũ nhíu mày chuyên chú suy nghĩ, hiển nhiên cái vấn đề này đối với cái tuổi của hắn mà nói là quá mức rườm rà rắc rối thâm ảo. Trong sinh mệnh của hắn, sự tình thê thảm nhất từng trải qua, không có gì bằng cái chết của Trúc Lãnh Tuyền và Sơ Nhất.

Thẩm Kiều bật cười. Kỳ thực trong lòng hắn đã sớm có đáp án, cần gì phải làm khó dễ một đứa nhỏ?

Thập Ngũ nhạy bén ngẩng đầu lên: “Sư tôn, người muốn đi cứu cái người kia? Chính là cái người làm hại người suýt chút nữa mất mạng?”

Thẩm Kiều gật gật đầu, cũng không che giấu: “Không sai.”

Thập Ngũ cả giận nói: “Một kẻ lang tâm cẩu phế như vậy, sao đáng giá để người đi cứu chứ!”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Y không phải lòng lang dạ sói, chỉ là y vốn không có tâm. Đối với tất cả mọi người trên thế gian này, y đều bạc tình như vậy, vẫn chưa từng đặc biệt đối xử tốt với một ai. Chỉ là ta lúc trước không hiểu được điểm này, cho rằng tâm địa sắt đá cuối cùng cũng sẽ có ngày băng tuyết hòa tan. Là ta tự coi y làm bằng hữu, cho nên liền mong muốn đối phương cũng có thể cảm thấy như thế với ta.”

Thập Ngũ: “Người coi y là bằng hữu, y không phải cũng nên coi người là bằng hữu sao?”

Thẩm Kiều nở nụ cười: “Không đâu. Cõi đời này, có rất nhiều chuyện, mặc dù bỏ ra, cũng chưa chắc đã có thể nhận lại. Tại thời điểm con trả giá, phải hiểu rõ điểm này trước, bằng không người bị thương sẽ chỉ là chính con.”

Thập Ngũ luôn cảm thấy lúc Thẩm Kiều nói lời này, dưới nụ cười kia, tựa như có ẩn chứa một tâm ý khác, chỉ là với hắn ngay cả lời này còn như hiểu mà như không, cho nên càng không cần nói tới chuyện tra cứu nội dung phía sau của nó.

“…. Cho nên, người muốn xuống núi cứu người kia sao?”

Thẩm Kiều trầm mặc một lúc lâu: “Phải.”

Thập Ngũ không chút do dự: “Con với người cùng đi!”

Đây là câu nói cuối cùng hắn nói với Thẩm Kiều khi còn tỉnh táo.

…….

Triệu Trì Doanh từ trong lồng ngực hắn nhận lấy Thập Ngũ bị điểm huyệt ngủ, thở dài: “Ngươi hà tất phải làm vậy?”

Thẩm Kiều: “Lưu luyến chia tay, rồi cũng phải nói lời từ biệt. Tuổi nó còn quá nhỏ, lần đi này của ta cực kỳ nguy hiểm, tuyệt không thể mang nó đồng hành. Sau khi nó tỉnh lại sẽ nghĩ thông suốt thôi. Thập Ngũ sau này xin nhờ Triệu tông chủ, Thẩm Kiều tại đây tạ ơn.”

Dứt lời hắn chắp tay lại, vái chào thật sâu với Triệu Trì Doanh.

Triệu Trì Doanh: “Thẩm đạo trưởng nếu đã biết trên núi có hổ, tại sao còn muốn đi về phía đó? Vũ Văn Ung không hẳn chính là minh chủ. Cho dù thiên hạ này có biến ảo ra sao, cũng có quan hệ gì với chúng ta đâu. Bằng năng lực của ngài, nếu có thể ở lại Bích Hà tông chuyên tâm tu luyện, đột phá kiếm tâm đạt đến cảnh giới kiếm thần cũng chỉ là chuyện trong tầm tay.”

Thẩm Kiều tự giễu nở nụ cười: “Cõi đời này luôn có một số việc, biết rõ không nên làm, nhưng nhất định vẫn phải làm. Kết quả có thể không được như ý, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, ta cũng không mong muốn từ bỏ. E rằng từ lâu ta đã là một người ngây thơ ấu trĩ như vậy rồi.”

Triệu Trì Doanh trầm mặc chốc lát, thở dài một tiếng: “Không phải là ngây thơ ấu trĩ, ngươi biết rõ hậu quả lợi hại trong đó, nhưng vẫn nghĩa chẳng từ nan, trước đại nghĩa, ta không bằng ngươi!”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Ta không có vĩ đại như ngươi nghĩ. Ta chỉ là hy vọng có thể gặp lại người kia một lần, nhìn bộ dạng chán chường của y một chút, cho y biết, ta không hề bị gieo xuống ma tâm, ta cũng không hề bị ma tâm khống chế. Ta vẫn luôn là ta.”

Dứt lời hắn chắp tay, quay người xuống núi, không hề quay đầu lại.

Khoảng thời gian ở lại Bích Hà tông này, Thẩm Kiều cũng đã thay bộ áo bào bình thường của mình, đổi thành đạo bào mình vẫn luôn mặc ngày trước. Lúc này ngọc trâm vấn tóc, đạo bào màu bạch đón gió lay động, từ xa nhìn lại tựa như thần tiên, khiến người ta khó mà dời mắt.

Triệu Trì Doanh yên lặng nhìn hắn đi xa, trong lòng chợt nhớ tới hai câu thơ.

Diệc dư tâm chi sở hướng hề, tuy cửu tử kỳ vưu vị hối*.

*Có nghĩa: Tâm khi đã quyết, chết không hối hận.

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu đã đến lúc nói về tình tiết mọi người vây giết lão Yến, xin tiện thể nói về bối cảnh.

Kỳ thực bối cảnh lịch sử và thiên văn* này cũng không liên quan quá nhiều, không biết cũng không ảnh hưởng đến việc đọc, chỉ là liên quan đến dân chúng, cho nên vẫn muốn nói một chút.

*Thiên văn: văn dài, ý là quyển truyện này đó.

Chúng ta đều biết, thời kỳ này có thể coi là thời ký loạn lạc nhất trong lịch sử Trung Quốc. Ngũ quốc phân tranh, rất nhiều người đều biết, nhưng cụ thể trong đó là gì?

Cục diện Tấn triều nhất thống quá ngắn ngủi, Tây Tấn thành lập không được bao lâu thì xảy ra loạn Bát Vương. Sau đó là ngoại tộc xâm lấn Trung Nguyên, Tấn triều liền dời đến phía đông nam, đây chính là Đông Tấn.

Cùng với sự tồn tại của Đông Tấn, phương bắc như rắn mất đầu, ngoại tộc xâm lấn, loạn lạc khắp nơi. Một số chính quyền trời sinh tàn bạo, một số chính quyền vì sinh tồn, mọi người chém giết lẫn nhau, trên căn bản thời kỳ này dân chúng không được coi là người.

Lấy một ví dụ, lúc đó Hậu Triệu hoàng đế – Thạch Hổ, chỉ cần là ni cô có chút tư sắc đều được sưu tầm về cung, sau khi có được, liền đem các nàng luộc lên cùng thịt dê thịt bò, không chỉ để cho mình ăn, mà còn ban cho cả thần tử hai bên, xem bọn họ có thể nhận ra được vị thịt người trong đó không. Cái vị Thạch Hồ này chính là Ngũ Hồ* bên trong Yết tộc**.

*Ngũ Hồ: Ngũ Hồ loạn Hoa – Năm dân tộc người Hồ làm loạn Trung Hoa. Ngũ Hồ tính 5 tộc: Hung Nô (Lưu Uyên – Hán Triệu), Yết (Thạch Lặc – Hậu Triệu), Tiên Ti (Mộ Dung – các nước Yên, trừ Bắc Yên), Đê (Phù Kiên – Tiền Tần, Lý Đặc – Thành Hán), Khương (Diêu Trường – nước Hậu Tần)

**Hạt tộc: một chi Hung Nô.

Mà bối cảnh trong văn, không sai biệt lắm là đã đến thời kỳ cuối của thời đại này, sau đó chính là triều nhà Tùy*, hiện tại tương đương với hắc ám trước bình minh, nhưng dù sao vẫn là hắc ám.

*Nhà Tùy: Là nhà kết thúc cục diện nam bắc phân liệt trong hơn 280 năm kể từ sau loạn Vĩnh Gia, hoàn thành thống nhất Trung Quốc

Lúc này phương bắc vừa trải qua mấy trăm năm thống trị, dân chúng đối với việc phân chia người Hồ người Hán đã không còn quá coi trọng. Như Bắc Chu Vũ Văn Ung tuy rằng là chính quyền của dân tộc Tiên Bi, nhưng đã từ từ Hán hóa. Mà trong thời điểm này thực lực của Bắc Chu rất cường thịnh, là quốc gia có cơ hội nhất thống Trung Nguyên nhất, cho nên dưới trướng hắn có không ít nhân tài.

Nhưng khi đó, cường thịnh hơn cả phải nói đến Đột Quyết, cường thịnh đến mức Vũ Văn Ung không thể không cưới một công chúa Đột Quyết về. Tề quốc còn phải lấy lòng Đột Quyết, chạy theo bọn họ nịnh nọt.

Mà Đột Quyết thì không hề bị Hán hóa, bọn họ vẫn luôn là dân tộc du mục, nhìn ai ngứa mắt, liền xuôi nam cướp bóc, đây là dân tộc có bản tính du mục.

Trần Tỏa của Trần triều phía nam cũng coi như là một vị quân vương hứa hẹn, do phía nam bên kia vẫn do Tấn triều thống trị kéo dài, cho nên không ít người cảm thấy cần phải khôi phục Hán thống*, thì nhất định phải dò xét phía nam, vì Vũ Văn Ung dù có mạnh hơn nữa, dù sao cũng vẫn là dị tộc

*Hán thống: Sự thống trị của người hán.

Đây chính là bối cảnh tiền đề cho việc mọi người vây giết lão Yến trong bài này.

Mỗi người trong số họ đều có lập trường và lợi ích riêng, có người vì môn phái của mình, có người vì quốc gia của mình, đương nhiên cũng có người vì báo thù riêng, nhìn lão Yến không vừa mắt, không thể chỉ dùng hai chữ người xấu người tốt để phân chia. Lại như Thẩm Kiều, tuy rằng hắn ôn nhu nhân từ, nhưng hắn vẫn làm tốt chuyện, như thường cũng không gây nên tranh luận trong mọi người. Dù vẫn có người cảm thấy hắn quá thánh mẫu, không nên nhẹ dạ, không nên cứu ai như vậy. Cho nên có thể thấy trên cõi đời này vốn không có người nào hoàn mỹ.

Ngũ Hồ: Ngũ Hồ loạn Hoa – Năm dân tộc người Hồ làm loạn Trung Hoa. Ngũ Hồ tính 5 tộc: Hung Nô (Lưu Uyên – Hán Triệu), Yết (Thạch Lặc – Hậu Triệu), Tiên Ti (Mộ Dung – các nước Yên, trừ Bắc Yên), Đê (Phù Kiên – Tiền Tần, Lý Đặc – Thành Hán), Khương (Diêu Trường – nước Hậu Tần)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.