Thiên Thủy Sơn Trang Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 18

Đợi đến khi Thạch Ngọc Lâu mở mắt lần nữa, sắc trời đã sáng rõ. Hắn vội vàng cúi đầu nhìn người đang nằm trong lòng, liền chạm phải ánh mắt tỉnh táo của Âu Dương Vân. Thạch Ngọc Lâu lạnh mặt, cứng giọng cứng khí nói: ” Ngươi thật đúng là mệnh tốt, như vậy mà vẫn chưa chết được.”-  . . . Đây là thói quen đã mười năm, thực là khó sửa. . .

Âu Dương Vân thoải mái dựa vào lòng Thạch Ngọc Lâu, chớp mắt cười cười.- “Ta chết rồi ngươi còn không đau lòng muốn chết? Vì ngươi, ta cũng không nỡ chết a!”- Nói năng tuỳ tiện như trêu đùa, khiến Thạch Ngọc Lâu cũng không rõ trong lời này có mấy phần chân ý.

Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu càng thêm lạnh, tay hắn đẩy về phía trước, đem Âu Dương Vân hất xuống đất.- ” Nếu tỉnh, còn tựa vào người ta làm gì? Ngươi có biết xấu hổ không.”- Hắn đứng dậy co duỗi tay chân đã cứng ngắc, nhặt y phục đêm qua để một bên giờ đã khô lên. Hắn mặc bộ bạch y đã rách mất mấy chỗ của mình vào, đem y phục của Âu Dương Vân quẳng xuống chỗ cái tên nam nhân còn đang nằm dưới đất cố ý “ Ai u ai u” không ngừng ấy.

” Mấy vết thương này của ngươi không chết người được, mau mặc đồ vào, đợi lát nữa còn mau chóng lên đường.”

“Đi chỗ nào?”- Âu Dương Vân hỏi lại- ” Trên trấn kia hình như không có phân đà của hai bang chúng ta, hơn nữa ngươi không cảm thấy đám thích khách kia tới rất kỳ quái sao.”- Mặc xong y phục, Âu Dương Vân loạng choạng đứng lên, thể lực còn chưa khôi phục phải động não, quả thực là thương càng thêm thương a!

“. . . Chắc là kẻ địch nào đó đi. Ngươi có phải lại gây thù kết oán với ai nữa không?”- Thạch Ngọc Lâu hỏi.

” Sao không nói là ngươi kết thù, hại ta bị liên lụy đến thiếu chút nữa thì cùng ngươi toi mạng.”- Tức giận cãi lại, Âu Dương Vân đứng một chút vẫn là quyết định cứ dựa vào cây nghỉ ngơi chút đã, đừng tự hành hạ thân thể mình.- “Ngày hôm qua làm sao trốn được vậy? Chẳng lẽ đám thích khách lương tâm cắn rứt nên buông tha chúng ta?”- Hắn chỉ nhớ mang máng Thạch Ngọc Lâu liều mạng xông tới ôm lấy hắn, sau đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nhớ tới mấy con rắn với cóc nước kia, Thạch Ngọc Lâu thật muốn bật cười. Nói sơ lược cho Âu Dương Vân nghe, Âu Dương Vân cũng cười cười, sau đó thì im lặng không nói gì mà nhắm mắt lại, khóe miệng lại lộ ra kiểu cười thản nhiên mang theo chút tính toán kia, sau một lúc lâu, Âu Dương Vân đột nhiên nói: ” Này, ngươi có thể tìm cái gì cho ta ăn trước được không, ta bị thương không chết được, thế nhưng cái bụng đang sắp đói chết ta rồi.”

Đói!? Thạch Ngọc Lâu tự mình ngẫm lại, Âu Dương Vân đúng là nguyên một ngày rồi chưa có lấy một hạt cơm, hơn nữa lại mất máu quá nhiều rồi lại liều mạng đánh một trận, khó trách sao lại yếu ớt như vậy. . .

Bốn bề cây cối xanh ngắt um tùm, phía trước là dòng sông chảy xiết. Trước mắt Thạch Ngọc Lâu ngoại trừ hắn với Âu Dương Vân là hai người sống, cũng chỉ có một con bạch mã đang mải gặm cỏ non.

Song tựa hồ đã phát hiện ánh mắt âm hiểm của Thạch Ngọc Lâu, con bạch mã đã tự mình tắm rửa sạch sẽ xong cảnh giác ngẩng đầu nhìn chủ nhân, co bốn vó, ùm ùm một tiếng nhảy vội vào lòng sông.

Âu Dương Vân thấy thế cười ha hả. Chủ nào thì ngựa nấy, con vật này khi cáu kỉnh lên thì cùng chủ tử của nó giống nhau như đúc a. Còn đang ôm cái bụng cười đến phát đau, Âu Dương Vân vội vàng ngăn cản Thạch Ngọc Lâu.- “Đừng giết nó, con ngựa đáng yêu như thế, ta cũng không nỡ đem nó làm no bụng.”-  Thạch Ngọc Lâu trừng mắt nhìn con súc sinh lông trắng đang trừng lại hắn, lại oán giận mình lúc xưa chọn ngựa đúng là mù cả hai mắt. Hắn u ám quay đầu lại, nhìn Âu Dương Vân cười rất chi là càn rỡ như thế mà tâm sinh bất mãn.- ” Con hỗn trướng này hôm qua dám đem ta bỏ xuống sông, ta còn đang muốn trừng phạt nó.”

” Vậy chúng ta không phải sẽ không có ngựa cưỡi sao, tìm cái gì khác đi.”

“. . .”- Thạch Ngọc Lâu nhìn xung quanh, tựa hồ cũng không thấy gà rừng thỏ hoang gì chạy qua.

Hai người đang suy xét xem có nên đi xa một chút để tìm con mồi không, liền thấy từ bụi cỏ bên cạnh một con thỏ béo mập đầy bụi nhảy ra, con thỏ này không đợi Thạch Ngọc Lâu nâng kiếm chém, cứ như mũi tên nhằm thẳng về phía một gốc đại thụ.

“Đông ” một tiếng, con thỏ lao đầu lên, lực đạo cũng thực mạnh, đủ cho hai người Âu Dương Vân nghe rõ tiếng xương vỡ vụn.Con thỏ té lăn ra đất giật giật hai cái rồi thì sảng khoái nghẹo cổ sang một bên, chết rớt luôn!

Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu đứng ngớ ra một bên, cảm thấy tròng mắt cũng sắp rớt ra luôn rồi. . . Đây là cái thứ thỏ gì? Cư nhiên lại nhằm ngay lúc bọn họ đang đói bụng mà hùng hổ chạy đến hiến thân!

Hai người trừng mắt nhìn con thỏ đã chết nghéo đờ ra một hồi, đột nhiên ôm lấy bụng cùng lúc điên cuồng cười rộ lên.

” Hoá ra. . . Hoá ra câu thành ngữ trông cây đợi thỏ kia là thật. . .”- Âu Dương Vân cười đến nói không rõ tiếng, đến nỗi vết thương trên lưng cũng muốn nứt ra luôn.

“Ta vẫn cảm thấy cái trò cười này rất hiếm gặp. . .Nhưng mà thực sự thấy rồi, vẫn cứ muốn cười. . .”- Thạch Ngọc Lâu cũng thật chu đáo, hắn cười đến run rẩy tựa cạnh Âu Dương Vân còn muốn đỡ Âu Dương Vân đừng té xuống đất.

Cười một hồi lâu xong, hai người mới dần dần nén tiếng khúc khích lại, lau khóe mắt cười đến chảy nước mắt, Thạch Ngọc Lâu mới nói:

“Thịt có, nhưng chúng ta lại không có hoả tập tử ( dụng cụ đánh lửa), dù sao cũng đâu thể ăn thịt sống được!”

Âu Dương Vân trong lòng đã tính toán trước, vỗ vỗ vai Thạch Ngọc Lâu, nụ cười ngọt đến mức khiến người ta rét run.- “Yên tâm, ta có cách.”

Hắn cười ha hả vài tiếng, đột nhiên hướng về phía rừng cây không có một bóng người gào lớn.

“Tiêu Lăng Lang! Lăn ra đây cho ta!”

Thạch Ngọc Lâu bị tiếng gào lớn này doạ cho thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất. Hắn lại nhìn bốn phía xung quanh vẫn an tĩnh, hỏi: “Tiêu Lăng Lang không phải vẫn đang ở Lạc Dương? Hắn sao lại ở chỗ này?”

Âu Dương Vân chỉ cười không nói.

Một lát sau, trong rừng cuối cùng truyền ra tiếng đất động lạo xạo, một nam nhân người đầy bụi bặm tay chân co lại từ sau một thân cây cẩn thận ló đầu ra.

” Qua đây.”- Âu Dương Vân trầm giọng gọi, nụ cười trên mặt cũng đổi thành lạnh lẽo.

Tiêu Lăng Lang cúi đầu từ từ tiến từng bước một, đến chỗ trước mặt Âu Dương Vân một trượng thì không chịu tiến đến thêm một bước nào nữa.

Âu Dương Vân nửa chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hai cái vỏ kiếm đeo trên lưng Tiêu Lăng Lang cùng hai bọc y phục phía sau, lời nói lại nhẹ như gió thổi: ” Ta thật phải cám ơn ngươi a! Không chỉ đánh đuổi thích khách cứu chúng ta, hoàn đem cả vỏ kiếm và hành lý của chúng ta đến đây nữa. . .Nói! Bắt đầu theo chúng ta từ lúc nào?”

Tiêu Lăng Lang rùng mình một cái, giọng điệu của bang chủ nhà hắn lúc này quả thật là quá cao quá lạnh! Hắn lén nâng mí mắt nhìn qua sắc mặt Âu Dương Vân, quyết định vẫn cứ nên ăn ngay nói thật, miễn cho bang chủ liền một kiếm đâm qua.

” Kiếm của bang chủ cùng Thạch bang chủ đều là binh khí tốt hạng nhất, vỏ kiếm lỡ đánh mất cũng thật đáng tiếc a! Cho nên ta mới liều mình cố gắng chạy vào trong màn lửa tìm mang về. . .”- Lại lén nâng mí mắt, Tiêu Lăng Lang thấy sắc mặt bang chủ nhà mình cũng không vì vỏ kiếm đã mất được tìm về mà có chút buông lỏng nào, không còn cách nào khác ngoài chán nản mà nhận tội.- ” Từ trong Huyền Yến thành đó ta vẫn luôn đi theo bang chủ.”

” Dọc đường hành tung của chúng ta là do ai tiết lộ cho đám người Lê Hoa cung và họ Tạ kia?”- Âu Dương Vân lại hỏi, Thạch Ngọc Lâu bên cạnh nghe được cũng giật mình. Hắn tuy cũng thấy sự xuất hiện của Lê Hoa cung rất kỳ lạ, nhưng còn không nghĩ đến lại do người trong nhà.

Quả tim nhỏ bé cuả Tiêu Lăng Lang đều run rẩy đến nổi muốn theo cổ họng với khoé mắt mà nhảy ra rồi, hắn ngẩng đầu, mắt nước lưng tròng.”Bang chủ ta sai rồi, ta không nên nối giáo cho giặc, ta không nên chịu trách nhiệm dùng bồ câu đưa tin để truyền tin tức về, ta không nên khuất phục dưới thế lực hung ác. . . Ô ô ô ~~ bang chủ, ta trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta lần này đi!”

Âu Dương Vân vẫn không chút mềm lòng, lạnh lùng tiếp tục hỏi.- “Người nối giáo cho kẻ nào?”

Nước mắt Tiêu Lăng Lang lách tách lách tách rớt xuống, khóc rất thảm thương.-“Lê Hoa cung là Nghiêm Triệt tìm tới, đám người họ Tạ đó là do Nhạc Ly tìm tới. Ta chỉ là nói cho bọn họ biết nơi các bang chủ sẽ đến,  rồi đem tình hình gần đây của các bang chủ truyền về cho đám Nhạc Ly biết, ta thực không có làm chuyện gì xấu mà.”

Sắc mặt Âu Dương Vân tái mét, đã xanh đến sắp biến thành đen luôn; còn Thạch Ngọc Lâu thì dứt khoát phun ra một ngụm máu.

Nhạc Ly! Nghiêm Triệt! Hai, người, các, ngươi, giỏi, lắm!

Ở Lạc Dương thành phía xa, Nhạc Ly và Nghiêm Triệt đang ở trong tửu lâu uống rượu vung quyền vô cùng vui vẻ bỗng nhiên đều cả người phát lạnh, trong đầu song song hiện lên hai chữ “ Nguy hiểm” đỏ thẫm!

Tiêu Lăng Lang bị Âu Dương Vân bắt đến hiện hình, bèn rất trốn tránh trách nhiệm đem kẻ chủ mưu khai ra mong được hai vị bang chủ rộng lượng xử nhẹ thay, ít ra còn giữ được cái mạng nhỏ này trở về cưới vợ a.

Trên mặt Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu đều là- một trận gió bão sắp về. Tiêu Lăng Lang thực lo lắng kế tiếp trên đó sẽ là một trận điện thiểm lôi minh (sét giật sấm gào).Mà bị điệm thiểm lôi minh này công kích, rất có khả năng chính là hắn, quả trứng không may mắn bị doạ đến chạy trốn cũng không dám này.

Hắn tiến lên hai bước, trước hết đem hai vỏ kiếm nâng đến, thấy hai vị bang chủ vẫn rất lý trí chưa phang kiếm tới chém lên người hắn mà chỉ thu vỏ kiếm về, hắn vừa thở phào nhẹ nhõm lại vội đem hai bao hình lý của hai người dâng lên, ân cần lấy ra thuốc trị thương cùng băng vải đưa đến, sau đó ngoan ngoãn xách con thỏ đột ngột đâm cây chết kia đi nổi lửa nướng chín.

Hai đại bang chủ sắc mặt vẫn cức kỳ khó coi, trong lòng đều đang sóng dâng cuồn cuộn, vừa tự mình bôi thuốc băng bó lại từ đầu vừa ngấm ngầm tưởng tượng ra đủ loại biện pháp trừng trị kẻ phản bội trong bang mình. Mà mỗi biện pháp, đều không những vừa đẫm máu lại vừa hung bạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.