“Quả là một hòn đá hạ vô số chim.” Thanh âm trầm bổng uyển chuyển vang lên, mang theo một chút nịnh nọt.
“Lục Khinh Tỳ vì chữa bệnh cho tiểu tình nhân của hắn nên đã giết Hạ Dung Xuân, lại không ngờ trong tay đồ đệ Hạ Dung Xuân có lệnh bài của Như Ý lâu. Trầm Dung Dương nếu không muốn thất tín, không thể không giúp nàng báo thù cho sư phụ.” Bàn tay lướt qua da thịt mềm mại của nữ tử, dừng lại trước ngực vuốt ve âu yếm, khiến nữ tử thở hổn hển, thấp giọng lẩm bẩm.
“May mắn Trầm Dung Dương gửi thiếp mời hẹn chiến đấu “không màng sinh tử”, theo đạo lý võ lâm mà nói, chuyện này không ai có thể trách được y. Nhưng nếu y giết Lục Khinh Tỳ, Lục Đình Tiêu có thể tha thứ sao, tuy Lục Khinh Tỳ có điểm không đúng, nhưng dù sao hắn vẫn là đệ đệ của Lục Đình Tiêu.”
“Nếu Trầm Dung Dương quyết định không nể mặt Bắc Minh giáo, vì sao ngươi còn nói cho Tấn vương biết tin tức như vậy?”
“Ta muốn khiến Trầm Dung Dương rơi vào đường cùng.” Hắn thấp giọng “hừ” một tiếng: “Yên Nhiên, lúc trước ngươi bị nam nhân vứt bỏ, là bởi vì ngươi thiếu ngoan độc, ăn một phải trả mười, chớ có tiếp tục ngu xuẩn như vậy nữa.”
“Xin nghe theo lời chủ công dạy bảo.” Nữ tử ôn nhu lên tiếng, lại đem thân thể kề sát lại: “Ngươi rốt cuộc còn đang lo lắng cái gì?”
“Về thân thế của Trầm Dung Dương… Ta vốn tưởng Tấn vương sẽ lợi dụng thật tốt, không ngờ hắn cư nhiên chỉ đòi tiền thu nhập ba năm của Như Ý lâu, hừ, chuyện này bất quá chỉ nhỏ nhặt giống như hạt cát trong sa mạc, thân thế của y còn có giá trị hơn toàn bộ Như Ý lâu kia… Mà thôi, lần này để Lục Khinh Tỳ giết y cũng tốt, nếu không, ít nhất cũng có thể khiến y bị cô lập, đến lúc đó, Như Ý lâu…”[Quyển 3 Hoàn]
—————–
Quyển 3 Hoàn rồi a, bộ này đã đi được 1/3 quãng đường. Còn dài óa ^_^