Ba ngày sau, tại đỉnh Hoàng Sơn, quyết phân thắng bại, không màng sinh tử.
Trầm Dung Dương ước chiến, cũng không hề thông báo rộng rãi, người nhận được thiếp mời hiển nhiên cũng không thể đi truyền bá khắp nơi, chẳng qua trong chốn giang hồ có khối người linh thông tin tức, chung quy vẫn nghe ra được một ít manh mối. Tuy Lục Khinh Tỳ không nổi tiếng trong võ lâm, thế nhưng Như Ý lâu lại không giống như vậy, sau khi dò xét, mọi người nghe nói Trầm Dung Dương muốn cùng một kẻ không có tiếng tăm quyết chiến, không khỏi kinh ngạc, sửng sốt.
Trung tâm của Như Ý lâu nằm giữa Tống, Liêu và Thương, người trong giang hồ đa phần chỉ được nghe danh. Tuy lần trước xảy ra chuyện lớn ở Giang Tô – Lâm gia, khiến Như Ý lâu lâu chủ lại một lần nữa trở thành đề tài trà dư tửu hậu của võ lâm Trung Nguyên, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tác phong làm việc xưa nay của Như Ý lâu. Hôm nay nghe đồn Như Ý lâu lâu chủ chủ động ước chiến, người hiểu chuyện liền chạy tới chỗ của Bách Hiểu Sanh để hỏi thăm, nhưng nghe bảo người nọ là thân đệ của Bắc Minh giáo giáo chủ, như vậy, Như Ý lâu cùng Bắc Minh giáo, sau này còn không phải đối nghịch nhau như nước với lửa?
Suy đoán chung quy cũng chỉ là suy đoán, từ ngày Trầm Dung Dương bắt đầu đưa thiếp mời, Bắc Minh giáo cũng không thấy ai tìm đến cửa Như Ý lâu, Lục Đình Tiêu bế quan giải cổ độc, càng không có khả năng biết được, cho dù hắn muốn tra hỏi, cũng phải chờ tới mười lăm ngày sau. Sở dĩ Trầm Dung Dương chọn thời điểm này để đưa thiếp mời, nguyên nhân cũng bởi vì như vậy.
Y không hy vọng xuất hiện tình thế khó cả đôi đường, công bằng ước chiến, chính là phương thức giải quyết tốt nhất mà y nghĩ ra được, có lẽ, người kia sẽ bởi vì vậy mà trở mặt, cũng có lẽ, bản thân mình lại sắp mất đi một người bằng hữu.
Sư phụ nói với y rằng, lão từng nhận đại ân của một người, thế nên đã đem lệnh bài của Như Ý lâu tặng cho người nọ, sau này nếu có người mang lệnh bài tìm đến cửa, bất kể là yêu cầu gì, nếu có thể làm được, đều phải cố gắng hết sức mà làm.
Cho nên đó là lý do Lục Khinh Tỳ không thể không chết.
Trên đời này luôn luôn có những chuyện, ngươi không muốn làm, nhưng lại không thể không làm.
Trong Như Ý lâu, Trầm Dung Dương chậm rãi thở dài.
*****
Lật xem thiếp mời, nam tử tuấn mĩ cao quý khẽ cười ra tiếng.
“Công tử, chúng ta có đi hay không?”
A Bích nhìn hắn, không rõ trong thiếp mời có cái gì buồn cười, khiến hắn từ lúc vừa nhận được vẫn cười cho đến bây giờ.
“Ta có lý do để không đi sao?” Hắn nghiêm mặt nhếch mi, tuy gương mặt có vài phần tương tự như Lục Đình Tiêu, nhưng khí chất vẫn hoàn toàn khác biệt.
Chỉ một câu hỏi, lại khiến A Bích cúi đầu trầm mặc.
Xác thực là không có.
Để trị bệnh cho Diêu Quang, Lục Khinh Tỳ lần lượt tìm kiếm danh y trong thiên hạ, cũng vì chuyện này, hắn không ngại giúp Liêu quốc làm một ít chuyện không quang minh chính đại, còn bị Mạnh Huyền Tình quản thúc.
Hạ Dung Xuân đã chết, bị chính tay hắn giết chết, người duy nhất trên đời này có thể chữa bệnh cho Diêu Quang đã không còn tồn tại.
Còn vị thuốc độc nhất có thể khiến Diêu Quang thanh tỉnh trở lại, đang nằm trong tay Vấn Kiếm sơn trang trang chủ – Mạnh Huyền Tình.
Cho nên hắn phải đi.
Giết Trầm Dung Dương, Diêu Quang có lẽ vẫn còn một cơ hội sống.
Còn nếu như không đi, nàng sẽ vĩnh viễn vô tri vô giác, không biết chuyện đời.
Mái tóc đen nhánh trơn nhẵn như tơ lụa bị vuốt ve, thiếu nữ hơi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn hắn phản chiếu lại thân ảnh của nam tử.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Khinh Tỳ, ngươi có thể gọi Khinh Tỳ ca ca.”
Lục Khinh Tỳ chậm rãi ôn nhu mà trả lời.
Nhìn tình cảnh hầu như đã lập lại vô số lần trước mắt, A Bích chua xót đến chết lặng.
Nếu như mỗi người đều có lý do phải làm, như vậy, còn Nhị tiểu thư quen sống an nhàn sung sướng của Đường môn thì sao? Tình nguyện làm thuộc hạ bên cạnh Lục Khinh Tỳ, lại là vì cái gì?
Nàng còn nhớ rất rõ cái buổi chiều nắng đẹp kia, có một thiếu niên đi tới trước mặt nàng, bộ dạng tươi cười rực rỡ mà thân thiết.
“Tại hạ Lục Khinh Tỳ, chẳng hay cô nương tên gọi là gì?”
Hồi ức cứ luôn luôn tại những lúc ngươi không cần nhất, mãnh liệt tràn về tựa như thủy triều, còn năm tháng vẫn cứ từng chút từng chút một mà trôi qua.
Bởi vì đã từng trải qua tốt đẹp, khiến người ta không thể tự chủ được mà theo đuổi hoài niệm, đến nỗi quên mất con đường phía trước.
A Bích đột nhiên cảm thấy có chút thương tâm, vì chính mình, cũng vì hai người trước mắt.
Bọn họ bất quá đều là những người đáng thương, thân bất do kỷ trong hồng trần.
*Thân bất do kỷ: Không muốn làm mà cũng phải làm. Hồng Trần: ý chỉ trần gian.
*****
Chớp mắt đã đến kỳ hạn ba ngày.
Hiện tại vẫn còn là mùa đông giá rét, trên núi hiển nhiên càng lạnh hơn.
Nhưng may mắn, mấy ngày nay trời không đổ tuyết, đường mòn trên núi cũng không quá trơn trợt.
Lúc lên núi, Trầm Dung Dương nhìn thấy một tòa đạo quán, bởi vì mất đi nhân khí ít ỏi duy nhất mà càng lộ vẻ tan hoang, có lẽ chẳng bao lâu nữa, sẽ không thể tiếp tục dùng làm chỗ ở.
Thiếu niên Tử Khê ngày ấy theo bọn họ xuống núi, hiện tại đang tá túc ở Võ Đang, nghe nói Võ Đang chưởng môn đối xử với hắn có chút ưu ái, rất muốn thu nhận hắn làm đệ tử.
Như vậy cũng tốt.
Con người khi còn sống, không phải lúc nào cũng ở vị trí thấp kém, mà có lúc lên lúc xuống, tùy thuộc vào ngươi có biết nắm bắt lấy cơ hội hay không.
Tử Khê bụng dạ chất phát, lại có duyên với Đạo, càng khiến Võ Đang chưởng môn hứng thú, sau khi Vu Tố Thu xảy ra biến cố, Võ Đang phong sơn gần hai tháng, nên đối với yêu cầu chọn môn nhân đệ tử sau này, hiển nhiên càng thêm coi trọng về tính nết.
*Phong sơn: Phong = phong bế, đóng. Sơn = núi. Ý là đóng cửa ko tiếp người ngoài.
Trước mắt là từng ngọn núi cao chót vót, mây mù lượn lờ, tựa như lạc vào Dao Trì. Thanh âm vọng đến, cũng chỉ có tiếng chim hót mà thôi.
*Dao Trì: Nơi ở của Tây Vương mẫu trong thần thoại.
Thị Kiếm đẩy Trầm Dung Dương, chậm rãi men theo đường núi mà đi, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
Hễ là người thật sự quan tâm tới Trầm Dung Dương, tại thời khắc này đều không có khả năng cười đùa như cũ.
Mạc Vấn Thùy lại càng hơn thế.
Đối với trận ước chiến này, hắn chỉ cảm thấy không sao hiểu được, nhưng lại vô pháp ngăn cản.
Bản thân mình bất quá chỉ tới trễ vài ngày, tại sao lại trở thành cục diện như vậy?
Chẳng qua là, một người cầm lệnh bài tới đòi báo ân, một người khác đúng hẹn thực hiện lời hứa, ngươi có lý do gì để ngăn cản?
Hắn chỉ cầu Lục Khinh Tỳ đừng tới, tốt nhất là ở giữa sườn núi ngã xuống, chết lăn lóc, không cần tới lượt Trầm Dung Dương động thủ.
Chuyện này đương nhiên là không có khả năng.
Bởi vì lúc bọn họ tới đỉnh núi, Lục Khinh Tỳ đã ở đó.
Gió lạnh thổi phần phật, cuốn góc áo tung bay.
Người què và người tàn phế, thật sự là một trận quyết chiến khó gặp.
Vũ khí của Lục Khinh Tỳ là một đôi móc câu.
Móc câu rất dài, buông xuống bên chân hắn, lúc hắn không chống quải trượng, so với bất cứ vị quý công tử nhẹ nhàng thanh thoát nào cũng không có gì khác nhau.
Người đến xem trận chiến không nhiều lắm, nhưng đều là những người có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, còn vài người võ công thấp, không phải không muốn đến xem, mà ở dưới chân núi đã bị nhóm người A Bích ngăn cản.
Lục Khinh Tỳ không muốn có quá nhiều người chẳng liên quan đến xem.
Đối với Trầm Dung Dương, hắn không có cảm giác gì. Đối phương và hắn không thù không oán, ở dưới chân núi Thanh Thành là như vậy, hiện tại cũng là như vậy. Hắn có thể làm tất cả mọi thứ, nhưng bởi vì không giết người này, thế nên không lấy được thuốc cho Diêu Quang.
Tính toán của Mạnh Huyền Tình, hắn hiểu rõ như lòng bàn tay, hắn tin tưởng Trầm Dung Dương cũng như thế.
Bất quá, tình huống trước mắt là thế nào, bọn họ rơi vào bế tắc, không có một người chết thì không được.
Lục Đình Tiêu là huynh trưởng của hắn, nhưng giữa bọn hắn không hề có bất cứ tình cảm gì.
Lúc song thân còn sống, hắn oán hận phụ mẫu chỉ biết thiên vị huynh trưởng, đối với một kẻ què như hắn lại làm như không thấy, sau này trong nhà xảy ra biến cố, mỗi người lưu lạc một nơi, chưa từng gặp lại.
Hắn vẫn một mực dựa vào chính mình để sống tới ngày hôm nay, huynh trưởng đối với hắn mà nói, bất quá chỉ là một cái nhãn hiệu.
Còn Diêu Quang đối với hắn, lại chính là người quan trọng nhất.
Trầm Dung Dương nhìn người trước mắt, gương mặt cực kỳ giống với Lục Đình Tiêu.
Vừa rồi, y chợt nhớ tới hoàn cảnh của chính mình lúc gia nhập vào Như Ý lâu, còn có những ngày sau khi quen biết Lục Đình Tiêu.
Trầm Dung Dương không phải là một người dễ dàng hối hận, có đôi khi, hồi ức chỉ khiến y càng thêm hiểu rõ tương lai sau này, thế nhưng lúc y cần bình tĩnh nhất, lại liên tiếp nhớ tới chuyện lúc trước, thế này có chút khác thường.
Cùng cao thủ quyết đấu, tối kỵ nhất chính là tâm thần không yên ổn.
Thân thủ của đối phương thế nào, y chưa từng gặp qua, thế nhưng nội công sâu hay cạn, lại thể hiện dựa trên từng phong thái, cử chỉ, cao thủ chân chính, rực rỡ nhưng không cầu kỳ, trầm tĩnh như biển lặng, thâm sâu như xuân đàm.
*Xuân đàm: Đầm (ao, hồ) mùa xuân.
Mà Lục Khinh Tỳ, rõ ràng đều có đầy đủ những tố chất này.
Ai nói người tàn tật không thể trở thành cao thủ, tựa như có người thấy Trầm Dung Dương ngồi trên luân ỷ, thì một mực cho rằng y rất nhu nhược.
Trầm Dung Dương nhắm mắt lại, đem tất cả tạp niệm vứt ra khỏi đầu.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, lấy thân phận của những người ở đây, hiển nhiên sẽ không thì thầm to nhỏ vào lúc này.
Lục Khinh Tỳ xuất thủ.
Thân thủ của hắn cực nhanh, kẻ có công lực cao cũng tuyệt đối không thể thấy rõ hắn xuất thủ như thế nào.
Ống tay áo bay phấp phới, thân ảnh Lục Khinh Tỳ cách Trầm Dung Dương đã gần trong gang tấc.
Móc câu tựa như Lưu Tinh, lưu lại một đạo ánh sáng sắc nhọn trước mắt mọi người.
Nếu như là ta, có lẽ không thể tránh được chiêu này.
Trong lòng rất nhiều người đồng thời hiện lên suy nghĩ trên.
Mà lúc này, đôi mắt của Trầm Dung Dương thậm chí còn chưa kịp mở.