Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Xích phản đồ tam chiết, long đôi lộ cửu bàn. Băng sinh cơ lý lãnh, phong khởi cốt trung hàn*.
*: Một câu thơ trong bài thơ “Bạch mã thiên” của Trần Ước thời Nam Bắc triều. Ta cũng chẳng hiểu nó nói gì luôn =.=
Vào Trường An lần nữa, tâm tình hoàn toàn bất đồng.
Thẩm Kiều một thân một mình vào thành, tuy rằng cầm theo kiếm, thân mặc đạo bào, nhưng trông hắn có vẻ bệnh, đôi mắt lại có tật, ngay cả đi đường cũng rất chậm, nhìn thế nào cũng không giống như nhân sĩ võ lâm đi lại trên giang hồ, ngược lại tựa như đạo sĩ tha phương, sợ sệt thế gian hỗn loạn, tùy tiện cầm một thanh kiếm để tự vệ, không gây được chút cảm giác uy hiếp nào.
Trong thành Trường An, đông như trẩy hội, dòng người cuồn cuộn, vẫn giống hệt lần trước hắn tới, chỉ là lần này lại càng thêm náo nhiệt hơn mấy lần.
Hỏi kỹ lại, hắn mới biết rất nhiều người tới nơi này đều là vì chuẩn bị tham gia Bàn Long hội ngày mùng chín tháng chín của Thổ Cốc Hồn vương. Chỉ vì không biết có người nào hóng hớt truyền tin tức ra, nói, tàn quyển của “Chu Dương Sách” cũng sẽ xuất hiện tại lần Bàn Long hội này. Nói là truyền thuyết được chôn cất theo Tần Thủy Hoàng, sau này bị Tây Sở Bá Vương đào lên, Thái A kiếm cũng sắp xuất hiện lần nữa.
Mọi người đều biết, ba tàn quyển khác của “Chu Dương sách” hiện giờ chia ra do Bắc Chu, Thiên Nhai tông, Huyền Đô sơn nắm giữ, xem như danh hoa đã có chủ. Người đánh chủ ý lên chúng từ trước tới nay cũng không ít, nhưng đến nay vẫn chưa từng có người nào chân chính có thể đem ba tàn quyển đó trộm ra được khỏi ba nơi kia làm của riêng. Có thể thấy được độ khó rất cao, cao thủ thông thường đều không làm được. Ví như tàn quyển ẩn núp trong Thiên Nhai tông, không nói người thường, cho dù là cao thủ cấp bậc tông sư như Yến Vô Sư, Nhữ Yên Khắc Huệ cũng chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra.
Còn lại hai tàn quyền tản mạn nhân gian, không biết kết cuộc ra sao. Một quyển được Lục Hợp bang đoạt được, vốn định chuẩn bị dùng cái danh tiêu vật* để vận chuyển về phía nam, trên đường lại bị Yến Vô Sư phá hoại, tàn quyển tiêu tan, từ đây về sau, thế gian không còn tồn tại một quyển kia nữa.
*Tiêu vật: Vật được vận chuyển bằng cách áp tiêu.
Đã như vậy, nếu như trong buổi họp Bàn Long hội quả thực xuất hiện tàn quyền “Chu Dương Sách”, như vậy, tàn quyển này chính là vật vô chủ hiếm hoi còn sót lại lưu truyền thế gian, không hề thuộc về bất luận người nào. Muốn lấy được nó, độ khó này, khẳng định so với tới Thiên Nhai tông hay Huyền Đô sơn tìm, hoặc là chạy đến nội cung triều Chu khiêu chiến cao thủ đương đại thì tính ra thấp hơn nhiều. Như vậy làm sao lại không khiến người trong giang hồ đỏ mắt?
Tiền tài lay động lòng người, nhưng đối với người trong giang hồ mà nói, kim ngân tài bảo có nhiều hơn nữa, cũng không dụ hoặc bằng võ công cái thế. Cứ tưởng tượng mà xem, Kỳ Phượng Các năm đó, vì vậy mà thành võ công đệ nhất thiên hạ, tung hoành giang hồ, người người ngưỡng vọng, uy phong cỡ nào. Đại trượng phu sinh tại thế gian, chẳng lẽ không nên là như vậy?
Về phần Thái A kiếm, từng là bảo vật trấn quốc của Sở quốc, sau đó lại biến thành vật sở hữu của Tần hoàng, vẫn luôn được cho là kiếm của vua. Mặc dù cũng là thần binh lợi khí, ý nghĩa tượng trưng của nó lại lớn hơn ý nghĩa thực tế. Nghe đồn, có được thanh kiếm này tất có thiên hạ, cùng với ngọc tỷ truyền quốc có tác dụng xấp xỉ ngang nhau. Cứ lấy Nam trần, Bắc Chu làm ví dụ, đều đối với lần tổ chức Bàn Long hội này để ý cực độ, lại phái không ít người tới thăm dò thật giả ra sao.
Nhưng dù là ôm mục đích gì, lần này người đi cùng đường với Thẩm Kiều, nhất định không hề ít.
Thấy khách điếm trong thành đã đầy, Thẩm Kiều liền dự định tiếp tục gấp rút lên đường, ra ngoại thành tìm thôn trấn trên đường tá túc.
Ai biết quần hùng tụ hội, tám phương cùng tới, không những có thể tùy ý thấy người của các đại môn phái, mà ngay cả những môn phái nhỏ ngày thường không chút nổi danh cũng đều tới góp mặt. Có người vì muốn đến xem náo nhiệt thu thêm kiến thức, có người thì nghĩ biết đâu có cơ hội đục nước béo cò, nói tóm lại, đoạn đường đi tới này, mắt thấy đêm đã dần xuống, mà ngay cả trấn nhỏ ngoại thành Trường An cũng đều đã chật kín khách.
Hắn tìm liên tiếp mấy khách điếm, đều được báo là ngay cả phòng chứa củi cũng không còn, trong lòng rất là bất đắc dĩ. Hai mắt hắn không tốt, ban ngày còn có thể dựa vào chút ánh sáng để nhìn ra vài bóng dáng mơ hồ, đêm xuống thì coi như không thấy gì nữa, ngủ đêm bên ngoài vô cùng bất tiện. Không nghĩ tới ngàn dặm xa xôi từ Thái sơn đi tới Trường An, một đường thông thuận, ngược lại đến được tòa thành lớn như Trường An rồi lại đụng phải phiền phức như thế.
“Vị đạo trưởng này, chỗ chúng tôi thật sự là chật kín rồi, ngay cả phòng chứa củi cũng có người ngủ, thực sự không có cách nào kiếm được phòng nghỉ cho ngài a!” Tiểu nhị trong khách điếm xoa xoa tay cười khổ nhìn hắn.
Thẩm Kiều đang định hỏi thêm, lại nghe thấy từ bên cạnh truyền đến một thanh âm nũng nịu: “Ta có đặt trước một gian phòng hảo hạng, bên trong rất là rộng rãi, nếu như đạo trưởng không chê, cùng ta ngủ chung một giường cũng được nha.”
Người trong khách điếm đông như mắc cửi, mấy người gần đó, ngẩng đầu liền thấy một đại mỹ nhân đang dùng cặp mắt tựa hồ thu nhìn một tên đạo sĩ bệnh tật, nhất thời liền cảm thấy không công bằng.
Có người cười trêu nói: “Tiểu nương tử a, nếu thấy cô quạnh, cũng nên tìm người cường tráng một chút, tên đạo sĩ kia thoạt nhìn một cơn gió cũng có thể thổi ngã, có thể phục vụ nổi nàng sao?”
Lời này vừa ra, bên cạnh liền lục tục vang lên mấy tiếng cười.
Mỹ nhân nở nụ cười xinh đẹp: “Ta chỉ thích người tuấn tú như vị đạo trưởng này thôi, không thích mấy xú nam nhân đầu đầy tâm tư xấu xa a!”
Lời này vừa dứt, người vừa khinh bạc liền a một tiếng, vuốt xuống tóc mai chẳng biết từ khi nào đã ít đi một nửa của mình, kinh hãi nói không ra lời.
Mỹ nhân cười nói: “Hôm nay nô gia gặp được cố nhân, tâm tình rất tốt, không muốn thấy máu, các ngươi vẫn nên tự lo đi thôi, miễn cho lát nữa cố nhân của ta không để ý ta, các ngươi liền xui xẻo rồi.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thẩm Kiều cũng không quay đầu mà rời khỏi khách điếm.
“Rốt cục ngươi là ai!” Người bị lột bỏ một nửa tóc mau kia ngoài mạnh trong yếu quát hỏi.
Mỹ nhân cũng không có hứng tiếp tục phí sức với bọn họ, thân hình hơi động, tại chỗ chỉ còn lưu lại một làn gió thơm.
“Nô gia là Tiểu Mẫu Đơn, cái tên này có dễ nghe không nha?”
Lời còn văng vẳng bên tai, mọi người nhìn nhau biến sắc: “Bạch Nhung của Hợp Hoan tông?! Sao yêu nữ này cũng tới!”
Bạch Nhung ra khỏi khách điếm, mắt thấy người phía trước chỉ còn dư lại một bóng lưng xa xa, không khỏi cắn răng, vận khinh công đuổi theo, mở miệng quát lên: “Thẩm Kiều, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Không biết có phải nghe thấy lời nàng nói hay không, thân ảnh phía trước rốt cục cũng đã dừng lại.
Thẩm Kiều quay người, khe khẽ thở dài: “Xin hỏi có gì chỉ giáo?”
Từ nhỏ Bạch Nhung đã lớn lên ở Hợp Hoan tông, chứng kiến thế gian hiểm ác nhất là lòng người, dơ bẩn nhất là diện mạo, nàng cảm thấy chính mình từ lâu đã luyện thành tâm địa sắt đá, mọi việc không chút quan tâm. Vậy mà lúc này, giờ khắc này, đối mặt với sự bất đắc dĩ cùng không muốn của Thẩm Kiều với mình, một luồng oan ức mạnh mẽ bỗng dưng vọt tới trong lòng.
“Thẩm đạo trưởng thật đúng là trở mặt vô tình. Ngày đó ngươi ẩn náu tại Bạch Long quan, chúng ta phụng sư mệnh đến tìm bắt, nếu không phải ta giúp ngươi trì hoãn thời gian, bây giờ ngươi làm sao còn có thể sống sót mà đứng ở chỗ này? Cái gọi là tri ân tất báo của ngươi, lẽ nào chính là đối xử với ta như thế?!”
Nàng thấy Thẩm Kiều im lặng, không nhịn được hơi cười lạnh: “Chẳng lẽ Thẩm đạo trưởng đem cái chết của hai tên đạo sĩ kia cũng tính hết lên đầu ta? Lúc đó trong chúng ta có một trưởng lão kè kè bên cạnh, Tiêu Sắt lại càng như hổ rình mồi chờ bắt được sai lầm của ta, ngươi muốn ta vì hai cái người chưa từng gặp mặt đem chính mình dâng lên sao?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Chuyện ngày đó, ta thật sự phải cảm tạ ngươi, mà Trúc huynh và Sơ Nhất, đích thực cũng đã chết. Đây là tạo nghiệt của Hợp Hoan tông, oan có đầu, nợ có chủ, ta sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại từ bọn họ. Rất nhiều chuyện đã không thể cứu vãn, cứ quấn quýt ai đúng ai sai, cũng không có ý nghĩa gì.”
Bạch Nhung cắn chặt môi dưới, trầm mặc chốc lát: “Ta nghe nói ngươi liều mạng, một thân công lực mất hết, muốn cùng sư phụ ta đồng quy vu tận, kết quả thầy ta trọng thương, suýt chút nữa mất mạng, ngươi, hiện tại ngươi vẫn tốt chứ?”
Thẩm Kiều: “Vẫn tốt, đa tạ sự quan tâm của ngươi.”
Bạch Nhung: “Sư tôn cũng bị thương không nhẹ, hắn lo lắng Nguyên Tú Tú nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, liền tự mình tìm một nơi bí ẩn luyện công, không ai có thể tìm được.”
Thẩm Kiều: “Ngay cả ngươi cũng không biết?”
Bạch Nhung cười thảm: “Sao vậy, lẽ nào ngươi cho rằng hắn sẽ tin tưởng ta?”
Tuy Thẩm Kiều biết lần này nàng làm ra vẻ mặt đó tám chín phần là muốn khiến mình đồng tình, nhưng cũng thật sự không nói ra được lời hung ác gì.
Bạch Nhung ôn nhu nói: “Ta biết ngươi muốn tìm sư tôn báo thù, chỉ là hiện giờ đừng nói là ta không biết hắn ở nơi nào, cho dù có biết, ta cũng không thể nhìn ngươi đi chịu chết. Ngươi bây giờ, còn chưa đủ làm đối thủ của sư tôn.”
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Đa tạ cho biết, nhưng hiện giờ ta tạm thời cũng chưa có ý định tìm hắn.”
Bạch Nhung: “Vậy ngươi muốn tìm ai? Ngươi muốn tới Vương thành của Thổ Cốc Hồn tham dự Bàn Long hội? Ngươi muốn cứu Yến Vô Sư?”
Nàng vốn thông minh nhanh trí, tự nhiên rất nhanh đã có thể đoán ra được ý đồ đến của Thẩm Kiều.
Thấy Thẩm Kiều không đáp, Bạch Nhung thở dài: “Thẩm lang, ngươi có biết mình đang làm gì không? Yến Vô Sư cho dù có võ công tuyệt đỉnh, thiên hạ ít người có thể địch, nhưng dưới sự vây công của năm đại cao thủ đương thời, cho dù hắn là Đại La Kim tiên, cũng không còn đường sống sót? Lại nói hắn đối với ngươi như vậy, tại sao ngươi còn có thể bất kể hiềm khích lúc trước, đừng nói là người, cho dù là một con chó con mèo, cũng đều sẽ nhớ kỹ người luôn luôn thương tổn mình, lần sau cũng không dám tới gần nữa? Tình ngươi đối với hắn thật sự sâu đến vậy sao?”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Vì sao nhất định phải là có tình mới có thể đi cứu?”
Bạch Nhung: “Nếu vô tình, tại sao phải nguyện khổ mà dâng tặng mạng mình? Ngươi bây giờ cho dù lợi hại đến đâu cũng không thể lấy một địch năm. Đừng nói là ngươi, Yến Vô Sư cũng không được, sư tôn ta cũng không được, mà ngay cả Kỳ Phượng các tái sinh cũng không được. Bàn Long hội mở ngày mùng chín tháng chín, nhưng ngày giết lại là mùng tám. Hôm nay đã là mùng năm, coi như ngươi lập tức chạy tới, cũng không kịp nữa rồi!”
Thấy Thẩm Kiều yên lặng không nói, dung nhan luôn cười của nàng trừ trước đến nay cũng hiện thêm mấy phần quở trách: “Lẽ nào ngươi không hiểu, ta là không muốn nhìn ngươi đi vào chỗ chết!”
Bạch Nhung có hảo cảm với hắn, Thẩm Kiều không phải gỗ, tất nhiên có thể cảm nhận được.
Người như Bạch Nhung, mọi chuyện đều phải tính lợi, nàng không thể chỉ bởi vì yêu thích Thẩm Kiều mà vì hắn trả giá bằng cả tính mạng hay là phản bội sư môn. Nàng thậm chí cũng sẽ không vì Thẩm Kiều mà ngỗ nghịch lại trưởng lão. Chỉ khi trong khả năng không thương tổn đến lợi ích của mình, nàng mới nguyện ý vì Thẩm Kiều mà cung cấp chút tiện nghi. Một chút này dễ như ăn cháo, nhưng đối với nàng mà nói, chuyện này đã là một việc cực kỳ khác biệt khó mà làm ra rồi.
Nhưng nàng cũng không hiểu Thẩm Kiều, Thẩm Kiều cũng không muốn giải thích nhiều. Hắn không muốn để Bạch Nhung hiểu lầm, hai người nếu như từ lúc ban đầu đã đi hai con đường tách biệt, đối với nàng ngược lại lại là chuyện tốt.
“Đa tạ lời khuyên bảo của ngươi, nhưng ta vẫn phải đi.” Hắn nhìn thẳng vào Bạch Nhung, “Hợp Hoan tông trong cái nhìn của người ngoài, chính là nơi hung hiểm ăn tươi nuốt sống con người, nhưng với ngươi mà nói, lại như cá gặp nước, vui vẻ thích thú.”
Bạch Nhung: “Nói cho cùng, vẫn là ngươi không nhìn lọt mắt một yêu nữ như ta.”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Ngươi hiểu lầm, ý của ta là, ta biết ngươi không cam lòng chỉ là một đệ tử bình thường trong Hợp Hoan tông. Ta cũng không có quyền yêu cầu ngươi, ta chỉ mong rằng, ngươi có thể trân trọng mình nhiều hơn, đừng khiến mình biến thành dạng người như Hoắc Tây Kinh hay Tang Cảnh Hành. Ngươi cùng bọn họ khác biệt.”
Một câu “Ngươi cùng bọn họ khác biệt”, khiến Bạch Nhung đột nhiên cảm thấy viền mắt có chút ê ẩm, trên mặt vẫn như cũ không lộ vẻ gì, yên nhiên* cười nói: “Vậy ngươi có thể luôn luôn ở lại bên ta, coi chừng ta, đốc thúc ta không trở thành người như vậy nha!”
*Yên nhiên: Xinh đẹp, thản nhiên
“Thật xin lỗi.” Thẩm Kiều chỉ nói ba chữ này, liền quay người rời đi.
Bạch Nhung giậm chân: “Thẩm Kiều!”
Nhưng mà Thiên Khoát Hồng Ảnh, mịt mờ như nhạn, túc hạ vô trần*, đối phương đảo mắt đã ở cách xa mấy trượng, đạo bào phiêu diêu, càng đi càng xa, cuối cùng cũng không quay đầu lại.
*Túc hạ vô trần: Dưới chân không chút bụi.
……
Vương thành Thổ Cốc Hồn, thành Phục Kỳ, ngày mùng tám tháng chín.
Tây Vực quanh năm nhiều bão cát mà ít mưa sa, nhưng năm nay lại có chút khác biệt. Từ sau khi lập thu, nhiều ngày mưa phùn liên miên, kiến trúc Vương thành quanh năm phủ bụi theo đó dường như rực rỡ hẳn lên.
Dưới ảnh hưởng của văn hóa Trung Nguyên, vương công quý tộc của Thổ Cốc Hồn đều nói tiếng Hán, dùng chữ Hán, thậm chí ngay cả xiêm ý nhà Hán cũng đầy rẫy khắp nơi trên đường lớn. Cộng với việc gần tới Bàn Long hội, trong thành nhân sĩ Trung Nguyên nhiều hơn rất nhiều, chợt nhìn qua lại tưởng như đã quay lại Trường An.
Ngoại thành có một đình tránh mưa, tên là Âm Dương đình, không biết là xây thừ tháng năm nào, chỉ vì bên trái giáp núi bên phải giáp sông, mà đình vừa vặn nằm ở nơi giao giữa sơn và thủy, đúng là ranh giới âm dương.
Đình dựa theo phong cách Trung Nguyên xây lên, chỉ thấy ở chỗ góc cuối mái cong có chút phong cách dị vực rất nhỏ, vì tuổi tác xa xưa, ngay cả ba chữ Âm Dương đình cũng đã bong ra từng mảng. Dưới màu thuốc đen, lộ ra màu sắc nguyên bản của gỗ.
Yến Vô Sư đang chắp tay trong đình, không biết đã đứng bao lâu.
Ánh mắt của hắn nhìn ra phía ngoài đình, tư thái khá là nhàn nhã, như là đang xem múa, lại như là đang chờ người.
Xa xa, giữa những tàng cây ẩm ướt, xuất hiện một người.
Người kia một thân trang phục màu đen, trên đầu không một chút tóc, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, khóe mắt lại ẩn hiện phong sương. Hắn một tay bung dù, đang chậm rãi đi về phía này.
“A di đà phật, Yến tông chủ biệt lai vô dạng?”
Âm điệu của hắn giống như đang nói chuyện phiếm về việc nhà, nhưng lại rành mạch rơi vào tai người khác, không hề vì khoảng cách mà giảm đi nửa điểm.
Yến Vô Sư nhàn nhạt nói: “Từ biệt tại Xuất Vân tự, tóc ngươi vẫn không dài ra được chút nào, có thể thấy ngày thường suy nghĩ quá nhiều, cuộc sống quá mức phiền muộn a, làm một hòa thượng yên phận, đối với ngươi mà nói, khó khăn đến thế sao?”
Nghe ra sự trào phúng cùng cay nghiệt xảo quyệt trong lời nói, Tuyết Đình thiền sư khẽ cười khổ: “Yến tông chủ vẫn là nói chuyện không tha người như vậy!”
Yến Vô Sư: “Hẹn ta là Đoạn Văn Ương, tại sao xuất hiện lại là ngươi. Chẳng lẽ đường đường là quốc sư tiền nhiệm của Chu quốc, cũng tự mình đọa lạc, cấu kết cùng đám người Đột Quyết rồi?”
Tuyết Đình thiền sư: “Yến tông chủ tái xuất giang hồ, liền quấy lên tinh phong huyết vũ, khiến thiên hạ không được an bình. Theo bần tăng thấy, ngươi vẫn nên tìm một nơi nào đó, chuyên tâm tìm hiểu võ công là hơn, cũng tránh cho tay ngươi khỏi tăng thêm oan nghiệt.”
Yến Vô Sư cười lớn: “Từ xưa tới nay ta ghét nhất chính là đám lừa trọc miệng đầy phật pháp từ bi như ngươi. Hôm nay cùng là người thông minh, cho nên đừng phí lời, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề đi!”
Tuyết Đình thiền sư vẫn một bộ dạng hạ mắt phục tùng: “Phật dạy người nên hướng thiện, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật, nhưng đối với những kẻ dạy mãi không sửa, cũng có thể dùng kim cương lôi đình ra để thi uy. Đối với người như Yến tông chủ đây, phật pháp thuyết giáo có ích lợi gì? Chỉ có thể dùng võ khuất phục, lấy giết chóc ngăn giết chóc.”
Yến Vô Sư: “Để ta đoán xem, ngươi và Đoạn Văn Ương ước hẹn cùng tới đây vây giết ta. Vũ Văn Ung không chịu trọng dụng Phật môn, ngươi liền phái người thâm nhập Đột Quyết, ngày qua ngày, dẫn dắt Đà Bát Khả Hãn tin phụng phật giáo. Nhưng người Đột Quyết bản tính lang sói, ảnh hưởng của Phật môn chung quy cũng có hạn. Ngươi không còn cách nào, chỉ có thể đem lực chú ý thả lại Bắc Chu.”
“Vũ Văn Ung đối với Phật môn kiêng kỵ vô cùng, cho dù ngươi diệt Hoán Nguyệt tông, hắn cũng sẽ không trọng dụng Phật môn. Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là trước hết giết chết ta, sau đó ám hại Vũ Văn Ung, trợ thái tử Vũ Văn Uân đăng cơ. Vũ Văn Uân khác với cha, hắn đối với Phật môn hảo cảm rất sâu, cũng không uổng công ngươi mấy năm này vẫn luôn ở bên người hắn thổi gió. Chỉ cần hắn đứng lên cầm quyền, Phật môn tại Bắc Chu lập tức có thể khôi phục phong quang ngày trước.”
Tuyết Đình thiền sư miệng vẫn nguyên phật hiệu: “Vũ Văn Ung sát phạt quá nặng, hao tiền tốn của, không phải điều minh quân nên làm. Đánh trận với Tề càng khiến cả nước lao tâm lao lực, bách tính sớm muộn cũng không chịu nổi gánh nặng.”
Yến Vô Sư đầy hứng thú: “Nói như vậy, ngươi cảm thấy thái tử Vũ Văn Uân mới là minh quân?”
Tuyết Đình thiền sư chỉ nói: “Thái tử phật căn thâm hậu, phật tâm thông suốt, có duyên với phật.”
Yến Vô Sưu ung dung nở nụ cười: “Với dáng vẻ kia của Vũ Văn Uân, vậy mà ngươi cũng có thể trợn mắt nói mò, thực sự là không dễ dàng. Không phải muốn giết ta sao, nhanh lại đây, Đoạn Văn Ương đâu, bảo hắn lăn ra!”
Kèm theo tiếng nói vừa dứt của hắn, giữa không trung truyền đến tiếng cười vang vọng: “Yến tông chủ cuồng ngạo như vậy, lại không nghĩ tới hôm nay có thể là ngày chết của mình sao?”