CHƯƠNG 19
Gặm miếng thịt thỏ nướng thơm ngào ngạt, Thạch Ngọc Lâu nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Lang ngồi chồm hổm cách đó không xa đang ở thu dọn đồ đạc, thường thường bày ra bộ dạng đáng thương nhìn về phía bên này.
Thạch Ngọc Lâu lấy tay khuỷ tay chọi chọi Âu Dương Vân đã ăn uống no đủ đang nhắm mắt dưỡng thần, hỏi: ” Tiêu Lăng Lang này. . . Từ trong ngực, rốt cuộc có thể giấu vào bao nhiêu đồ vật?”- Thật sự rất kỳ quái ! Hắn thấy Tiêu Lăng Lang lúc nướng con thỏ lôi ra không ít chai chai lọ lọ nào là dầu muối tương dấm đầy đủ mọi thứ, giờ lại cầm giấy bút quỳ rạp dưới đất viết cái gì đó, lúc viết xong lại lấy ra một con bồ câu. . .Y phục vừa khít người bao lấy cái thân thể nhìn qua không tính là rất cường tráng, đống đồ vật đủ để xếp thành ngọn núi nhỏ này rốt cuộc là được hắn dấu vào chỗ nào? Làm sao mà đều có thể từ trong ngực lôi ra được?
“Không biết.”- Âu Dương Vân ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, chậm rãi nói: “Hắn là khai môn đệ tử của Thiên Sơn quái kì Đồng lão, đến Thiên Thủy sơn trang ta tính ra còn chưa được tám năm. Hắn mười bảy tuổi mới vừa bước chân vào giang hồ đã được Nhạc Ly dẫn về . . . Nếu không phải ngươi nói, người cứu ta và ngươi lấy từ trong ngực ra rắn độc và cóc, ta còn không thể tưởng tượng rằng đó lại là hắn. Hơn nữa, kẻ có thể một đường theo dõi ta và ngươi mà không bị phát giác, trừ độc môn truy tung thuật của hắn, ta còn thật không nghĩ ra còn có kẻ nào khác.”
“. . .”- Thạch Ngọc Lâu khóe mắt giật giật. Thiên Sơn quái kì Đồng lão có thể nói là một trong “Võ lâm tam kì”, vậy mà đệ tử của hắn vừa ra giang hồ đã bị Âu Dương Vân bắt cóc mất, khó trách Đồng lão ở trên giang hồ tuyệt nhiên không hề nhắc tới đệ tử của mình. . .- ” Võ công của Đồng lão cũng rất lợi hại a, vậy ngày hôm qua sao hắn còn quăng loạn đồ vật vậy? Hơn nữa lúc hai bang chúng ta đấu võ cũng chưa từng thấy hắn có biểu hiện gì xuất sắc a!”- Thiên Thủy sơn trang không ngờ còn có một cao thủ như vậy, hắn sao lại không hề có ấn tượng chứ! Lần này Âu Dương Vân cuối cùng cũng chịu mở mắt ra ngồi thẳng người dậy, hắn hung hăng trừng mắt Tiêu Lăng Lang đang ngẩn người giơ cằm ngửa mặt lên trời một cái, trong lời nói còn mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.- ” Ta năm đó thấy Nhạc Ly dẫn hắn về cũng rất cao hứng, vốn định dùng khả năng của hắn làm chút chuyện nở mày nở mặt cho Thiên Thuỷ sơn trang ta. . . Nhưng tiểu tử này, ngoại trừ khinh công, truy tung thuật nhất lưu, còn lại những công phu khác đều là tam lưu. Sau này ta mới biết được, hắn là tự mình lén hạ núi, công phu của Đồng lão căn bản chưa học đầy đủ hết.”
Ngón tay Âu Dương Vân dùng sức, nhành cây khô trong tay “ răng rắc” một tiếng bị bẻ vụn. Tiêu Lăng Lang nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy tới ngồi chồm hỗm trước mặt hai vị bang chủ, con ngươi đen thẫm tròn xoe liếc qua liếc lại lấy lòng, từ trong ngực lẩy ra một bao hạt dưa nâng đến.- “Bang chủ cùng Thạch bang chủ có muốn ăn hạt dưa không? . . .Không ăn hạt dưa, vậy ngọt đậu? . . . Đậu phộng rang? Bánh gạo nếp? . . .” Tiêu Lăng Lang một bên hỏi một bên lôi ra cả mớ đồ . . .
Thạch Ngọc Lâu nhìn Tiêu Lăng Lang cứ như làm ảo thuật luôn tay lôi ra mấy bao đồ ăn vặt, khuôn mặt giật giật không ngừng, Âu Dương Vân một tay vỗ vỗ lên mặt, vô lực rên rỉ.- “Ngươi thấy rồi đấy. . . Ngu ngốc như vậy ta còn có thể dùng làm gì. . .”
” Đều không ăn sao. . . . . .”- Tiêu Lăng Lang lấy ra bảy tám loại đồ ăn vặt đều bị hai vị bang chủ không thèm chú ý, bộ dạng hắn dường như rất thất vọng lại thu hồi cả vào trong ngực, vẻ mặt đau khổ không biết phải làm thế nào mới có thể khiến các bang chủ vui.
Thạch Ngọc Lâu hoàn toàn không nói gì. Âu Dương Vân cũng chịu không nổi Tiêu Lăng Lang cứ tiếp tục biểu diễn cái khả năng thần kì mà hắn được khen là một trong” Bảy bí ẩn lớn không thể lý giải của Thiên Thuỷ sơn trang” như vậy, nghiêm mặt, hắn khẽ quát một tiếng.- “Tiêu Lăng Lang, ngươi cùng Nhạc Ly Nghiêm Triệt âm mưu hãm hại bang chủ, sau khi trở về ngoan ngoãn đến hình đường chịu phạt.”
” Chịu phạt? Là cái gì. . .Trừng phạt? Chẳng lẽ là đánh bằng roi. . .”- Tiêu Lăng Lang vừa nghe, ngay cả chân cũng mềm nhũn, hắn co vai, hai mắt rưng rưng. Hắn chỉ là một tên đồng loã nho nhỏ, nhiều nhất đánh một trăm gậy là đủ rồi chứ!
Âu Dương Vân cười lạnh- “Đánh bằng roi? Có phải nhẹ quá không. Hừ . . . Âm mưu hãm hại bang chủ, khiến bang chủ suýt nữa mất mạng. Lẽ ra nên trực tiếp kéo tới giữa phố xá náo nhiệt, loạn, đao, phân, thây!”
“Oa ~~ ta không muốn đâu!”- Tiêu Lăng Lang thét một tiếng chói tai, hoảng sợ nhìn Âu Dương Vân, hắn tự vấp vào chân mình ngã nhào xuống hoảng loạn lui về phía sau, tiếp đó thân mình co lại, cả người đều chui vào lòng đất không còn thấy đâu nữa .
Thạch Ngọc Lâu chỉ thấy hảo hảo một người sống to đùng tự nhiên lại biến mất vào lòng đất, còn chưa kịp sửng sốt, đã thấy Âu Dương Vân vội vàng tiến lên hai bước, ở chỗ Tiêu Lăng Lang biến mất quỳ một gối xuống đất, tay trái duỗi thằng dùng sức thọc vào trong đất đến quá khửu tay, sau đó lại thấy tay trái hắn dùng sức nhấc về phía trước, Tiêu Lăng Lang mặt mũi xám xịt đã bị Âu Dương Vân theo từ trong lòng đất kéo ra.
“Muốn chạy? Ngươi thật sự là càng lúc càng lớn mật.”- Đem Tiêu Lăng Lang sợ hãi đến lệ tuôn ào ào quẳng xuống đất, Âu Dương Vân bắt đầu thẩm vấn.- “Nói, Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt vì cái gì phải làm như vậy? Ngươi toàn bộ nói ra, ta tạm tha ngươi không chết.”
Ta nói ra, chỉ sợ còn phải chết nhanh hơn ! Tiêu Lăng Lang tâm tình u ám mà nghẹn ngào , trong lòng lặng lẽ hướng về vị hôn thê yêu dấu vẫy tay vĩnh biệt. Hắn nhìn trái nhìn phải thấy bang chủ cùng Thạch Ngọc Lâu mặt lạnh lùng như diêm vương đòi mạng đứng trước mặt mình, khóc lại càng thương tâm. Đều tại Nhạc Ly, nói cái gì mà hắn đi theo dõi khẳng định sẽ không bị bang chủ phát hiện. Bây giờ hắn đã bị bang chủ bắt được rồi, còn nói muốn đem hắn kéo đến phố xá sầm uất loạn đao phân thây. . . Sớm biết như thế, còn không bằng ngoan ngoãn mà đi theo sư phụ ở trên núi hoang học võ công, không đến chốn phồn hoa này. . .
” Nói mau.”- Âu Dương Vân tựa hồ thực chịu không nổi chính sách ai binh của Tiêu Lăng Lang, đá nhẹ hai chân thúc giục nói: “Nói ra ta sẽ không giết ngươi.”
Vẫn nức nở lau nước mắt, Tiêu Lăng Lang không ôm hy vọng. Hắn đã ở Thiên Thủy Sơn Trang nhiều năm, đã sớm biết bang chủ nhà hắn thường xuyên nói không giữ lời, còn thường hay gạt người.”Ta nói, ngươi vạn nhất vẫn cứ muốn chém ta thì làm sao bây giờ?”
” Ngươi không nói, ta ngay bây giờ liền chém ngươi.”- Người nói là Thạch Ngọc Lâu.
Tiêu Lăng Lang khóc càng thêm thảm hại, sao mà ngay cả Thạch bang chủ cũng muốn chém hắn. . .Không nói lập tức bị chém, nói xong vẫn cứ bị chém!
Dù thế nào đều là bị chém. . .Tiêu Lăng Lang lau sạch nước mắt, từ trên mặt đất nhảy dựng lên. Dù sao cũng đều là một cái chết, trước khi chết cũng phải đem tất cả oán khí mấy năm nay nói cả ra .
Nếu phải chết, Tiêu Lăng Lang cũng không sợ gì nữa . Vì thế, hắn dứt khoát đem tất cả cánh cuộc một phen. Mở trừng hai mắt, hắn tay trái chống hông tay phải chỉ hướng hai vị bang chủ, lớn tiếng nói: “Chúng ta làm như vậy, còn không phải đều là vì hai người các ngươi!”
“Các ngươi rõ ràng đều biết mình thích đối phương, lại cố ý giận dỗi huyên náo cả giang hồ đều biết. Giận dỗi cãi nhau còn chưa tính, còn nháo đến những mười năm, làm hại tất cả chúng ta đều bị các ngươi liên lụy. Bề ngoài là các ngươi đánh đánh giết giết, kết quả đổ máu chịu tội đều là những kẻ làm thuộc hạ chúng ta này đây.”
“Toàn bộ giang hồ đều biết Thiên Thủy sơn trang cùng Độ Kiếm Minh sống chết đối đầu. Thế nhưng bốn năm trước bang chủ ngươi biết ma giáo tính toán đánh lén Độ Kiếm Minh, ngươi lại mang theo chúng ta đi đánh lén ma giáo, kết quả ma giáo thì bị diệt, Nhạc Ly lại bị trọng thương đến nỗi nằm bẹp trên giường gần hai tháng. Vậy mà những chuyện này ngươi cũng không để Thạch bang chủ biết, còn nói với người ngoài là ma giáo sẽ gây bất lợi đến Thiên Thuỷ sơn trang; hai năm trước Bách Độc môn đắc tội Thiên Thủy sơn trang, môn chủ lớn lối nói muốn Âu Dương Vân chết không chỗ chôn thây, còn không phải Thạch bang chủ ngươi lén dẫn theo mấy người đi giết Bách Độc môn chủ làm cho môn phaí bọn chúng tan rã, nhưng Nghiêm Triệt lại vì trúng độc thiếu chút nữa mất mạng. Nếu không phải Nhạc Ly lấy trộm linh chi ngàn năm cùng nguyệt hạ thảo của Âu Dương bang chủ cho dược sư của Độ Kiếm Minh, Nghiêm Triệt làm sao có thể sống đến bây giờ? Hai vụ này xem như là chuyện khá lớn, việc nhỏ càng nhiều , nếu tính từng vụ một ta có nói mất ba ngày cũng chưa xong”
“Các ngươi đều đã hỗ trợ cho nhau đến mức độ này , lại cũng không chịu để cho đối phương biết, kết quả không hay ho lại đều thuộc về đám thuộc hạ chúng ta. . . Các ngươi cả ngày muốn đánh thì đánh thôi, dù sao các ngươi đánh thế nào cũng không đánh chết, việc gì phải liên luỵ đến đám thuộc hạ chúng ta cũng phải đi liều mạng đánh giết? Các ngươi có biết kỳ thật trong hai bang có bao nhiêu người đã sớm là bạn tốt không ? Các ngươi có biết ta cùng Tuyết Ngưng Mai nguyện bên nhau trọn đời đã hơn hai năm nhưng vẫn không có cách nào thành thân không?”
Càng nói trong lòng càng bi thương, Tiêu Lăng Lang chỉ cần vừa nghĩ tới mỗi lần vị hôn thê đều là nước mắt ràn rụa hướng hắn oán trách bởi vì thù oán cá nhân của hai vị bang chủ làm hại bọn họ không thể thành thân, tâm đau cứ như bị lôi ra đánh đập a!
” Đều tại hai người các ngươi, có phải là thâm thù kỳ hận gì đâu a! Không phải là Âu Dương bang chủ bị Thạch bang chủ tửu hậu loạn tính( rượu say làm loạn) làm một hồi, có cái gì ghê gớm chứ? Mấy hôm trước Âu Dương bang chủ ngươi không phải cũng đã ăn trở lại rồi sao? Tất cả mọi người huề nhau, về sau các ngươi chỉ cần đóng cửa, muốn đánh nhau cãi nhau hay là ở trên giường áp qua áp lại, ai cũng sẽ không thèm quản. . . Oa ~~ Thạch bang chủ ngươi rút kiếm muốn làm gì A ~~ bang chủ ngươi sao lại bóp cổ ta?”
Hai người Thạch Ngọc Lâu cùng Âu Dương Vân, ai cũng không biết, thì ra đối phương đã vì mình làm nhiều chuyện như vậy. Tình ý của hai người trong lúc đó, cũng chỉ là một câu nói mà thôi, mà ai cũng không chịu nói ra trước, kết quả là lại để cho đám thuộc hạ nhìn thấy rõ ràng.
Sắc mặt hai người đều là lúc xanh lúc trắng, lén nhìn qua, cả hai đều cảm thấy hết sức ngại ngùng.
Nhưng bây giờ, ai cũng không nghĩ đến, màn tố cáo đầy huyết lệ của Tiêu Lăng Lang lại nói ra không ít nội tình bọn họ cũng không biết.
Âu Dương Vân trước kia còn đang khó hiểu, làm sao mà Bách Độc môn kia mới vừa thả ra tin đồn muốn hắn chết không chỗ chôn thân, không quá một tháng, lại vì môn chủ đột tử, toàn bộ môn phái liền như vậy tan mất . Hắn còn tưởng rằng môn chủ kia làm người quá thất đức, cho nên bị những kẻ thù khác giết hại, thì ra, lại là Thạch Ngọc Lâu vì hắn mà trừ bỏ môn chủ kia. Nghĩ đến đây, Âu Dương Vân lòng thấy ngọt, ánh mắt nhìn sang phía người kia cũng ôn nhu thêm vài phần. Đến nỗi mới vừa biết thần dược giải độc “ Nguyệt hạ thảo” hắn vất vả lắm mới kiếm được không ngờ lại bị Nhạc Ly trộm đi cứu Nghiêm Triệt , việc này hắn sẽ không đi trách tội Nhạc Ly !
Sắc mặt Thạch Ngọc Lâu cũng bị Tiêu Lăng Lang nói đến chuyển hồng. Da mặt của hắn vốn không dầy như Âu Dương Vân, những chuyện làm vì Âu Dương Vân đó, hắn đều hạ lệnh cho thuộc hạ tuyệt đối không được nói ra ngoài. Bây giờ bị người ta nói ra, hắn khó tránh khỏi một phen xấu hổ lúng túng. Mà biết được Âu Dương Vân cũng từng vì hắn mà làm không ít chuyện, trong lòng nhất thời mềm yếu đi vài phần. Thầm nghĩ thì ra Âu Dương Vân cũng không phải thực sự không chút lưu tâm đến hắn.
Tiêu Lăng Lang nói nửa ngày, kỳ thật đều là đang nói hai bị bang chủ bọn họ đây tự mình giận dỗi lại làm hại đám thuộc hạ đi theo gặp hoạ. Hai người cẩn thận nghĩ lại, mấy năm nay đúng là làm cho bọn thuộc hạ vất vả không ít, trong lòng đều có chút áy náy. Hai người đang nghĩ ngợi,lúc này tuy là đám thuộc hạ tìm người tới gây phiền phức cho bọn họ, nhưng nhìn lại mấy năm nay mọi người cũng đều thật khổ cực nên định cứ bỏ qua đi không tính toán nữa . . . Ai ngờ Tiêu Lăng Lang lại đột nhiên nói ra chuyện hai người lúc đó đã từng thân mật, Thạch Ngọc Lâu nhưng lại không thể bỏ qua chuyện này, hắn “ sang lang” một tiếng rút kiếm ra; còn Âu Dương Vân vẫn lấy chuyện năm đó bị áp làm hổ thẹn , bây giờ lại bị Tiêu Lăng Lang biết được, không kịp ngẫm nghĩ gì hắn đã động thủ nắm chặt cái cổ nhỏ bé kia trước.
Giết người diệt khẩu! Hai vị bang chủ cùng một mục đích đồng thời hướng về Tiêu Lăng Lang.
“Ngươi sao lại biết nhiều như vậy?”- Âu Dương Vân có chút thủ hạ lưu tình, khuôn mặt nhăn nhó hỏi Tiêu Lăng Lang.
“Ta, ta đều nghe thấy nhìn thấy. . .”- Tiêu Lăng Lang bị động tác của các bang chủ làm cho sợ tới mức mặt như màu đất, cuối cùng cũng biết mình nói sai cái gì. Hắn hoảng sợ kêu to: “Bất quá, bất quá chuyện này chỉ có ta biết, Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt cũng biết. Nếu các ngươi nhất định muốn giết ta diệt khẩu, bọn họ khẳng định sẽ làm cho tất cả mọi người trong hai bang cùng biết.”
Vội vàng lấy ra bùa hộ mệnh, chỉ mong các bang chủ có thể lý trí một chút buông tha cho cái mạng nhỏ của hắn. Tiêu Lăng Lang liều mạng lôi kéo cánh tay Âu Dương Vân bóp lấy cổ hắn, còn phải phân tâm dùng khóe mắt nhìn lén thanh kiếm sáng loáng trong tay Thạch Ngọc Lâu.
Sắc mặt Âu Dương Vân cùng Thạch Ngọc Lâu đều khó coi tới cực điểm. Hai người gắt gao nhìn trừng trừng Tiêu Lăng Lang, trong lòng không hẹn mà cùng suy nghĩ, chuyện ở trong sơn động ngày đó, tiểu tử này rốt cuộc nghe được bao nhiêu? Thấy được bao nhiêu?
Tiêu Lăng Lang đang ở dưới ánh mắt giết người của hai vị bang chủ run rẩy không ngừng. Trong lòng lại oán hận Nhạc Ly không nên để hắn đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm khó khăn như vậy. Hắn mím môi, ánh mắt giương lên hướng về phía trước, bày ra bộ dạng vô tội đáng thương nhất hắn có thể thể hiện, chỉ mong các vị bang chủ có thể bỏ qua cho hắn lần này.
Tay Âu Dương Vân cuối cùng cũng không bóp tiếp nữa, kiếm của Thạch Ngọc Lâu cũng nhẫn nại không chặt xuống. Tiêu Lăng Lang ở cửa sinh tử dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn còn sống.
Thả lỏng tay, Âu Dương Vân lạnh lùng nhìn Tiêu Lăng Lang.- “Nếu như bị ta biết việc này có ai ngoài ba người các ngươi biết được, ngươi hiểu được mình sẽ có kết cục gì chứ.”
Tiêu Lăng Lang tất nhiên là ra sức gật đầu, mạng nhỏ chỉ có một cái, ai lại lấy ra chơi đùa chứ!
“Nói nửa ngày, ngươi vẫn chưa nói rõ vì sao phải tìm người tập kích chúng ta.”- Thạch Ngọc Lâu cũng đứng một bên lạnh lùng đặt câu hỏi.
Còn có thể là vì cái gì! Tiêu Lăng Lang ai oán kêu.- “Chúng ta làm như vậy, tất nhiên là để cho các bang chủ hoạn nạn thấy chân tình, từ nay về sau cùng hoà thuận vui vẻ, đừng tiếp tục lôi kéo mọi người lên Bàn Long sơn đánh nhau thôi!”
Hoạn nạn thấy chân tình!? Thạch Ngọc Lâu hừ lạnh, ánh mắt cũng như gió lạnh gào thét quét về phía Âu Dương Vân. Chẳng lẽ đánh hắn một chưởng, đẩy hắn xuống sông, ở trong rừng núi làm việc không ra gì với hắn gọi là “Hoạn nạn thấy chân tình” ! ?
Âu Dương Vân cũng khinh thường liếc Thạch Ngọc Lâu một cái. Chém lên đùi hắn một kiếm, khiến hắn giữa trận so đấu thiếu chút nữa bại, không cho hắn băng bó vết thương để chảy máu đến suýt chết chính là “Hoạn nạn thấy chân tình”? Quả thực là thúi lắm!
Tiêu Lăng Lang coi như cũng là người thông minh, vừa thấy vẻ mặt hai vị bang chủ lúc này liền biết bọn họ đang suy nghĩ gì . Hắn vô lực té lăn xuống đất lệ rơi đầy mặt, hận không thể đem Nhạc Ly- kẻ đưa ra chủ ý ngu ngốc này lôi đến đây hung hăng đánh cho một trận. . . Hai vị bang chủ đối nghịch nhau đã thành thói quen, trước khi “Hoạn nạn thấy chân tình” nhất định phải “Bỏ đá xuống giếng” ( giậu đổ bìm leo) một phen cái đã ! Hắn nhìn Thạch Ngọc Lâu cùng Âu Dương Vân bên cạnh, một bên là gió lạnh tàn sát bừa bãi, một bên như sương lạnh lập lờ . . . Nếu không phải thân thể hai người đang không ở trạng thái tốt nhất, lúc này nhất định là phải quơ trường kiếm đánh nhau ! Thở dài một tiếng, Tiêu Lăng Lang lui từ từ lui từ từ, đem chính mình rời khỏi vòng gió bão.
Dùng ánh mắt chém giết với Âu Dương Vân một lúc, Thạch Ngọc Lâu lần thứ hai hỏi Tiêu Lăng Lang, hắn nói: ” Đám thích khách ngày hôm qua đó là chuyện gì xảy ra? Những người kia là thực sự suy nghĩ muốn lấy mạng chúng ta, nếu ngươi không xuất hiện, ngày hôm qua ta và Âu Dương Vân nhất định là phải chết . Những người đó là các ngươi từ chỗ nào tìm đến vậy?”- Nếu như nói hai lần trước hai người chưa có tự giác “ Cùng hoạn nạn”, trận đấu kịch liệt ngày hôm qua kia, đúng là đã đem hai người dồn vào chỗ chết.
“Thích khách?”- Tiêu Lăng Lang sửng sốt- “Những người đó không phải chúng ta tìm tới, tuyệt đối không có quan hệ với chúng ta a! Lá gan của chúng ta không to đến nỗi thật sự đi tìm thích khách a!”- Hắn khoa tay múa chân loạn xạ, những người đó từ đâu tới hắn cũng thật sự không biết.
Nhạc Ly cùng Nghiêm Triệt cho dù lại làm ẩu cũng không dám thật sự đem tính mệnh các bang chủ ra làm trò đùa, phải làm rõ! Chuyện thích khách nhất định phải làm rõ!
” Không phải các ngươi tìm tới?”- Âu Dương Vân nhíu mày thấp giọng hỏi.
“Không phải không phải, thật sự không phải mà. Bang chủ ngươi nhất định phải tin tưởng chúng ta!”- Tiêu Lăng Lang nghiêm mặt chỉ lên trời thề.
Vậy thích khách này là ai phái tới? Âu Dương Vân đi qua đi lại, hắn hai năm nay tương đối yên phận, trừ bỏ Thạch Ngọc Lâu sẽ không đi tìm người khác gây chuyện! Hắn ngừng bước chân hướng Tiêu Lăng Lang dặn dò- ” Kêu đám Nhạc Ly đi thăm dò điều tra, có bất cứ tin tức gì lập tức nói cho ta biết.”
” Phải, ta lập tức nói cho bọn hắn.”- Tiêu Lăng Lang lập tức quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu viết thư, chờ hắn lần thứ hai từ trong lòng ngực lấy ra một con bồ câu, trong ánh mắt Thạch Ngọc Lâu lại có thêm chút chết lặng.